Vô Tận Trùng Sinh

Chương 290: Dưỡng Nhan Linh Dịch khủng bố



Chương 289: Dưỡng Nhan Linh Dịch khủng bố

Trở về tông môn, tất cả mọi chuyện đều được Lương trưởng lão báo cáo cặn kẽ. Chuyện Tống Chân bị giết hại hắn cũng đã khéo léo nói thành đối phương là vì đuổi giết Bạch Tê Yêu tam giai cho nên rơi vào bẫy phục kích, cuối cùng bỏ mình.

Hôm nay trời nắng nhẹ, trong một đình viện nho nhỏ lưng chừng núi xuất hiện ba đạo bóng người.

Ba người này đứng cạnh lan can gỗ hướng về phía dưới núi nhìn xuống. Xa xa kia là một tòa thành thị tấp nập, xung quanh cũng là núi non cùng rừng cây. Thành thị kia chính là Vân Nguyệt Thành, nơi mà các đệ tử thường xuyên chạy tới đó mua bán dược liệu cùng nhu yếu phẩm.

Ba đạo nhân ảnh kia gồm hai nữ một nam lần lượt chính là Khương Thần, Bạch U Cơ cùng Mộc Đông Linh. Khương Thần lúc này đứng giữa cả hai giai nhân, loại trường hợp mà bao nam nhân mong ước cùng vui sướng khi nghĩ đến, rơi vào trên đầu Khương Thần lại khiến cho hắn bày ra vẻ mặt sầu bi khổ cực.

Sau khi bị Tống Chân đánh gãy tay, hắn hiện tại tạm thời phải băng bó một bên. Đoạn gãy tay xui xẻo lại rất lớn, sử dụng đan dược chữa thương tạm thời không thể lành hẳn cho nên hắn buộc phải băng bó.

Hiện tại một bên cánh tay đều quấn kín băng trắng, nhìn qua có vài phần buồn cười.

“Đây gọi là Dưỡng Nhan Linh Dịch, một ngày chỉ cần dùng hai lần, mỗi sáng thức dậy cùng trước khi đi ngủ. Đem nó hòa với một ít nước để rửa mặt. Hiệu quả sau đó vài ngày có thể thấy rõ.” Khương Thần phân biệt đưa cho mỗi người một chiếc lọ nhỏ bên trong có chứa Dưỡng Nhan Linh Dịch mà hắn đã hòa chế ra.

“Sư đệ, ngươi còn là luyện đan sư?” Bạch U Cơ thử quan sát linh dịch trong lọ nhỏ, sắc mặt hiện ra ngạc nhiên cùng khiếp sợ nói.

Ban đầu nàng còn tưởng loại nước thuốc này là điều chế từ các loại thảo dược bằng phương pháp thông thường. Thế nhưng người có chút hiểu biết đều có thể nhận ra, loại linh dịch kia chính là dùng thủ pháp của luyện đan sư mới có thể luyện chế. Đây chính là lý do Bạch U Cơ ngạc nhiên đến vậy.

Khương Thần là phù sư nàng biết. Chẳng lẽ hắn còn là một luyện đan sư?

“Tinh thần lực của hắn mạnh mẽ như vậy, có lẽ cũng là luyện đan sư nhập môn đi.” Mộc Đông Linh không để ý tới thần sắc ngạc nhiên của Bạch U Cơ, nàng hiện tại đang nâng niu bình linh dịch kia, khuôn mặt lộ ra yêu thích.

Mới mở nắp lọ thôi, một mùi hương dịu nhẹ lan tràn khiến cho tinh thần của Mộc Đông Linh trở nên thư thái. Chưa cần biết tác dụng của nó có thực sự như tên gọi hay không thế nhưng ấn tượng ban đầu là không tồi.

Lại nói, Bạch U Cơ chờ đợi câu trả lời của Khương Thần. Nếu như hắn quả thật còn mang theo thân phận luyện đan sư, đây cũng quá kinh khủng.

So với tu luyện nguyên thuật bình thường, học làm một trong ba nghề phụ tu là trận pháp, chế phù, luyện đan, đều sẽ tốn rất nhiều tâm sức. Bình thường, có thể đạt được thành tựu ở một trong ba phương diện kia thôi đều sẽ là chọn một trong vạn người.

Nếu như đồng tu hai loại phụ tu nghề nghiệp người kia rốt cuộc phải có thiên phú mạnh mẽ như thế nào chứ? Đây chính là điều khiến cho Bạch U Cơ khiếp sợ.

Khương Thần nhìn tới Bạch U Cơ, nhận ra thần sắc kinh sợ của nàng, hắn cười cười nói:

“Đối với luyện đan chi đạo cũng có tìm hiểu một hai.”

Bạch U Cơ nghe xong, khuôn mặt vừa khiếp sợ vừa thêm khâm phục. Mặc dù lần trước chưa chứng thực hắn có thật sự là phù sư hay không, thế nhưng nếu như Dưỡng Nhan Linh Dịch này là do Khương Thần luyện chế ra thật, vậy thì hắn quả thật có tư cách trở thành một luyện đan sư.

“Quái vật.” Bạch U Cơ khẽ nói.

“Làm sao?” Mộc Đông Linh bấy giờ nhìn hai người nói chuyện có chút mờ ám cùng khó hiểu, nàng lập tức dừng lại động tác của mình, hướng về phía Khương Thần cùng Bạch U Cơ hỏi.

Khương Thần chỉ cười không nói gì, Bạch U Cơ vì thế cũng không giải thích. Điều này khiến cho Mộc Đông Linh cảm thấy có chút khó chịu. Nàng cảm thấy hai người này dường như đang giấu diếm gì đó.

“Hừ! Bản trưởng lão niệm tình ngươi có tâm, tha cho ngươi tội lần trước vô lễ.” Mộc Đông Linh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt cố giả như không quan tâm đó là một chuyện, thế nhưng ánh mắt của nữ tử này cho thấy nàng đang rất vui khi có được Dưỡng Nhan Linh Dịch.

Mấy ngày sau…

Bạch U Cơ theo lời Khương Thần căn dặn, mỗi sáng sớm cùng với buổi tối trước khi ngủ đều sẽ bôi Dưỡng Nhan Linh Dịch lên da. Suốt một tuần, công hiệu đều không phát huy, điều này khiến nàng có chút không vui. Chẳng lẽ Khương Thần đây là nói dối. Hắn nói sau một tuần liền có diệu dụng, qua đêm nay liền vừa tròn một tuần mà vẫn chưa thấy gì.

Bạch U Cơ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng. Nàng không tin Khương Thần lại đưa thuốc giả cho mình.

Sáng nay, vừa mới tỉnh dậy, Bạch U Cơ cảm thấy tinh thần minh mẫn, thần thanh khí sảng. Thời điểm nàng sờ lên mặt mình theo thói quen một cái, trong nháy mắt đã cảm thấy có chút không giống.

Nàng mặc dù bảo trì thanh xuân rất tốt thế nhưng da mặt cũng không thực sự mịn màng. Lại nói, nữ nhân tuổi ba mươi, lão hóa là chuyện vốn nên xảy ra. Thế nhưng hiện tại khuôn mặt nàng rõ ràng bóng loáng. Lúc này sờ lên mặt quả thực nhẵn nhụi, so với sờ vào tơ lụa có cảm giác giống nhau.

Thích cái đẹp, đây chính là thiên tính của nữ nhân. Bạch U Cơ nhoáng cái liền rời giường ngủ. Đợi nàng chạy đến trước gương, thời điểm nhìn thấy chính mình trong gương, nàng đều sắp bị sợ ngây người.

“A!” Khẽ gật mình kêu lên một tiếng a, Bạch U Cơ vội vàng che lấy miệng nhỏ, khuôn mặt hơi chút phiếm hồng vì kích động.

“Đây chính là ta sao? Da thịt làm sao có thể trở nên tốt như vậy.” Bạch U Cơ nỉ non tự nói, lại nhìn chính mình cổ tay, cánh tay, thậm chí là cả đôi chân ngọc, tất cả giống như được đổi mới. Da thịt trắng nõn, mềm mại trơn nhẵn tựa ioEyn tơ lụa.

“Là Dưỡng Nhan Linh Dịch có công hiệu.” Bạch U Cơ thoáng cái liền hiểu ra mọi chuyện. Hôm nay lại vừa tròn một tuần theo như lời Khương Thần đã nói: “Quả nhiên không lừa ta. Vị sư đệ này quả nhiên là có tài luyện chế đan dược a.”

Sau khi sắm sửa cho mình một bộ cung trang xanh lam thật đẹp, Bạch U Cơ thậm chí còn tự tin không cần trang điểm, nàng đi một mạch tới ngoại môn muốn đem chuyện này khoe với Khương Thần. Nội tâm nữ tử ba mươi tuổi lúc này lại không khác gì tiểu nữ tử mười tám.

Bởi vì gia nhập nội môn đã quá lâu, ngoại môn thường thường không còn ai nhớ rõ mặt mũi Bạch U Cơ, cộng thêm hiện tại nàng so với trước kia có chút khác xa, chính vì vậy cho nên trên đường đi, không ít nam đệ tử hướng tới nàng si mê. Thậm chí còn có kẻ tự tin bản thân mình anh tuấn tiêu sái, chạy tới muốn tán tỉnh Bạch U Cơ.

Kết quả đây? Liền bị nàng dùng một lá bùa, nổ cho trọng thương.

Khương Thần suốt một tuần qua đều sẽ ở trong nhà gỗ vừa hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa vừa dùng đan dược tu bổ lại kinh mạch vẫn đang tổn thương của mình.

Thông qua lượng đan dược chữa thương mà Bạch U Cơ cùng với La Chinh cung cấp cho, hiện tại hắn đã chữa trị được tám phần kinh mạch tổn thương. Cảnh giới trong thời gian qua cũng tăng lên nhất trọng.

Hiện tại hắn là tam trọng Tiền Nguyên Cảnh. Chờ cho kinh mạch hoàn toàn tu bổ, những tích súc trong thời gian qua bộc phát, hắn có thể tự tin đột phá ba bốn tiểu cảnh giới. Con đường tiến vào Nguyên Thể Cảnh cũng không còn xa.

“Khương sư đệ! Ngươi có ở nhà không?”

Bên ngoài vang lên một đạo thanh âm êm dịu, đạo thanh âm này còn mang theo một cỗ vận vị, khiến cho người khác nghe vào cảm thấy tinh thần như được gột rửa, vô cùng sảng khoái.

Khương Thần từ trạng thái nhập định tỉnh lại. Thở ra môt ngụm trọc khí, sắc mặt của hắn lúc này hiện lên chút nghi hoặc.

Bạch U Cơ?

Nàng tới đây làm gì? Chẳng lẽ Dưỡng Nhan Linh Dịch có vấn đề?

Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Bạch U Cơ. Nàng không chút khách sáo đi thẳng vào trong nhà, tự tiện ngồi xuống ghế, nhìn lấy Khương Thần cười nói:

“Dưỡng Nhan Linh Dịch của sư đệ ngươi quả nhiên hữu hiệu. Ngươi nhìn.” Nói đoạn, Bạch U Cơ sờ sờ lên mặt của mình, thậm chí nàng còn không ngại kéo kéo một chút hai má, làm ra điệu bộ đáng yêu.

“Sư tỷ, ngươi tới đây chỉ là để nói cho ta những thứ này?” Khương Thần có chút khó hiểu nói.

Nữ nhân này lần đầu tiên hắn gặp, có bao nhiêu đoan trang tri thức, làm sao hiện tại lại giống như một tiểu hài tử như vậy.

“Làm sao? Không có chuyện gì thì không được tới chỗ ngươi?” Bạch U Cơ không nhận được lời khen, sắc mặt ỉu xìu, hướng về phía Khương Thần bĩu môi nói.

“Ta nào dám. Mời sư tỷ dùng trà.”

“Khương huynh đệ, nghe nói ngươi bị người ta đánh gãy tay, Trương đại thiếu gia tới thăm ngươi đây.”

Bên ngoài lại vang lên một đạo thanh âm kì quái. Tại sao lại nói đạo thanh âm này kì quái?

Bởi lẽ chủ nhân của nó là đến thăm người ốm, thế nhưng dường như lại muốn thông báo với tất cả đệ tử ngoại môn nơi đây rằng Khương Thần đang bị thương thì phải. Thanh âm của hắn nghe vào vừa chói tai vừa chanh chua, lại giống như lợn bị chọc tiết vậy.

Bước vào trong nhà gỗ là một vị nam tử to béo, dáng người ục ịch chậm chạm. Hắn mỗi một bước đi đều khiến cho cả nhà gỗ rung lên từng hồi. Kia ngoại trừ Trương Nhị Huyền thì còn ai.

“Ta thiên.” Trương Nhị Huyền sau khi nhìn thấy Bạch U Cơ đang ngồi uống trà một cạch ưu nhã, hắn không nhịn được kêu lên một tiếng: “Khương huynh đệ, đột nhiên ta phát hiện ra ngươi rất vô liêm sỉ a. Làm sao ngươi dám kim ốc tàng kiều trong tông môn, gian díu với nữ đệ tử.”

“À không, gian díu với một vị tiểu tiên nữ.” Trương Nhị Huyền nhìn Bạch U Cơ, hai mắt trợn lớn như ốc nhồi, mồm năm miệng mười khiến cho gian nhà gỗ của Khương Thần vốn tĩnh lặng trở nên ồn ào.

Lúc này, Bạch U Cơ nghe thấy Trương Nhị Huyền nói vậy, sắc mặt chợt lạnh. Kẻ này dám nói bản thân mình gian díu cùng với Khương Thần, đây là chán sống sao?

Đương lúc định đứng dậy dạy cho đối phương một bài học, nửa câu sau của đối phương lại khiến cho nàng mát lòng mát dạ. Khuôn mặt lạnh lập tức giãn ra, một nụ cười tươi như hoa cũng vì thế lại nở.

Khương Thần nhìn thấy cảnh này, hai mắt lúc nào cũng hờ hững vô cảm nay lại hiện lên chút thần sắc thất kinh. Tốc độ lật mặt nhanh như thiểm điện này của Bạch U Cơ quả thật khiến cho hắn kinh sợ.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử