Vô Thượng Luân Hồi

Chương 184: 184



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn đã dùng bùa nổ để kích nổ Vọng Nguyệt Lâu, đến lúc này thì hầu hết mọi người đều thắc mắc, ở đâu mà hắn lại có nhiều bùa nổ đến như vậy, nếu như hắn bảo rằng hắn nhặt được thì chỉ có quỷ mới tin.

"Thật là một loại bùa chú bá đạo".

Triệu Bân nhìn thấy thì không khỏi thở dài, cả hai đều là bùa nổ, nhưng bùa nổ của hắn và bùa nổ lôi quang kia hiển nhiên không cùng đẳng cấp, thực lực cũng không giống nhau.

Nguyên nhân là do người vẽ bùa có tu vi cao hơn.

Nếu như hắn cũng ở trong cảnh giới Địa Tạng, lá bùa mà hắn vẽ ra tất nhiên cũng sẽ có sức mạnh khác.

"Món đồ chơi đó rất kinh khủng đấy".

Thằng nhóc tóc tím khẽ nhếch miệng, nhìn thần thái của nó, hơn phân nửa là đã từng được lĩnh giáo uy lực bùa nổ lôi quang, nên mới có thể nói ra được cảm giác đó! Nhìn sang Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, thần sắc của bọn họ cũng không hề tự nhiên, lúc còn trẻ bọn họ dường như cũng đã lĩnh giáo qua uy lực của bùa nổ lôi quang, đến nay nhớ lại vẫn còn cảm thấy ám ảnh.

Những năm đó bọn họ đều không có đầu óc sáng suốt, đều từng bị bùa nổ làm cho te tua.

"Năm ngàn lượng".

"Lão phu ra giá tám ngàn lượng, lá bùa này ta nhất định phải đoạt được".


"Chỉ tám ngàn lượng mà muốn có được sao? Ta trả một vạn lượng".

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì mọi người đã bắt đầu đấu giá bùa nổ lôi quang, giá cả từng bước tăng cao, đấu giá diễn ra vô cùng náo nhiệt, mỗi khi có một món bảo bối được mang ra đấu giá thì hiện trường cũng trở nên ầm ĩ hơn, người nào cũng lớn tiếng với nhau, văng tục khắp nơi, mặt đỏ tía tai.

Về vấn đề này, Huỳnh Nham đã quá quen thuộc.

Lão ta đã chủ trì rất nhiều cuộc đấu giá, không có cuộc đấu giá nào là không có cãi cọ, càng cãi cọ thì giá cả lại càng tăng lên, vì vậy lão ta chỉ bỏ những lời chửi bới cãi cọ đó ngoài tai.

Đây là một hội trường đấu giá, tất nhiên sẽ cấm chuyện đánh nhau, nếu không thì nơi này chắc chắn sẽ đại loạn.

Đã là đấu giá thì đương nhiên sẽ có một người chiến thắng.

Bùa nổ lôi quang cuối cùng thuộc về U Lan, cô ta đã dùng năm vạn lượng trấn áp quần hùng, đó là bởi vì con em của các gia tộc lớn không tham gia vào, nếu không thì cô ta cũng sẽ không dễ dàng có được lá bùa.

Hơn nữa, chính bởi vì con em của các gia tộc lớn không tham gia vào cho nên thần gài bẫy mới không tham gia vào, nếu không thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn nữa.

"Bùa tốc hành ngàn dặm!"
Huỳnh Nham vừa lên tiếng, thì ánh mắt của mọi người lại bị thu hút.

Lại là một lá bùa khác màu bạc.

Cái gọi là bùa tốc hành ngàn dặm chính là nghĩa đen của nó, dùng bùa này, chỉ cần chân nguyên không suy kiệt, thì có thể đi được ngàn dặm, là một lá bùa cần thiết để thoát nạn.

Lá bùa này thực dụng hơn rất nhiều so với bùa nổ lôi quang, đánh không được liền có thể nhanh chân bỏ chạy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, không có mấy ai đuổi theo kịp người có lá bùa này.

"Bùa tốt".

Triệu Bân giương mắt lên xem xét, so với lá bùa tốc hành mà hắn vẽ ra thì lá bùa này còn cao cấp hơn nhiều, theo ý hắn, người vẽ ra lá bùa này nhất định nằm trong cảnh giới Địa Tạng, còn nếu là do võ tu cảnh giới Thiên Võ vẽ ra, thì đừng nói là ngàn dặm, cho dù mấy chục ngàn dặm cũng có thể chạy được.

"Giá khởi điểm là năm ngàn lượng, mỗi lần tăng..."
"Năm vạn lượng".

Lão già Huỳnh Nham còn chưa kịp nói xong thì đã bị một người chen ngang, thiếu chủ thành Thương Lang, Hán Triều đã ra tay, hắn ta cũng lười nói nhảm, phủ đầu trước rồi mới tính sau.

Các vị khách đấu giá khác đều hoang mang.


Khi mọi người đang định lao lên đấu giá, thì lại bị đòn phủ đầu này làm cho choáng ngợp.

Ngay cả Huỳnh Nham cũng cảm thấy lúng túng.

Ngươi sao vậy, để ông đây nói xong trước đã chứ! Sao mà không hiểu chuyện gì cả thế! Nhưng không sao, như vậy thì không cần phải nghe đám người này văng tục nữa, mà có thể tiến thẳng vào trận chiến quyết định! Lá bùa này sẽ về tay ai, điều đó còn phụ thuộc vào khả năng của mỗi người! Đám người không đủ tiền như tán tu hay đám không đủ thông minh như Nghiêm Khang đừng có mà xông lên, tránh để cho người ta đả kích mình!
"Sáu vạn lượng".

Có người lại nâng giá, Triệu Bân đã giơ tay lên lại bỏ tay xuống.

Người vừa trả giá là Lâm Tà, thiếu chủ thành Thiên Dương.

Hắn ta dường như rất có hứng thú đối với các loại bùa tốc hành.

"Bảy vạn lượng".

Doãn Hồn ngồi ở cùng bàn cũng giơ tấm bảng lên.

"Vị đạo hữu này không vừa mắt ta hay sao?"
Lâm Tà mỉm cười nhìn Doãn Hồn, trước đây hắn ta đã phải chịu tổn thất vì kẻ này rồi, không ngờ hôm nay hắn ta lại muốn gây ra rắc rối nữa, hơn nữa còn đang ngồi chung một bàn, nể mặt chút không được sao?
"Làm gì có, ta chỉ đấu giá thôi".

Doãn Hồn nhàn nhạt nói, căn bản không biết người bên kia là Lâm Tà, cũng không muốn làm phiền, hắn ta chỉ muốn có được bùa tốc hành ngàn dặm, vật cứu mạng này có ai mà không muốn đâu.

"Tám vạn lượng".

Khi hai người đang nói chuyện, Hán Triều lại tăng giá.


Hắn ta cũng quyết tâm giành được lá bùa này.

Lúc này, cả Lâm Tà và Doãn Hồn đều không nói lời nào, hành động giống nhau, đều quay đầu liếc nhìn về phía Hán Triều, tên nhóc, ngươi giỏi lắm!
Hán Triều không hề yếu thế, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

Ông đây có tiền, các ngươi không phục thì có thể làm được gì? Ông đây dùng tiền đập chết các ngươi.

"Chín vạn lượng".

Trước khi Lâm Tà và Doãn Hồn kịp quay đầu lại, thì Triệu Bân đã lên tiếng.

Chuyện này khiến cho Hán Triều không ứng phó kịp, hắn ta đang bận khiêu khích Lâm Tà và Doãn Hồn, cũng chỉ xem hai người này là đối thủ, không ai có thể ngờ được bây giờ lại xuất hiện thêm một tên không an phận.

“Mười vạn lượng”, Hán Triều hừ lạnh nói.

“Mười một vạn lượng”, Triệu Bân tiếp tục nâng giá.

.