Vô Tận Trùng Sinh

Chương 275: Mộc Kiếm Thanh



“Hừ, sư đệ của ta lúc nào liền để cho một tên trưởng lão cai quản Linh Dược Viên nhỏ bé như ngươi bắt nạt.” Một vị nam tử bạch bào ung dung bước ra từ đám đông, vừa đi vừa buông lời trào phúng, bộ dáng hết sức tiêu sái.

“Ngươi là kẻ nào?” Trần Trình thầm đổ mồ hôi lạnh nói.

Nam tử trước mắt này nhìn qua cảnh giới thấp hơn hắn thế nhưng lại đem cho hắn một cảm giác nguy hiểm không tưởng được. Loại cảm giác này chính là đối phương lúc nào cũng có thể giết chết hắn.

“Đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi. Tại sao Linh Vân Tông ta lại có một tên thối nát như ngươi vậy nhỉ? Chấp Pháp Đường ăn no ngủ kĩ không quản lý ngoại môn sao?”

“Dám vô lễ với trưởng lão hội, vô lễ với Chấp Pháp Đường. Tất cả xông lên, trấn sát hắn.” Đầu lĩnh trẻ tuổi của Chấp Pháp Đội đầu mâu đi trước kêu gọi đệ tử Chấp Pháp Đường xông tới tấn công nam tử trẻ tuổi kia.

“Châu chấu đá xe.” Nam tử bạch bào khinh thường nói.

Một bài tay giơ lên, tinh thần lực khủng bố ngưng tụ trên không trung lập tức như thái sơn áp đỉnh đổ sập xuống đám đệ tử Chấp Pháp Đường khiến cho bọn chúng ngã lăn ra đất, hai mắt trợn ngược, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng.

“Hắn là ai vậy?

“Thật mạnh mẽ. Lúc trước một chiêu của Trần Trình trưởng lão liền bị hắn nhẹ nhàng ngăn cản.”

“Không nhìn toàn bộ đệ tử Chấp Pháp Đường liền bị một bàn tay đánh cho ngã lăn sao?”

“Hắn là ai a?”

Toàn trường vang lên từng đạo tiếng nghị luận

“Vô lễ.” Hoàng Biên trưởng lão quát lên một tiếng, bàn tay vươn ra ngưng tụ Hỗn Nguyên Chi Khí chuẩn bị hướng về nam tử bạch bào phát động công kích.

“Hừ, tên này...” Mộc Đông Linh nãy giờ vẫn quan sát nam tử bạch bào, lúc này mới khẽ lắc đầu nói.

“Ai?”

“Cứ nhìn xem.” Nàng tủm tỉm cười nói: “Hoàng Biên sắp ăn quả đắng.”

Lúc này, Hoàng Biên trưởng lão toan tính công kích nam tử trẻ tuổi kia. Hắn giơ ra một ngón tay ngưng tụ tinh thần lực nói:

“Dám tiến lên nửa bước ta liền giết chết ngươi.”

“Ngươi là ai?” Hoàng Biên trưởng lão cảm nhận được khí thế của nam tử trẻ tuổi kia không thua kém mình, mồ hôi lạnh liền đổ ra.

Người trẻ tuổi này là ai? Tại sao còn trẻ vậy đã đạt tới Nguyên Hồn Cảnh. Chẳng lẽ là người đến từ nội môn?

Nghĩ đến hai từ nội môn, Hoàng Biên trưởng lão giật mình.

“Ngươi là người nội môn?”

“Phải.”

Nghe thấy đối phương khẳng định vậy, sắc mặt Hoàng Biên hòa hoãn trở lại. Đủ tư cách vào nội môn liền là lực lượng kiên trung của tông môn. Mà tại nội môn tu luyện đến cảnh giới Nguyên Hồn Cảnh với độ tuổi trẻ trung như vậy chắc chắn là đạt thứ hạng cao trên Nội Môn Bảng.

Hoàng Biên hắn mặc dù là trưởng lão ngoại môn đấy thế nhưng so với những đệ tử nội môn khủng bố như thế này, hắn không đủ tư cách ra tay với đối phương.

Mà lại mặt mũi đối phương rất lạ. Dường như là được trưởng lão nội môn chiêu thu chứ không phải từng bước di vào nội môn từ bên ngoài ngoại môn.

Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh từ sau lưng Hoàng Biên bắt đầu túa ra. Nếu như được trưởng lão nội môn chiêu thu còn đỡ đáng sợ. Là môn hạ của trưởng lão cấp cao trong nội môn, đó mới là kinh khủng. Người nam tử này rất có thể là đệ tử hạch tâm.

“Hà hà…không biết tiểu huynh đệ là đệ tử của vị trưởng lão nào?” Hoàng Biên cười cười nói.

Bên ngoài, Trần Trình nhìn thấy tình thế có chút không đúng như dự kiến, lúc này sắc mặt chợt biến. Không nghĩ tới Khương Thần còn có quan hệ với người ở nội môn.

Khoan đã!

Người trẻ tuổi kia vừa gọi Khương Thần là sư đệ. Chẳng lẽ Khương Thần thực tế là đệ tử của trưởng lão nội môn?

Nghĩ tới đây, mồ hôi ướt đẫm lưng áo Trần Trình. Trên trán hắn cũng đã mồ hôi chảy thành dòng. Hắn hôm nay đá trúng thiết bản rồi.

Lại nói, trước câu hỏi của Hoàng Biên, nam tử trẻ tuổi làm như không thấy. Hắn hướng về phía Mộc Đông Linh đang chậm chậm đi tới gần, cười toét miệng nói:

“Đông Linh tỷ…hề hề…”

“Ngươi vẫn còn nhớ đến người tỷ tỷ này a, tại sao không ở luôn nội môn cho rồi. Chui ra đây làm gì?” Mộc Đông Linh đưa mắt lườm nam tử bạch bào này một cái khiến cho toàn thân hắn co rút.

Nở một nụ cười so với khóc còn khó coi, hắn nịnh nọt nói:

“Chẳng phải là ra đây thăm tỷ tỷ sao?”

“Thăm ta? Chẳng bằng thăm sư đệ ngươi đi.” Mộc Đông Linh hừ lạnh nói. Dứt lời, nàng hướng về phía Khương Thần nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ tới những lời ngươi nói lúc trước ở Tàng Thư Các là thật.”

“Tỷ tỷ, ngươi quen sư đệ sao?”

“Có gặp vài lần.” Mộc Đông Linh có chút thâm ý nhìn Khương Thần nói: “Rất cá tính.”

“Nghe hắn nói gì không? Hắn gọi Đông Linh trưởng lão là tỷ tỷ?”

“Chẳng lẽ là thân tỷ tỷ?”

“Chứ không phải sao? Còn có kẻ dám gọi loạn hay sao?”

Toàn trường lại một lần nữa dậy sóng.

Đông Linh trưởng lão không ngờ lại có đệ đệ. Mà đệ đệ nàng cũng là thiên tài tu luyện nữa. Còn trẻ tuổi như vậy liền đạt tới Nguyên Hồn Cảnh.

“Đệ đệ Đông Linh trưởng lão…” Trần Trình run lên một hồi: “Đây chẳng phải là đệ tử của La Chinh trưởng lão sao…không lẽ tiểu tử kia cũng là đệ tử của lão nhân gia ông ta?”

“Hóa ra là đệ đệ của Đông Linh trưởng lão, quả đúng là anh tài. Còn trẻ tuổi liền đã là Nguyên Hồn Cảnh.” Hoàng Biên trưởng lão đoán biết được thân phận của nam tử trẻ tuổi, lúc này vội vàng chạy tới nở một nụ cười ngượng ngùng nói.

“Hừ…nể mặt mũi tỷ tỷ ta, không chấp với ngươi. Bằng không…”

Cốp!!!

“Bằng không làm sao? Vào được nội môn liền vô lễ với trưởng lão ngoại môn à?” Mộc Đông Linh không chút kiêng nể giơ lấy tay ngọc cốc lên đầu nam tử trẻ tuổi kia một cái khiến cho hắn kêu lên oai oái.

“Tỷ tỷ, chừa chút mặt mũi cho ta được không?”

“Ngươi còn muốn mặt.”

“E hèm.” Nam tử trẻ tuổi hơi chút đỏ mặt. Hắn hướng về phía Trần Trình trưởng lão nói:

“Trần Trình, thân làm trưởng lão ngoại môn lại đảo điên trắng đen, vu oan giá họa cho đệ tử. Ngươi đã biết tội?”

“Ta không…”

“Câm miệng.” Nam tử trẻ tuổi quát: “Muốn kêu oan liền tới nội môn gặp sư phụ ta.”

Nói đoạn, nam tử trẻ tuổi hướng về phía Khương Thần toét miệng cười nói:

“Sư đệ. Hắc hắc. Ta gọi là Mộc Kiếm Thanh, ngươi có thể gọi là Thập Nhị sư huynh, phụng mệnh sư phụ tới đây đón ngươi.”

“Hắn là Mộc Kiếm Thanh…là Mộc Kiếm Thanh đó.” Một vị nam tử khẽ kêu lên một tiếng.

Đồng bạn hắn ở bên cạnh hiện lên chút khó hiểu, nói:

“Mộc Kiếm Thanh? Làm sao?”

“Ngươi chưa nghe qua đại danh của hắn sao? Hắn không những là thân đệ đệ của Đông Linh trưởng lão, bản thân cũng là một tên yêu nghiệt.” Vị kia khẽ nói: “Biết Tống Chân đúng không?”

“Hạng một ngoại môn bảng, làm sao lại không biết đây.”

“Mộc Kiếm Thanh lần đầu tiên được Đông Linh trưởng lão dẫn tới tông môn. Sau khi gia nhập tông môn liền một kiếm quét ngang Ngoại Môn Bảng, khi đó Tống Chân vẫn còn đang hạng một. Hiện tại Mộc Kiếm Thanh đã vào nội môn, Tống Chân vẫn chưa thể vào được.” Người kia sùng bái nói.

“Đúng rồi, chuyện này khi đó chỉ xảy ra trong vài ngày, rất nhiều người còn không biết mặt mũi của Mộc Kiếm Thanh như thế nào, có chăng cũng chỉ nghe danh hắn mà thôi.”

Lúc này, một đạo thanh âm trầm trầm vang lên giữ không trung:

“Thập Nhị, chuyện của ngoại môn không được xem vào.”

Đạo thanh âm này vang lên mang theo ba động sóng âm khủng bố khiến cho đám đệ tử cùng chúng trưởng lão ngoại môn không khỏi sợ hãi.

“Sư phụ.” Mộc Kiếm Thanh vội vàng hướng về một hướng chắp tay cúi đầu.

Đám đệ tử ngoại môn thấy vậy cũng vội vàng hành lễ.

Người kia dựa vào một câu liền có thể khiến cho các trưởng lão ngoại môn sợ hãi, kia có bao nhiêu mạnh mẽ, có bao nhiêu khủng bố.

Kẻ ngu cũng có thể suy đoán ra chủ nhân của đạo thanh âm kia là một vị trưởng lão nội môn. Không hành lễ đây chính là bất kính.

“Khương Thần mặc dù chỉ là p2e2u phản sát thế nhưng chuyện giết hại đồng môn là không giả. Phạt tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch của tông môn chịu lao dịch.” Đạo thanh âm kia lại một lần nữa vang lên: “Chấp Pháp Đường thấy quyết định này thế nào?”

Hoàng Biên trưởng lão nghe thấy vậy vội vàng chắp tay nói:

“Trưởng lão anh minh. Như vậy cứ quyết định thế đi.”

“Thập Nhị, chút nữa dẫn Khương Thần đến gặp ta.”

“Vâng! Sư phụ.”

“La Chinh trưởng lão, không biết ngài có tiện ghé tới Chấp Pháp Đường của ta uống chén trà nóng. Ta cũng có chuyện muốn gặp mặt ngài một chút.” Hoàng Biên trưởng lão chắp tay hướng lên hư không khách khí nói.

“Hoàng Biên trưởng lão không cần khách khí, nếu như có việc, trước liền tìm tới đám đồ đệ của ta. La mỗ hiện tại có việc không tiện dừng lại.” Đạo thanh âm uy nghiêm kia lại tiếp tục vang lên.

“Được.” Hoàng Biên trưởng lão mừng rỡ nói.

Đối phương chịu cho mình cơ hội gặp mặt liền đã là vạn hạnh của Hoàng Biên hắn. Mặc dù cùng là trưởng lão, thế nhưng khác biệt ngoại môn cùng nội môn chính là một lạch trời to lớn. Đối phương là Nguyên Đan Cảnh cường giả, bản thân lại chỉ là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Có thể diện kiến đối phương chính là may mắn.

Lại nói, từ lúc đạo thanh âm kia vang lên, Khương Thần liền biết đó là La Chinh.

Cách giải quyết vấn đề vừa rồi của La Chinh đề ra không thể không nói vừa có thể cho Chấp Pháp Đường đầy đủ mặt mũi vừa lại cho Chấp Pháp Đường thấy thân phận của Khương Thần hắn.

Hắn mặc dù là đệ tử ngoại môn thế nhưng lại là môn hạ của trưởng lão nội môn, liệu đường mà sắp xếp.

Đây có thể chính là ẩn ý mà La Chinh muốn gửi tới Hoàng Biên và Chấp Pháp Đường.

Hoàng Biên cũng không phải người ngu. Hắn hiểu La Chinh đây là cho bản thân mình mặt mũi, bởi vậy cho nên ánh mắt không ngừng hướng về phía Khương Thần thể hiện sự cảm kích.

“Chuyện hôm nay Chấp Pháp Đường có chút sơ suất. Thế nhưng sự thật đã được sáng tỏ, Trần Trình trưởng lão vu oan giá họa cho đệ tử, chuyện này sẽ được báo cáo lên tông môn trách phạt. Khương Thần mặc dù chỉ là phản kích giết chết Trần Phong thế nhưng chuyện giết hại đồng môn vẫn không tránh thoát, phạt tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch của tông môn làm việc.” Hoàng Biên trưởng lão dõng dạc nói: “Có ai có ý kiến gì không?”

Không một ai dám phản đối về quyết định này. Dù sao Chấp Pháp Đường kia cũng chỉ là gián tiếp trách phạt Khương Thần mà thôi. Loại hình thức trách phạt này nếu như có ai dám ý kiến, vậy liền chạy tới chỗ La Chinh mà ý kiến.

Tất nhiên, không ai ngu ngốc làm ra hành động đó cả.

Phía bên kia, Trần Trình triệt để sụp đổ.

Vạn vạn tính toán không ngờ lại tính trượt. Hắn không thể ngờ được phía sau lưng Khương Thần lại có bối cảnh to lớn như vậy.

Ngươi đường đường là đệ tử của trưởng lão nội môn, chạy ra ngoại môn lăn lộn làm gì a!!!

Trần Trình khóc không thành tiếng. Chỉ muốn giúp chất nhi báo thù ai ngờ được lại góp cả mình vào.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử