Vô Thường

Chương 419: Sơ lâm đại tuyết cung (thượng,ha)



Hắn muốn trấn an tâm những hộ vệ trong gia tộc, nên chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này. Dù sao Khổng Lập cũng là con hắn, nếu thật muốn ra tay đánh chết, hắn khẳng định sẽ không nỡ, chỉ là mấy tên hộ vệ sao có thể so với con mình được?

Khổng Phóng Thiên lần này làm ra động tĩnh khá lớn, cả gia tộc đều bị kinh động, dõi mắt nhìn theo bóng gia chủ đuổi theo thiếu gia, đuổi đến gà bay chó chạy, thẳng đến khi Đường Phong chạy ra khỏi Khổng gia, trò hề này mới xem như chấm dứt.

Nhìn bóng lưng Đường Phong, Khổng Phóng Thiên thở dài một tiếng, hắn không rõ lúc nào nhi tử của mình mới trưởng thành được đây.

Đáng tiếc Khổng Phóng Thiên không biết, con của hắn sớm đã chết, vĩnh viễn cũng đừng mong gây tai họa cho người khác được nữa.

Rời Khổng gia, Đường Phong một người đi dạo quanh Định Khang thành, mặc dù lần này không mang theo hộ vệ, nhưng cũng không ai dám trêu chọc hắn. Phải chờ tới ngày mai, Nhị trưởng lão Khổng gia mới vận chuyển vật tư tiến vào Đại Tuyết Cung, nên Đường Phong cũng không vội, một người đi dạo trong thành lúc ban đêm, kế hoạch tính toán bấy lâu này rốt cục có thể tiến hành rồi.

Một đêm này, Đường Phong không ngừng ghé thăm những sản nghiệp của Khổng gia tại Định Khang thành, đem tất cả lợi nhuận đều thu vào túi. Những người phụ trách sản nghiệp kia tất nhiên sẽ không đưa lợi nhuận cho tên bại gia chi tử này rồi, nhưng sao có thể cản được Đường Phong mạnh mẽ cướp đoạt chứ? Chỉ có thể mang vẻ mặt cầu xin, nhìn Đường Phong thong dong mang theo hầu bao rời đi.

Chẳng những đoạt tiền, ngay cả linh dược cùng một số khoáng thạch quý hiếm Đường Phong cũng không buông tha. Linh dược có thể mang về để sau này luyện dược, trong Mị Ảnh trong không gian của Đường Phong vốn có không ít, giờ lấy thêm cũng không sợ thừa, khoáng thạch nha, đương nhiên là để chế tạo ám khí rồi.

Đáng tiếc là, vừa mới cướp sạch được một nửa, Khổng Phóng Thiên đã nhận được tin tức, mang theo rất nhiều hộ vệ chạy đến muốn truy bắt Đường Phong. Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể buông tha, trực tiếp chạy khỏi Định Khang thành.

Đang lúc Khổng Phóng Thiên mang người bốn phía lùng bắt Đường Phong, Đường Phong giờ đã đến cửa thành, ngồi ngay ngắn trên một cây đại thụ ngoài thành, nương theo ánh trăng nhàn nhạt đếm lấy ngân phiếu thu được.

Cả đêm, đại khái thu hoạch được hơn 100 vạn lượng bạc.

Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng, số tiền này, có được thật quá dễ dàng. Vài ngày trước hắn còn thân không mang một cắt, dù làm gì cũng phải dùng trang sức gán nợ, nhưng giờ đây, đã có một khoản tiền chừng 300 vạn, nghiễm nhiên thành một nhà giàu mới nổi.

Xem như là báo ứng cho việc ác Khổng gia ác thiếu làm những năm gần đây! Đường Phong tự an ủi mình. Bất quá nếu so ra, do mình giết chết Khổng gia ác thiếu, Định Khang thành mới trở nên an ổn lại.

Một mực đợi đến sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng, Đường Phong chợt nghe được một số thanh âm của xe ngựa từ phía Định Khang thành truyền tới, nghe tiếng có chút nặng nề, hẳn là do xe ngựa bốc xếp và vận chuyển quá nhiều thứ.

Đến rồi! Mặc dù sắc trời còn chưa sáng, nhưng Đường Phong cũng thấy được hai đoàn xe đang từ xa xa đi tới, người dẫn đầu đúng là Khổng gia Nhị trưởng lão Khổng Khánh Ngư.

Nhảy từ cành cây xuống, Đường Phong liền dừng tại giữa đường lặng yên chờ đợi.

Lúc đội xe sắp đến gần, Khổng Khánh Ngư cũng phát hiện ra sự tồn tại của Đường Phong, hắn nhịn không được nhướng mày, phất tay chặn đoàn xe lại, trầm giọng hỏi:

- Phía trước là vị bằng hữu nào?

Hắn không tin trên địa bàn này còn ai dám chặn cướp vật tư chuyển cho Đại Tuyết Cung, trừ phi không muốn sống nữa. Nhưng người này lại chặn ngay đường chính, việc này thật khiến người khác hồ đồ.

Để tránh phát sinh hiểu lầm, Đường Phong tranh thủ nói:

- Là ta đây.

Nghe được thanh âm, có người liền nói:

- Nhị trưởng lão, là tiếng của thiếu gia.

Không cần phu xe kia nhắc nhở, Khổng Khánh Ngư cũng tự nghe được, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi ở nơi này làm gì?

Đường Phong cười mỉm đi qua, vẻ mặt bất cần đời nói:

- Đương nhiên là đợi ngài rồi.

Nhị trưởng lão không đợi Đường Phong đi tới, trực tiếp vung tay lên nói:

- Bắt tiểu tử này mang về Khổng gia cho ta.

Chuyện đêm qua Khổng Phóng Thiên mang theo người bốn phía vây bắt Đường Phong, cả Định Khang thành đều huyên náo xôn xao, thân là Nhị trưởng lão của gia tộc, hắn tự nhiên từ Khổng Phóng Thiên nghe được nguyên do, vốn hắn đã không thể nào chào đón Khổng Lập, gặp mặt thế này, sắc mặt đương nhiên không tốt lành gì rồi, trực tiếp muốn ra tay đem Khổng Lập lại, đưa về gia tộc trị tội!

Trước kia Khổng Lập tuy cũng quần là áo lượt, dù vậy cũng chỉ đi gây tại họa cho người khác, nhưng hành vi hai ngày nay của Khổng Lập, đã hoàn toàn nguy hại đến Khổng gia. Vốn ban đầu đã thắng tám mươi vạn lượng bạc của sòng bạc, ngay cả đám con bạc cũng được hưởng lợi không ít, đêm qua lại càng quá phận, đem lợi nhuận của những sản nghiệp gia tộc trong một tháng đều lấy đi, còn đoạt rất nhiều dược liệu cũng khoáng thạch các loại nữa.

Không ai biết được Khổng Lập làm như vậy để làm gì, nhưng Nhị trưởng lão cũng không định nghe hắn giải thích, tên phá gia chi tử này lại không phải là nhi tử mình, quản những chuyện phiền toái của hắn làm gì cơ chứ.

Nhị trưởng lão ra mệnh lệnh một cái, một đám hộ vệ cạnh đoàn xe đã bắt đầu trở nên khó xử, bọn hắn nói cho cùng cũng chỉ là hộ vệ của gia tộc, cũng không có bao nhiêu năng lực, nào dám động vào một cọng lông của thiếu gia chứ? Nhưng nếu không đem thiếu gia bắt lại, sẽ đắc tội Nhị trưởng lão.

Hai người này bọn hắn đều không muốn trêu chọc, nhất thời cứ vậy mà hai mặt nhìn nhau, sợ đầu sợ đuôi.

- Các ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy ta nói gì à?

Nhị trưởng lão giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, nếu không phải cố kỵ thân phận cùng bối phận, hắn đã sớm tự mình ra tay, nhưng bản thân hắn trong gia tộc nếu so với phụ thân Khổng Phóng Thiên của Khổng Lập còn cao hơn một lứa, xem như cùng lứa với gia gia hắn, sao lại tự hạ da mặt đến ra tay với cháu trai của người cùng lứa được?

Nhị trưởng lão trước nay uy tín rất cao, cảm nhận được lửa giận của hắn, mấy hộ vệ lúc này mới do dự tiến lên trước vài bước, mặt đầy vẻ đắng chát.

- Ai dám động đến ta?

Thanh âm của Đường Phong không lớn, vẫn là mang theo một tia ngữ khí bất cần, đôi mắt bễ nghễ nhìn vào đám hộ vệ đang đi tới, mở miệng uy hiếp nói:

- Ai dám động đến ta, ta lấy mạng chó của hắn!

Mấy hộ vệ lập tức dừng lại, bọn hắn bây giờ muốn tiến không được, thối cũng không xong, khó xử muốn chết.

Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Cứ xem như hắn đánh rắm đi, đem hắn trói lại cho ta.

Đường Phong tranh thủ thời gian nói:

- Nhị trưởng lão, bớt giận bớt giận, ta có một số chuyện cần nói!

- Có lời gì thì về nói với phụ thân ngươi.

Nhị trưởng lão lạnh nhạt nói.

Đường Phong cười đùa tí tửng đến bên cạnh hắn, mở miệng nói:

- Ngươi cũng biết lão gia hỏa kia hiện đang nổi trận lôi đình, ta nếu về nhà khẳng định phải chịu gia pháp trách phạt, làn da mịn màng này của thiếu gia ta, sao chịu nổi đòn roi kịch liệt chứ, đúng không?

- Việc này đâu liên quan gì tới ta?

Nhị trưởng lão lạnh lùng nhìn Đường Phong, nghĩ thầm ta nếu là cha ngươi, đã sớm ra tay diệt ngươi rồi, tránh cho ngươi gây họa nhân gian.

- Nhị trưởng lão xin thương xót a, mang ta đi Đại Tuyết Cung tránh nạn, vừa lúc đã lâu rồi chưa gặp lại Đại trưởng lão, trong lòng cảm thấy rất nhung nhớ.

Đường Phong cù cưa.

- Nằm mơ, Đại Tuyết Cung nào phải là nơi ngươi muốn vào là vào?

Nhị trưởng lão quả quyết cự tuyệt.

- Trước kia cũng không phải chưa đi qua.

Đường Phong bĩu môi, lại nói tiếp vị Đại trưởng lão lại rất ưa thích Khổng Lập, bởi vì, Khổng Lập trước mặt người khác ngang ngược càn rỡ, nhưng trước mặt Đại trưởng lão lại ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ vậy, miệng lại ngon ngọt, bởi vậy mặc dù Khổng Lập có chút quần là áo lượt, nhưng Đại trưởng lão cũng chỉ xem đó là bản tính của thiếu niên, không phải là chuyện gì to tát. Cho nên trước kia Khổng Lập cũng đã đến ở cùng với Đại trưởng lão tại Đại Tuyết Cung một thời gian ngắn, nhưng chỗ kia lại u ám, khắp nơi tràn ngập sát cơ, Khổng Lập chỉ ở đó vài ngày đã sợ són ra quần mà chạy về.

Nếu so ra, Định Khang thành mới là địa phương hắn thoái mái nhất.

Không đợi Nhị trưởng lão từ chối, Đường Phong liền đem kiện ám khí gấp gáp chế tạo tối qua ra, cung kính đến tay Nhị trưởng lão, nói:

- Đây là đồ vật do Lập Nhi vài ngày trước dùng một số tiền lớn mua được, nghe nói là do người của Thiên Công sơn trang chế tạo, ta cũng xem không hiểu thứ này, vừa vặn mang ra hiếu kính lão nhân gia ngài.

Nhị trưởng lão vốn không để ý đến, Nhưng nghe xong bốn chữ Thiên Công sơn trang, sắc mặt cũng nhịn không được biến đổi, chộp lấy kiện ám khí trên tay Đường Phong, cẩn thận quan sát một hồi, lông mày vốn đang nhíu chặt khẽ dãn ra.

Thứ này. . . Cấu tạo tương đối xảo diệu, khéo léo đẹp đẽ, dù nói lực sát thương có lẽ sẽ không quá lớn, nhưng chỉ cần nó thật sự là ám khí được lưu truyền từ Thiên Công sơn trang, vậy giá trị thật không thể đo lường.

Loay hoay một lát, Nhị trưởng lão vẫn không biết được kiện ám khí này được chế tạo như thế nào, Đường Phong ở một bên thong dong chờ đợi, thứ này từ tay hắn mà ra, nếu bị người khác tùy tiện nhìn ra cách chế tạo, vậy làm sao mà lăn lộn được nữa?

Chẳng lẽ ám khí này thật sự là từ phía Thiên Công sơn trang lưu truyền tới? Lòng Nhị trưởng lão nhịn không được trở nên vui vẻ, bất quá giờ lại không phải lúc để nghiên cứu, hắn từ từ đem ám khí thu lại, hừ lạnh một tiếng:

- Kì kĩ dâm xảo, chỉ được vẻ bề ngoài, tốn công làm ra thứ này còn không bằng tăng lên thực lực của bản thân. Thiên Công sơn trang sao có thể làm ra thứ đồ chơi nát này được, đây không phải là tác phẩm của họ.

Đường Phong mỉm cười gật đầu, hắn tự nhiên biết rõ Nhị trưởng lão là sợ liên lụy đến Thiên Công Sơn Trang, sau này người của Thiên Công Sơn Trang sẽ đến tìm hắn gây phiền toái, nhưng chỉ nghĩ trong lòng không dám nói ra.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Nhị trưởng lão mặt tuy vẫn lạnh như băng, ngữ khí bất thiện, nhưng cũng không sai bọn hộ vệ đến mang Đường Phong trói lại tống về Khổng gia nữa.

Đường Phong rèn sắt khi còn nóng nói:

- Nhị trưởng lão, niên kỷ của Lập Nhi cũng không nhỏ, không thể cứ lông bông như vậy mãi được. Lần trước đi Đại Tuyết Cung cái gì cũng không thấy, lần này ta muốn đi Đại Tuyết Cung là để tăng thêm kiến thức, nếu như có thể được Đại Tuyết Cung thu làm đệ tử mà nói, xem như là vì gia tộc tranh một phen mặt mũi.

Nhị trưởng lão nhịn không được kinh ngạc liếc Đường Phong, mở miệng nói:

- Lòng ngươi thực sự nghĩ như vậy?

Đường Phong rất nghiêm túc gật đầu:

- Đi tị nạn cũng chỉ là một phần, bất quá lấy tư chất của ta, sợ là rất khó trở thành đệ tử của Đại Tuyết Cung.

- Ngươi cũng tự biết mình đấy.

Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng

- Ta mang ngươi theo cũng không phải không được, bất quá ngươi không được gây chuyện, bằng không xem như có Đại trưởng lão ở đó cũng không bảo vệ được ngươi. Mặt khác, đợi sau lần này trở về đi đến gia tộc lĩnh phạt cho ta.

- Vâng.

Đường Phong lòng thầm mừng rỡ, ngoài miệng tùy tiện ứng phó một câu.

Đợi bổn thiếu gia tiến vào Đại Tuyết Cung, sao còn trở về nữa chứ?

Nhị trưởng lão liếc Đường Phong một cái thật sâu, hắn cảm thấy tên phá gia này hôm nay trở nên chín chắn hơn rất nhiều, dù là cách nói chuyện hay thái độ cư xử đều như thế, nhưng có một câu gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Nhị trưởng lão đương nhiên sẽ không tin Khổng Lập lại thay đổi trong thời gian ngắn như vậy, hắn hiện tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn cũng là để cầu mình mang theo tiến vào Đại Tuyết Cung thôi, cho nên Nhị trưởng lão vẫn lắc đầu, khua tay nói:

- Đi tiếp.

Đường Phong không chút khách khí phóng lên một chiếc xe ngựa, ngồi cùng một chỗ với xe phu, chậm rãi hướng đến Đại Tuyết Cung.

Đoàn xe rất dài, chừng hơn hai mươi xe ngựa, mang theo một số lượng lớn đủ các loại vật tư sinh hoạt. Mỗi một tháng, ngũ đại gia tộc Định Khang thành đều định kỳ hướng Đại Tuyết Cung dâng đồ, đương nhiên, những vật này cũng không phải là cho không, Đại Tuyết Cung khẳng định sẽ trả tiền, chỉ có điều rất ít a. Dù là như thế, dưới sự che chở của Đại Tuyết Cung, ngũ đại gia tộc của Định Khang cũng đã kiếm được bộn túi rồi.

Định Khang thành cách Đại Tuyết Cung chừng năm mươi dặm, đoàn xe đi tương đối chậm rãi, đi chừng hai thời thần, Đường Phong đã từ xa xa thấy được một tòa cung điện khí thế rộng rãi, sừng sững đập vào tầm mắt.

So với những kiểu kiến trúc ở phía Nam thì tinh xảo hơn, nhưng Đại Tuyết Cung không phải chỉ có thế, dùng khí thế bàng bạc cũng không đủ để hình dung sự khổng lồ của nó, vô số kiến trúc cung điện cao tới vài chục trượng nối thành một mảnh trong tầm mắt, liếc mắt nhìn không thấy nơi bắt đầu, nói nó là một tông môn, còn không bằng nói là một tòa thành trì, chỉ có điều tại tòa thành trì khổng lồ này, không có bất kì người bán hàng rong nào cả, có chăng chỉ là hơn vạn đệ tử của Đại Tuyết Cung, thế lực của tam tông nhị lâu đem trọn Đại Tuyết Cung phân thành năm khối, liên hệ chặt chẽ với nhau, tạo thành một chỉnh thể không gì phá nổi.

Trong Đại Tuyết Cung, có một ngọn núi cao đến mấy trăm mét, trên đỉnh núi, còn có một kiến trúc giống như cung điện vậy, Đường Phong biết rõ ngọn núi kia gọi Cầm Thiên phong, đương nhiên, danh tự này tuy có chút khoa trương, nhưng nhìn chung ở khắp cả Lý Đường này, trong tông môn còn có núi, cũng chỉ có Đại Tuyết Cung một nhà mà thôi.

Sau lưng Thiên Tú mặc dù có Khúc Đình sơn, kéo dài mấy vạn dặm, nhưng nó dù sao cũng chỉ ở sau Thiên Tú, mà không phải là ở bên trong.

Mà cung điện phía trên Cầm Thiên Phong, chính là nơi Cung chủ ở lại, Đường Phong nếu có gì muốn nói với Tạ Tuyết Thần, đi vào đó nhất định có thể tìm được hắn.

Xung quanh Đại Tuyết Cung, còn có một đầu sông nhỏ, nước sông êm đềm khẽ trôi.

Đúng theo tiêu chuẩn dựa sông kề núi.

Tuy đã thấy qua Đại Tuyết Cung trong trí nhớ của một số âm hồn, nhưng khi Đường Phong đến trước mặt nó, vẫn không nhịn được chấn động một cái, xem ra đây mới là phong phạm khí thế của Lý Đường đế quốc tam đại thế lực. Càng đi về phía trước, lại càng cảm giác được một cỗ áp bách.