Vô Tiên

Chương 1440: Vạn duyên đều hết (1)



Lâm Nhất đang bận việc ở xa xa, không ngờ mấy người khi đang nghỉ tạm lại có thể phát sinh bất ngờ. Đợi khi hắn phát hiện và tới nơi, Tử Ngọc đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một vết máu trên đất, còn có động khẩu khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ đó.

Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ sợ hãi, ấp a ấp úng nói không ra lời. Bóng đen đó phá đá mà ra rồi bắt sư phụ đi, chỉ trong nháy mắt, khiến người ta bất ngờ không kịp dề phòng. Mà khí thế cường đại theo nó phát ra, lại khiến cho người ta không thể chống cự.

Thiên Chấn Tử bị quật ngã, mặc dù không có trở ngại, nhưng lại cấp hỏa công tâm, nói chưa hết câu đã phun ra một ngụm máu. Không kịp thở, hắn trợn tròng mắt đã đỏ rực, ngón tay chỉ về phía động khẩu âm u khó lường, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Súc sinh đó bắt Tử Ngọc đi ra...Ta phải cứu nàng ta...

Lâm Nhất lui về phía sau một bước, hai hàng lông mày dựng đứng, tập trung nhìn động khẩu đột nhiên xuất hiện trên vách đá này. Nó cao bốn trượng rộng hai trượng, tình hình sâu trong huyệt động sâu thẳm đó không thể thấy rõ, có mùi huyết tinh từ trong truyền ra, cũng có khí cuồng bạo như có như không. Ngoài ra còn có uy thế cường đại mà không thể kháng cự bức tới, khiến cho người ta lo sợ bất an.

Thầm thở dài, Lâm Nhất chỉ cảm thấy da đầu lạnh toát. Cho dù tiền bối Hóa Thần cũng không có uy thế khiếp người như vậy, nó rốt cuộc là loại dị thú hung mãnh nào?

- Huynh trưởng.

Thấy Thiên Chấn Tử nhấc chân muốn xông vào trong sơn động, Lâm Nhất vội vàng lên tiếng ngăn lại. Ai ngờ đối phương chân không ngừng, tay thì vung, xoay người trợn mắt quát:

- Ta phải cứu Tử Ngọc.

trong đôi mắt đỏ rực của hắn đầy sát khí, thần thái gần như đã trở nên điên cuồng, quang sang gầm lên với Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ:

- Lệnh sư sinh tử không rõ mà còn dám ngồi đó nhìn à?

Lâm Nhất thầm thở dài, tiến lên một bước cản ở trước người Thiên Chấn Tử, mặt hướng về phía động khẩu trầm giọng nói:

- Để ta đi cứu người, ba người các ngươi cứ chờ ở đây.

- Ta sao có thể bỏ mặc Tử Ngọc không để ý? Nếu còn ngăn cản, ta sẽ....

Thiên Chấn Tử càng trở nên nóng nảy.

Thấy tình hình này, Liễu Hề Hồ mặt cắt không còn giọt máu thầm cắn môi, đi tới bên cạnh Lâm Nhất, ngẩng đầu nhẹ giọng nói:

- Sư phụ gặp nạn, đệ tử phải liều mình tiến về phía trước!

Viêm Hâm thấy sư muội cất bước liền biết không ổn, không khỏi âm thầm kêu khổ. Chạy trối chết còn chưa xong, lại còn tranh nhau đi chịu chết, đúng là uổng phí nhiều năm khổ tu!

Bỗng nhiên phát hiện hàn ý bức tới, Viêm Hâm ngẩng đầu vừa hay thấy một đôi mắt như muốn ăn thịt người. Hắn sợ tới mức cả giống như run rẩy, vội đứng thẳng người, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Chuyến này hung hiểm, Viêm mỗ việc nhân đức không nhường ai! Chỉ cần cứu được tính mạng của gia sư, thân này có đáng gì.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, mặt không biểu tình nói:

- Hai người các ngươi chớ quên cấm phù đó, huynh trưởng theo ta.

Trên người hắn lóe hào quang, Huyền Thiên thuẫn trồi ra ngoài cơ thể, đã từng bước tiến vào huyệt động. Thiên Chấn Tử không cam lòng tụt lại phía sau, cùng hắn sóng vai mà đi.

Liễu Hề Hồ ngây ra rồi vội vàng đi theo. Viêm Hâm thì lấy ra một khối ngọc phù nắm chặt trong tay, còn không quên tế ra một đại đỉnh phòng thân bảo vệ xung quanh, sau đó mới nhổ một ngụm nước bọt, lao vào trong sơn động.

Đi vào mấy trăm trượng, hàn ý và huyết tinh dần dần trở nên dày đặc. Đặt mình trong một mảng đen xì, thị lực khó có thể nhìn xa, bốn người đành phải dùng thần thức để dò đường. Tuy Thiên Chấn Tử sốt ruột cứu người, bọn cũng không lỗ mãng, chỉ là sắc mặt âm trầm, không nói gì.

Lại đi được xa nghìn trượng, huyệt động dần dần trầm xuống, biến thành chật hẹp, tiếp theo rẽ về phía tay phải. Lâm Nhất hơi xoay người lại, đã không còn thấy động khẩu. Hắn không do dự, tiếp tục tiến về phía trước, kim kiếm trên tay có hào quang chớp động.

Càng đi về phía trước huyết tinh càng nặng, tim đập nhanh khiến người ta sợ hãi cũng càng thêm đáng sợ! Đi hơn mười dặm lại phải rẽ, huyệt động chật hẹp sáng tỏ thông thoáng. Mà khi đến đây, bốn người ngừng lại, biến sắc.

Đây là một huyệt động dưới lòng đất to chừng mấy trăm trượng, chưa tới gần đã có huyết tinh dày đặc và khí cơ cuồng bạo bức tới, khiến người ta hết hồn. Ngoài ba trăm trượng, dựa vào vách đá lại có một chỗ lõm xuống, đó là một cái hố huyệt to mấy chục trượng, bên trong có hai con quái vật đang cuộn mình. Người nó dài bốn năm trượng, hình như giao long, đầu to như cái đấu, giáp vai cứng rắn và tứ chi thô to hữu lực, tướng mạo hung ác dữ tợn. Mà đôi dị thú này giống như đang ngủ say, chưa phát hiện có người rình mò.

Điển tịch có việt, viễn cổ có thú gọi là Giao Cự, xuống có thể xuyên núi vượt suối, lên có thể quát tháo vân tiêu, tính tình hung ác.

Khi Lâm Nhất nhận ra lai lịch của hai con Giao Cự thú, không khỏi hướng nash mắt tới một chỗ trống ở bên kia.

Nơi đó thi hài trải rộng, là một mảng hỗn độn, ở giữa có một kiện áo tím rất bắt mắt.

Thấy thế, Lâm Nhất thần sắc buồn bã. Đúng vào lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một tiếng rên cực kỳ bi ai, tiếp theo một thân ảnh đột nhiên chui ra, đúng là chạy tới thẳng đống thi hài đó.