Vô Tận Trùng Sinh

Chương 272: Hoàn thành nhiệm vụ



Trong quá trình di chuyển đề phòng đám Thị Huyết Biên Bức quay trở lại, Khương Thần đã dùng số máu còn thừa mua từ dong binh đoàn hôm trước để đánh lạc hướng, hi vọng nếu đám dơi kia có đuổi theo cũng khó lòng đuổi kịp.

Điều lo sợ của Khương Thần hoàn toàn không xảy ra. Đám Thị Huyết Biên Bức kia sau khi bị dọa sợ liền chạy trốn trở về Phong Lăng Động. Tôn một con Thị Huyết Biên Bức khác có thực lực cao nhất lên làm vương, bắt đầu một thế hệ Thị Huyết Biên Bức Vương mới.

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời vừa ló dạng, đám người Khương Thần đã lục tục chuẩn bị trở về tông môn.

Trong đêm tối, bọn họ không thể xác định được phương hướng cho nên cũng không dám sử dụng Ngự Phong Chu bay loạn. Hiện tại trời vừa sáng, Trương Nhị Huyền đã không nhịn được lấy ra Ngự Phong Chu để phi hành trở về tông môn.

“Chúng ta không chờ Trần Phong sao?” Viên Uyển Nhi khẽ hỏi.

“Họ Trần kia? Ta còn mong hắn chết đi đây.” Trương Nhị Huyền chán ghét nói: “Tiểu nhân vô sỉ.”

“Đúng rồi, thời điểm đó Khương sư đệ làm sao tránh thoát được Thị Huyết Biên Bức? Ta thấy tên vô sỉ kia thậm chí còn đổ lên người ngươi một loại thuốc bột.”

“Muốn nghe sao?” Khương Thần cười nhạt nói.

“Tất nhiên, lúc đó dường như toàn bộ Thị Huyết Biên Bức đều hướng tới ngươi truy đuổi.” Viên Uyển Linh tò mò nói.

Lúc này, Khương Thần mới tháo ra nhẫn trữ vật của Trần Phong, hắn tung tung nhẹ trên tay nói:

“Nhận ra không?”

“Ồ…nhẫn trữ vật này nhìn có chút quen mắt.”

“Đây chẳng phải của tên Trần Phong kia sao? Làm sao ngươi lại có được.” Viên Uyển Nhi nói.

“Đơn giản và dễ hiểu.” Khóe miệng Khương Thần cong lên quỷ dị, thanh âm giống như từ cửu u địa ngục vang lên: “Ta đã giết hắn.”

“Ngươi giết hắn?” Trương Nhị Huyền trợn mắt nói: “Chuyện này liền lớn a…tội giết hại đồng môn sẽ liên lụy đến cả gia tộc sau lưng ngươi.”

“Các ngươi không nói, ta không nói vậy ai biết là ta làm.” Khương Thần híp híp mắt khẽ nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, ba người Trương Nhị Huyền khẽ rùng mình một cái.

Loại vẻ mặt kia của Khương Thần bọn hắn chưa gặp bao giờ, thế nhưng không hiểu sao loại biểu cảm vô hại đó lại khiến cho bọn hắn rét run.

“Tình báo sai lầm, gặp phải nhị giai yêu thú, Trần Phong vì tổ đội ngăn chặn yêu thú dẫn đến tử vong.” Khương Thần lạnh nhạt nói, không coi việc giết Trần Phong là một chuyện to tát: “Loại lý do này có được chấp nhận?”

Ba người Trương Nhị Huyền không hẹn mà cùng nhìn nhau. Mặc dù không ai nói gì thế nhưng ai cũng hiểu được trong lòng người đối diện nghĩ gì.

Bọn họ chắc chắn sẽ che giấu chuyện này. Dù sao hành động lúc trước của Trần Phong cũng chính là cố ý giết Khương Thần. Khương Thần có quyền phản sát đối phương là điều đương nhiên.

“Ngươi dự định che giấu tông môn thế nào?” Trương Nhị Huyền có chút lo lắng nói.

“Xác của hắn đã bị Thị Huyết Biên Bức cắn xé, nếu như tông môn điều tra vậy thì cũng chỉ điều tra được nguyên nhân chết của hắn là Thị Huyết Biên Bức mà thôi.”

Đương lúc bốn người còn đang nói chuyện, phương xa xuất hiện một chiếc thuyền bay tới. Chiếc thuyền này so với Ngự Phong Chu to lớn hơn gấp vài lần. Trên thuyền đứng lấy hơn chục bóng người dẫn đầu là một vị trung niên nam tử.

Trên thuyền kia còn cắm một lá cờ xí to lớn ghi hai chữ Linh Vân. Hiển nhiên phi chu kia là của Linh Vân Tông phái tới.

“Là người của Linh Vân Tông đến tiếp ứng.” Viên Uyển Nhi khẽ nói: “Hiện tại mới đến tiếp ứng, các đệ tử sớm đã xác không vẹn toàn.”

Nhận ra là phi chu của Linh Vân Tông, Trương Nhị Huyền liền điều khiển Ngự Phong Chu hạ xuống đất. Phía bên kia cũng nhận ra phe mình, phi chu to lớn cũng hạ xuống đất.

“Là Trần Trình trưởng lão.” Trương Nhị Huyền ghé tai Khương Thần khẽ nói: “Hắn chính là thúc thúc của Trần Phong, cẩn thận hắn.”

“Không vấn đề gì.” Khương Thần cười nhạt nói.

Dứt lời, hắn dẫn đầu đi lên phía trước nói:

“Trần Trình trưởng lão tốt, các vị sư huynh đệ tốt, đa tạ các ngươi đã đến tiếp ứng.”

Trần Trình nhìn thấy Khương Thần, sắc mặt có chút bất thiện.

Hắn thông qua miêu tả của Trần Phong liền biết được đây chính là kẻ thù của cháu mình, đồng thời lần đi làm nhiệm vụ này, chính là hắn đã đưa loại thuốc bột kia cho Trần Phong hòng hại chết đối phương.

“Hừ.” Trần Trình hừ lạnh nói: “Trần Phong đâu?”

Nhìn thấy đám đệ tử thoát khỏi hiểm cảnh trở về, điều đầu tiên trưởng bối nên hỏi chính là bọn họ có xảy ra thương thế gì không. Vậy mà vị Trần Trình trưởng lão này chỉ quan tâm đến cháu của mình, xem ra người này dẫn tiếp viện tới đây cũng không phải vì nhóm người Khương Thần.

Lại nói, nghe Trần Trình hỏi như vậy, Trương Nhị Huyền cùng hai tỷ muội họ Viên nhìn nhau không biết nói sao. Khương Thần bấy giờ mới cầm lấy nhẫn trữ vật của Trần Phong tiến lên phía trước, khuôn mặt không chút cảm xúc nói:

“Trần Trình trưởng lão, Trần Phong trong lúc làm nhiệm vụ đã xả thân vì đồng đội, một mình hắn ở lại sử dụng phù lục để ngăn chặn Thị Huyết Biên Bức Vương giúp chúng ta chạy thoát…thời điểm quay lại thì hắn đã thân tử đạo tiêu.”

Nói đoạn, hắn đưa nhẫn trữ vật cho Trần Trình, bản thân lại xuất ra xác của Thị Huyết Biên Bức Vương nói:

“Đêm hôm qua bọn ta đã quay trở lại báo thù cho Trần Phong sư huynh, đây chính là Thị Huyết Biên Bức Vương.”

Nghe Trần Phong gặp nạn, Trần Trình cũng không quan tâm kia có phải Thị Huyết Biên Bức Vương hay không, hai mắt hắn lúc này long sòng sọc, khuôn mặt hiện lên sát khí.

Hắn không tin những gì Khương Thần nói là thật. Hỗn Nguyên Chi Khí lúc này bạo phát đè ép lên bốn người Khương Thần muốn kiếm tra tính chân thật của bọn họ.

Trương Nhị Huyền cùng hai tỷ muội họ Viên sợ hãi không dám ngẩng đầu, Trần Trình tưởng bọn họ sợ hãi bởi vì bị Hỗn Nguyên Chi Khí đè ép cho nên không để ý. Người hắn nhìn chằm chằm lúc này chỉ có Khương Thần. Thế nhưng Khương Thần làm sao lại sợ hãi chút trò mèo này của Trần Trình.

Lưng hắn vẫn thẳng, ánh mắt không chút né tránh nhìn chằm chằm Trần Trình:

“Trần trưởng lão, ngươi còn muốn hỏi điều gì không?”

“Các ngươi dẫn bọn hắn về trước, ta đi nhìn một chút xem sao.” Trần Trình lạnh lùng nói.

Dứt lời, hắn cũng không nhìn xem các đệ tử có nguyện ý hay không, một thân một mình đạp lên những cành cây phi thân về hướng Phong Lăng Động.

“Các ngươi thực sự đã tiêu diệt Thị Huyết Biên Bức Vương sao?” Một vị đệ tử trong nhóm tiếp viện nhìn xác Thị Huyết Biên Bức Vương trên mặt đất, không nhịn được mà hỏi.

“Vậy ngươi nghĩ sao?” Trương Nhị Huyền vênh mặt đáp.

“Ngưu bức.” Vị đệ tử kia giơ ngón tay cái nói: “May mắn bọn ta không nhận nhiệm vụ này, nếu không có thể toàn mạng hay không cũng khó nói.”

“Trần Phong kia thực sự chết rồi?” Một vị đệ tử khác hỏi tiếp.

“Nếu không ngươi nghĩ sao?”

“Hắn xả thân cứu các ngươi.”

“Chẳng lẽ bọn ta ép hắn cứu bọn ta?”

“Kẻ này làm sao lại đột nhiên cao cả như vậy?” Các vị đệ tử đi theo Trần Trình nhíu mày thắc mắc.

“Ai biết được.” Trương Nhị Huyền nói: “Cả đời làm ác, cuối đời muốn làm chuyện tốt chăng.”



Trải qua vụ việc Trần Phong tử nạn đã vài ngày. Cuộc sống của Khương Thần lại trở về bình thường. Mặc dù nhiều lần bị Trần Trình truy hỏi gắt gao thế nhưng hắn vẫn không lộ chút sơ hở nào cả.

Đối phương sau đó cũng từ bỏ truy hỏi. Hắn dường như dần chấp nhận sự thật Trần Phong vì tổ đội ở lại ngăn cả Thị Huyết Biên Bức.

Chuyện này sau đó còn được lan truyền trong tông môn một phen. Mọi người còn vì hành động cao cả của Trần Phong mà thương tiếc hắn một phen.

Nhìn thấy cảnh này, bọn người Trương Nhị Huyền lại thầm khâm phục Khương Thần.

Trong quá khứ, chuyện giết hại đồng môn đều được truy tra ra rõ ràng, thế mà lần này mặc dù có sự xuất thủ của trưởng lão nhưng vẫn không ai biết được sự thật trong đó. Càng nghĩ bọn họ càng cảm thấy Khương Thần không hề đơn giản.

Giết người là một chuyện, có thể xóa đi toàn bộ dấu vết là một chuyện hoàn toàn khác.

Tại thế giới này giết người khác rất dễ dàng, thế nhưng để người có bổn sự ra tay điều tra không ra thì khó hơn rất nhiều.

Giống như chuyện Khương Thần giết chết Trần Phong. Nếu như hắn còn để sót lại tại hiện trường chút chứng cứ, vậy thì đối với một vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong như Trần Trình, đối phương không khó để có thể điều tra ra được chuyện này.

Lại nói, hôm nay Trương Nhị Huyền hẹn Khương Thần ra đình viện hôm trước để chia phần thưởng tông môn. Bởi vì tình báo sai dẫn đến xuất hiện thương vong, đồng thời ngoài dự kiến tiêu diệt được nhị giai yêu thú, bọn họ được thưởng gấp đôi số lượng phần thưởng đề ra.

Chuyện này đối với Trương Nhị Huyền cơ hồ vui như tết. Hắn đầu tư nhiều bảo vật của tông môn như vậy chỉ muốn được chia nhiều phần thưởng, hiện tại không những được nhân đôi phần thưởng mà còn không phải chia cho Trần Phong, hắn không vui sao được.

“Khương sư đệ, ngươi có công lớn nhất, phần thưởng liền để ngươi quyết định.” Trương Nhị Huyền cười híp mắt nói.

“Phải a, ngươi có công lớn nhất.”

“Điểm cống hiến ta không cần, về phần dược liệu chia cho ta nhiều một chút liền tốt.” Khương Thần lãnh đạm hướng về phía Trương Nhị Huyền nói: “Để ngươi chia đi, ngươi có tướng gian thương.”

“Gian thương? Trương đại gia ta mặc dù có ước mơ được kinh doanh khắp Tây Thiên Vực thế nhưng cũng không đến mức bị người ta nói gian thương a.” Trương Nhị Huyền giãy nảy kêu lên.

“Không phải gian thương sao? Thử nhìn xem từ hạng một đến hạng chót Ngoại Môn Bảng còn ai là ngươi chưa lừa tiền.”

“Cái gì? Đó là giao dịch.” Trương Nhị Huyền kêu lên: “Giao dịch sòng phẳng, ta bán ngươi mua, làm sao lại gọi là ta lừa tiền.”

“Hừ, giao dịch sòng phẳng.” Viên Uyển Linh bĩu môi. Nàng đưa đôi mắt cưng chiều nhìn Viên Uyển Nhi, lại bất giác đưa tay sờ đầu đối phương, nói:

“Uyển Nhi ngây thơ liền bị ngươi lừa mất một tháng tích súc, ngươi gọi đó là giao dịch sòng phẳng?”

Dừng một lúc, nàng nói tiếp:

“Không nói tới chuyện ngươi lừa nàng, nợ của chúng ta bao giờ mới trả. Ngươi nên nhớ đây là vay có lãi, không trả về sau sẽ còn cộng thêm lãi. Ngươi mà dám quỵt nợ Viên gia ta sẽ cho người chạy tới đòi lão cha ngươi.”

Trương Nhị Huyền giãy nảy lên:

“A! Ngươi có thành kiến với ta bởi vì lần trước ta bán đan dược cho Vương Tiểu Uyển mà không bán cho ngươi…ha ha, ta nói nữ nhân là chúa thù dai, đúng là không sai a.”

“Lại nói, tiền nợ ta nhất định sẽ trả, không cần phải lần nào gặp nhau cũng lôi ra nói.”

“Hừ, ngươi còn nói.” Viên Uyển Nhi đỏ mặt khẽ gắt: “Ai thèm quan tâm nàng ta.”

“Quay lại chuyện chính.” Trương Nhị Huyền nghiêm sắc mặt nói: “Lần này đáng lẽ ra chúng ta chỉ được năm ngàn điểm cống hiến, năm gốc nhất phẩm linh dược, năm mai nhất phẩm linh đan, thế nhưng như vừa rồi ta đã nói a, chúng ta được nhân đôi lên.”

“Vừa rồi ta cùng với hai người bọn họ đã thống nhất ý kiến.” Viên Uyển Linh hướng vế phía Khương Thần: “Chia cho ngươi bốn phần, bọn ta mỗi người chỉ cần hai phần, dù sao công đầu vẫn thuộc về ngươi.”

“Các ngươi không cần thiết phải làm vậy, mỗi người đều có công, phần thưởng liền chia đều đi.” Khương Thần một mực zV7cH lạnh lùng nói.

“Không được, dù sao Trần Phong bị giết cũng là ngươi, ngươi nhận luôn phần của hắn đi.” Trương Nhị Huyền nói.

“Được rồi.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói: “Vốn muốn nuốt riêng của cải của tên Trần Phong kia nhưng xem trên mặt mũi của các ngươi, chia cho các ngươi một ít.”

Dứt lời, Khương Thần lấy những thứ lúc trước đào ra từ trong nhẫn trữ vật của Trần Phong đem chia cho mọi người, về phần phần thưởng nhiệm vụ, hắn lấy đi bốn thành. Điểm cống hiến hắn không cần cho nên đem đổi linh dược, đan dược cùng với ba người kia.

“Tốt rồi, phân chia hoàn tất, Khương sư đệ, lần sau có chuyện tốt liền tìm ngươi.” Trương Nhị Huyền vỗ vai Khương Thần nói.

“Chuyện tốt? Lần sau tốt nhất tìm kiếm tình báo chuẩn xác một chút, nếu như không phải lần này dựa vào chút may mắn, có lẽ liền làm mồi ngon cho Thị Huyết Biên Bức Vương.” Khương Thần đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Trương Nhị Huyền hừ lạnh.

“Khà khà…được được, sơ suất của ta.”

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!