Vô Thượng Luân Hồi

Chương 437: 437





Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, vung kiếm chém đứt bàn tay đang nắm lấy chân hắn.

Ứ!
Bốn, năm người dính đầy máu cùng nhào đến, hoảng loạn ứ lên.

“Cút!”
Triệu Bân hét lớn lên, vung ra một tia kiếm khí rồi bay ngược về sau.

Ọc! Ọc! Ọc!
Đám quái vật dính đầy máu ngã như rạ: kẻ thì bị kiếm khí chém trúng, tên bị kiếm khí đâm thủng nhưng chúng lại không cảm nhận được đau đớn, dù cho mất cánh tay hay cẳng chân thì cũng vẫn ùn ùn xông tới.

Nhìn xuống dưới chân thì càng có nhiều cánh tay máu giơ lên hơn, số lượng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại, đừng nói đến việc thật sự nếm trải, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi

Cũng vì những cánh tay vươn ra quá nhiều nên tốc độ của Triệu Bân đã đột ngột giảm sút.

Hắn bị mấy cánh tay đó tóm được vài lần, máu dính trong lòng bàn tay chúng có độc xác chết cực mạnh, có thể làm xương thịt thối rữa, nếu không phải vì Triệu Bân có địa hỏa hộ thể thì chắc chất độc đã xâm nhập vào cơ thể rồi.

“Cút đi!”
Triệu Bân cầm kiếm Tử Tiêu tấn công liên tục.

Đám quái vật dính đầy máu bị chém ngã xuống rất nhiều nhưng rồi lại có càng nhiều tên lao đến hơn.

Nói sao nhỉ? Càng giết thì càng xuất hiện nhiều hơn!
Có trời mới biết bên dưới mảnh đất sình cháy đen này đã chôn bao nhiêu người, chẳng khác nào bãi tha ma, quá đáng sợ! Nhưng lại không thể giết chết chúng, những cánh tay bị chém đứt trên mặt đất vẫn cứ đang bò ở đó, bò một hồi thì lại có thể gắn lại vào cơ thể như cũ.

“Ép ta cho nổ tung à?”

Triệu Bân hăm dọa rồi rắc bùa nổ ra, lập tức thoát khỏi vòng vây.

Ầm! Bùm! Ầm!
Tiếng nổ liền vang lên, xác chết của những người dính đầy máu đó bị nổ văng khắp nơi, nào là đầu, nào là chân, nào là xương cốt, tất cả đều bị nổ tung, còn có huyết tương nồng nặc bắn khắp nơi như mưa rơi, tất cả đều có độc xác chết.

Cảnh tượng đó không chỉ máu me mà còn rất gớm ghiếc.

Ầm! Bùm! Ầm!
Tối nay hang động Quỷ Minh rất náo nhiệt.

Có người đứng ở cách hang núi không xa thì không chỉ nghe thấy được vô số oan hồn than khóc mà còn nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, người ta còn tưởng rằng có người đang đánh nhau bên trong.

“Có người sống sao?”
Phần lớn những người đi ngang qua cấm địa Quỷ Minh đều đột ngột dừng bước với biểu cảm kỳ lạ.

.