Vô Thượng Tiên Đế

Chương 216: Trở Về Đòi Nợ





Đợi Trịnh Sở và Trần Anh đến chỗ của Trịnh Thiên thì bên trong biệt thự không một bóng người, bên cạnh bể bơi chỉ có hai mỹ nữ dáng người gợi cảm nhìn Trịnh Sở cùng Trần Anh với vẻ mặt sợ hãi.

"Trịnh Thiên đâu?"
Trịnh Sở nói với ngữ khí lạnh nhạt, nhìn hai vị mỹ nữ gợi cảm.

Hai vị mỹ nữ gợi cảm nghe giọng nói lạnh nhạt của Trịnh Sở chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo tựa như rơi xuống hầm băng.

Hai người lạnh run, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi… Chúng tôi vừa mới vào đây liền thấy Lại phu nhân mang theo Trịnh Thiên đi về nơi gia chủ bế quan".

"Lại Mộng Linh, lúc này đây không ai có thể bảo vệ các người”.

Trịnh Sở nói xong cũng không thèm quan tâm sống chết của hai người, đi về hướng nơi Trịnh Bất Phàm bế quan.

Trần Anh cả người bị máu tươi nhiễm đỏ giống như sát thần địa ngục im lặng đi sau người Trịnh Sở, giống như một cô gái ngoan ngoãn nhu thuận.

Hai vị mỹ nữ gợi cảm sau khi nhìn thấy Trịnh Sở và Trần Anh rời đi, tần suất tim đập vẫn nhanh như cũ.


Hai người cảm giác chính mình có thể sống sót trong tay Trịnh Sở và Trần Anh, về sau có thể có vốn liếng để khoác lác rồi.

Nơi Trịnh Bất Phàm bế quan.

Ba vị đại cao thủ có chút không kiên nhẫn, nhìn hai mẹ con Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên.

Bọn họ vốn không quen nhìn đôi mẹ con này, cho rằng hai người này vô cùng ghê tởm, ỷ vào thân phận của Trịnh gia đi khắp nơi ức hiếp người khác.

Chẳng qua cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ, dù sao cũng không ức hiếp bọn họ.

Chỉ là bây giờ hai người này cứ ở trong này lải nhải không ngớt, lỡ như quấy rầy tới Trịnh Bất Phàm, khiến ông ta bế quan thất bại.

Thì tội này sẽ do ba người bọn họ chịu trách nhiệm.

"Lại phu nhân, Trịnh thiếu gia, hai người ở đây quấy rầy gia chủ bế quan, lỡ như gia chủ xảy ra chuyện gì thì tôi sợ hai người không gánh nổi”.

Có người mở miệng, mặc dù giọng nói cung kính nhưng lại lộ ra một tia phiền chán.

Lại Mộng Linh nghe thấy lời của Trịnh Lượng Lượng, cao giọng nói: "Nơi này là địa bàn của Trịnh gia, chẳng lẽ ngay cả ở nhà mình mà tôi cũng không được ở sao?"
Trịnh Lượng Lượng nghe lời của Lại Mộng Linh, hận không thể tát cho bà ta chết luôn.

Nhưng ngại vấn đề thân phận, chỉ có thể nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, nói: "Trịnh Sở ở đâu, tôi thay bà giải quyết cậu ta, thế nào?"
Lại Mộng Linh nhìn Trịnh Lượng Lượng hỏi: "Chỉ một mình cậu thôi sao?"
Trịnh Lượng Lượng nghe lời này, trong lòng tức giận, gì mà chỉ một mình hắn chứ.

Trịnh Sở thì là cái gì chứ, một mình thôi là có thể đánh anh máu thịt mơ hồ rồi.

Mặc dù trong lòng cáu kỉnh nhưng vẫn cười ha ha nói: "Lại phu nhân, một mình tôi là đủ rồi”.

Lại Mộng Linh biết cảnh giới thực lực của ba vị đại cao thủ, tất cả đều là tông sư cảnh giới hóa huyền đại thành sắp tiến tới cảnh giới bán thần.

Có lẽ một người là có thể giải quyết Trịnh Sở.


Nếu như không thể thì cũng có thể kéo dài một khoảng thời gian để mình có thể trốn chạy trở về.

Lại Mộng Linh nghĩ một chút, mở miệng nói: "Được, chẳng qua Trịnh Thiên phải ở lại chỗ này”.

Bà ta lo Trịnh Thiên đi theo mình cùng đi giải quyết Trịnh Sở, đến lúc đó thành gánh nặng.

Trịnh Thiên nghe lời nói của Lại Mộng Linh, cúi đầu bất mãn nói: "Mẹ, con muốn xem Trịnh Sở bị giết như thế nào, không muốn một mình đứng ở đây”.

Hai vị cao thủ Trịnh gia còn lại nghe thấy lời của Trịnh Thiên, trong lòng vô cùng tức giận, lời này của hắn ta là có ý gì, chẳng lẽ bọn họ không phải là người sao?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng xuất hiện bên tai bọn họ.

"Các người muốn tìm tôi à?"
Trịnh Sở bước thong thả, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo đi về nơi bế quan của Trịnh Bất Phàm.

Cô gái sau lưng Trịnh Sở, quần áo trên người bị máu tươi nhiễm đỏ giống như ma thần đẫm máu, ánh mắt đờ đẫn, tỏa ra hơi thở hung ác đi theo sau Trịnh Sở.

Lại Mộng Linh thấy Trịnh Sở mang theo Trần Anh, lại còn dám tới đây, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh, cười ha ha nói: "Thằng súc sinh giết nhiều võ giả Trịnh gia chúng ta như vậy, giờ còn dám xuất hiện ở đây, thực sự là chán sống rồi mà”.

Trịnh Lượng Lượng nghe lời của Lại Mộng Linh, tâm trạng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Trịnh Sở đúng như lời Lại Mộng Linh nói, thật sự chém giết bốn phía Trịnh gia.

Anh ta nhìn Trịnh Sở, biểu cảm nghiêm túc, lớn tiếng quát lớn nói: "Trịnh Sở, mày cũng gan đấy, lại dám làm càn ở Trịnh gia”.

Hai vị cao thủ còn lại cũng mở miệng theo, giọng nói rất lớn, còn mang theo lửa giận vô tận.

Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên hai kẻ khiến người chán ghét này bởi vì Trịnh Sở mới chạy đến đây làm phiền bọn họ.

Nhưng bởi vì ngại vấn đề thân phận nên bọn họ không thể giáo huấn hai người Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên.

Nên giờ chỉ có thể dời lửa giận lên người Trịnh Sở.

Trịnh Sở nghe thấy lời đám người Trịnh Lượng Lượng nói, lạnh nhạt nói.


"Năm đó tôi bỗng nhiên bị đuổi khỏi Trịnh gia, mẹ thì chết bất đắc kỳ tử, bây giờ quay lại đòi nợ, hơn nữa, những người đó muốn giết tôi, cuối cùng thực lực không bằng tôi nên bị tôi giết ngược lại thôi mà”.

"Mẹ mày chết ngoài ý muốn thì liên quan gì tới bọn tao, lại còn ỷ lại Trịnh gia nhà chúng tao?"
Trong lòng Lại Mộng Linh rõ ràng có chút chột dạ, lúc nói chuyện hô hấp có chút không đủ.

Gần nơi bế quan càng ngày càng có nhiều người của Trịnh gia đến để nhìn mọi chuyện xảy ra ở đây.

Bọn họ không dám đến quá gần, sợ chọc phải họa sát sinh không cần thiết.

Trong lòng người Trịnh đều đang nghị luận, bọn họ đoán lần này Trịnh Sở chết chắc rồi.

Bọn họ cho rằng Trịnh Sở quá kiêu ngạo, cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch, lại còn dám đến nơi Trịnh Bất Phàm bế quan.

Phải biết rằng nơi Trịnh Bất Phàm bế quan có ba cao thủ, thực lực mạnh mẽ, một người tùy tiện ra ngoài cũng có thể trở thành người đứng đầu một thành phố.

Trịnh Sở rõ ràng là ăn gan hùm mật gấu mới chạy tới đây tìm đường chết.

Trịnh Thiên nhìn thấy Trịnh Sở vẫn còn dám nói những lời kiêu ngạo trước mặt mình, liền nhìn Trịnh Lượng Lượng, hạ lệnh nói: "Còn không mau ra tay, bắt nó lại cho tao xử lý”.

Trịnh Lượng Lượng nghe thấy lời của Trịnh Thiên, mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng hắn vẫn hành động dứt khoát.

Nếu như không ra tay, đến lúc Trịnh Bất Phàm bế quan ra, phát hiện bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, khó tránh khỏi việc bị hỏi tội.

Tay phải của Trịnh Lượng Lượng rút ra một thanh trường đao cũ nát ra chém về phía Trịnh Sở.

Hắn là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, chỉ cách cảnh giới bán thần một chút..