Vô Tận Trùng Sinh

Chương 266: Chạy



Bốn người kia nghe Khương Thần nói vậy liền cùng lúc biến sắc. Một chỉ vừa rồi nếu như nhắm vào đầu, kết quả bọn họ quả thật có thể tưởng tượng được.

Chết!!!

Thay vì phải dùng một khoảng thời gian dài với bốn người chung tay, Khương Thần chỉ mất một thoáng đã dựng thành công một túp lều nhỏ đủ cho năm người trú mưa qua đêm. Điều này không thể không nói khiến cho bốn người kia mở rộng tầm mắt.

“Lều đã dựng xong. Hiện tại đến phiên các ngươi kiếm đồ ăn tối.”

“Được. Không thành vấn đề.” Trương Nhị Huyền hào hứng nói: “Hôm nay Trương đại gia cho các ngươi đại khai nhãn giới.”

“Hừ, hồi còn nhỏ ta đã vào rừng săn thú cùng gia gia, hiện tại có cơ hội ôn lại kỉ niệm.”

“Vậy còn Trần Phong?” Viên Uyển Nhi khẽ hỏi.

“Hắn sao? Không chết được.” Khương Thần cười nhạt nói.

Ba người thấy vậy liền gật đầu chia nhau đi tìm kiếm thú rừng.

Khương Thần sau khi đánh trọng thương Trần Phong cũng không đối với đối phương làm ra hành động quá mức. Hắn tìm kiếm một ít củi khô nhóm lên một đống lửa sau đó còn cẩn thận làm thêm một chiếc mái chắn mưa cho đống lửa để đề phòng trời mưa dập tắt.

Bốn người Trương Nhị Huyền sau khi chia nhau đi một hồi liền quay trở lại, sắc mặt ai nấy đều có phần ủ dột. Bọn họ không săn tìm được thứ gì dù cho chỉ là một con thú nhỏ.

Thời điểm quay trở về, ai nấy đều trợn mắt há mồm bởi vì nơi kia Khương Thần đang miệt mài nướng thịt thỏ thơm phức.

“Khương sư đệ, ngươi từ lúc nào…”

“Biết chắc các ngươi sẽ không làm nên trò trống gì.” Khương Thần cười nhạt nói. Đoạn, ánh mắt hắn như có như không liếc nhìn về phía Trần Phong giống như chế giễu đối phương hiện tại chỉ có thể ngồi không không giúp ích được gì.

Trần Phong trước ánh mắt này của Khương Thần chính là vô cùng tức giận. Thế nhưng tức giận thì tức giận, hắn hiện tại không phải đối thủ của Khương Thần, cơn giận này chỉ có thể nén nhịn chờ đợi cơ hội báo thù.

“Oa…thật thơm nha.”

“Ưm…nhất định rất ngon.”

Nguyên giả bọn họ vốn dĩ có thể nhịn đói một vài ngày cũng không cảm thấy gì, thế nhưng tay nghề nấu nướng của Khương Thần đâu phải dạng vừa. Thịt thỏ hắn nướng quả thật quá hấp dẫn khiến cho hai tỷ muội song sinh kia không khỏi trào nước miếng.

Tối thiểu hai nữ tử nàng còn biết giữ chút ý tứ. Trương Nhị Huyền tên bàn tử này sớm đã chạy tới gần Khương Thần, hận không thể gọi hắn một tiếng ca ca ruột để hắn ban cho một con thỏ nướng.

“Mỹ vị, quả nhiên là mỹ vị nhân gian.” Trương Nhị Huyền một ngụm nuốt trọn đùi thỏ, vừa ăn vừa thổi vừa thốt lên.

“Khương sư đệ, ta nói này! Ngươi nếu như mở nhà hàng ăn tại tông môn, ta nhất định dẫn đám tiểu đệ tới ủng hộ.”

“Thật ngon.”

“Làm sao ngươi lại biết làm những thứ này?”

Trước vô vàn câu hỏi của ba người kia, Khương Thần chỉ im lặng thưởng thức lấy thịt thỏ của mình. Về phần Trần Phong, người này sĩ diện có vẻ rất cao. Mặc cho ba người kia có mời gọi thế nào hắn vẫn nhất định chịu đói không nhập hội.

Bốn người vừa ăn xong, trời bắt đầu đổ mưa. Ai nấy cuống cuồng chạy vào lều nhỏ để tránh né nước mưa.

Bọn họ cứ thế chờ đợi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm mưa tạnh cũng là lúc mặt trời lên. Ánh sáng chiếu qua kẽ lá phản chiếu lên những giọt nước còn đọng lại khiến cho khu rừng trở nên sáng sủa hơn bao giờ hết.

Sau cơn mưa trời lại tỏ! Một câu này chưa bao giờ sai.

Lại nói, trải qua một đêm, ngoại thương của Trần Phong rốt cuộc đã đỡ đi nhiều. Chẳng qua thương tổn tinh thần khiến cho hắn vẫn có chút choáng váng. Càng nghĩ tới hắn càng thống hận Khương Thần nhiều hơn.

Trên đường đi, ánh mắt của hắn luôn dán chặt lấy kt dường như sợ kt chạy mất.

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, Trần Phong này có lẽ chính là một tên sát thủ, mà kt là nạn nhân sớm đã chết không dưới trăm lần.

Đi theo lộ tuyến chỉ dẫn trên bản đồ, năm người Khương Thần mất hơn một canh giờ rốt cuộc tới được nơi gọi là Phong Lăng Động kia.

Phong Lăng Động nằm tại một dãy núi trải dài. Nơi này không có cây cối chắn gió cho nên núi đá sớm đã bị bào mòn nham nhở. Hang động kia không phải nằm dưới chân núi mà là ở lưng chừng núi.

Nếu như người bình thường muốn tiếp cận Phong Lăng Động, bọn họ sẽ phải trải qua một đợt leo núi vô cùng hiểm trở.

“Đã đến.” Trương Nhị Huyền thở phào một hơi: “Mệt chết ta.”

“Mọi người trước nghỉ ngơi một chút.” Viên Uyển Nhi bởi vì đi bộ một quãng đường dài, bản thân cảm thấy chút mỏi mệt. Nàng liền chủ động đưa ra đề nghị.

“Được rồi, trong lúc nghỉ ngơi, mọi người có chủ ý gì không?”

“Khương sư đệ, ý ngươi thế nào?”

Sau khi trải qua sự việc Khương Thần một chỉ đánh bại Trần Phong, tổ đội có xu hướng lấy hắn làm đầu. Bởi vậy cho nên hiện tại ai nấy đều hướng tới hắn chờ đợi ý kiến.

“Các ngươi dự định sau khi nghỉ ngơi sẽ tới đó tấn công thẳng vào hang ổ Thị Huyết Biên Bức?” Khương Thần trước không đưa ra ý kiến, hắn cười cười hỏi ngược lại.

“Nếu không đây? Chẳng lẽ phải chờ bọn chúng tự đi ra?” Viên Uyển Linh cười đáp.

“Ngươi có biết số lượng Thị Huyết Biên Bức bên trong đó bao nhiêu không?” Khương Thần hỏi tiếp.

“Khoảng hai trăm đầu.” Viên Uyển Linh nói: “Theo tin tức tình báo tông môn là vậy.”

“Tin tức tình báo đúng bao nhiêu phần?”

“Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì?” Viên Uyển Linh có chút mất kiên nhẫn đáp.

“Hiện tại nếu như tấn công, ngươi chắc chắn sẽ nhận phải công kích của toàn bộ Thị Huyết Biên Bức.” Khương Thần không nhanh không chậm nói: “Nếu như chỉ là một hai trăm đầu, chuyện này liền dễ dàng. Nếu như là một ngàn đầu Thị Huyết Biên Bức thì sao?”

Nói đoạn, hắn nhún vai:

“Ý kiến của ta chỉ có vậy.”

“Hừ, tình báo chẳng lẽ lại sai?”

“Đúng vậy, tình báo không sai.” Khương Thần gật đầu nói: “Nhưng ngươi có đảm bảo nó đúng một v1Eep trăm phần trăm?”

“Hừ, vậy ngươi có chủ ý gì hay ho.” Trần Phong hừ lạnh nói.

“Ta thì có chủ ý gì hay ho.” Khương Thần cười nhạt đáp: “Ta chỉ là phụ tá.”

“Ngươi…”

“Thôi được rồi.” Trương Nhị Huyền hướng về phía Trần Phong khẽ nạt.

“Khương sư đệ ngươi có cao kiến gì?”

“Ta không có cao kiến gì cả. Ta chỉ không tin tưởng hoàn toàn vào tình báo thôi.” Khương Thần nhún vai: “Tất nhiên nếu như các ngươi quyết định hiện tại xông tới, ta cũng sẽ đi cùng.”

“Như vậy đi, để không tốn thêm thời gian, ta đề nghị hiện tại tấn công lên trên đó.” Trương Nhị Huyền nói.

Đoạn, hắn rút ra một thanh chủy thủ, cười ha hả nói:

“Dù cho có nhiều hơn hai trăm đầu thì sao chứ, ta đã mượn được thứ này từ tông môn, còn sợ đám dơi đó sao?”

“Thanh Phong Nhận?”

“Đúng vậy.”

Tại Linh Vân Tông có một nơi gọi là Luyện Khí Các. Luyện Khí Các là nơi lưu trữ rất nhiều các loại vũ khí từ Phàm cấp cho tới Linh cấp thượng phẩm.

Các đệ tử có thể dùng Hỗn Nguyên Thạch hoặc điểm cống hiến để trao đổi, mượn vũ khí từ Luyện Khí Các để đi làm nhiệm vụ.

Hiển nhiên thanh chủy thủ trên tay Trương Nhị Huyền kia là hắn mượn từ tông môn đi làm nhiệm vụ. Người này xem ra chuẩn bị cho nhiệm vụ rất kĩ lưỡng.

“Nếu như có Thanh Phong Nhận liền không cần sợ hãi nữa.” Trần Phong gật đầu nói.

“Như vậy thống nhất ý kiến.” Trương Nhị Huyền cười lớn nói, có cảm giác bản thân chưởng khống đại cục, ra dáng một vị đại lão.

Năm người không chút khó khăn đã trèo lên được hang núi trên cao kia.

Hang núi này bởi vì nằm tại sườn đón gió cho nên mỗi khi gió thổi, từ trong hang lại phát ra âm thanh u u nghe qua có chút rợn người.

Gió cuốn vào hang sau đó lại phả ra mùi ẩm mốc cùng hôi hám của phân dơi. Ngoại trừ Khương Thần, bốn người kia đều nhăn nhó mặt mày. Hai tỷ muội họ Viên kia vội vàng lấy ra khăn tay che lên mũi, một bộ tiểu thư sạch sẽ ghét ở bẩn.

“Hang này không có lối thông ra nơi khác sao?” Trương Nhị Huyền nhíu mày nói.

Nếu như hang động này còn có động khẩu khác, gió lùa vào nhất định sẽ không đem theo hơi hẩm như thế này. Không có lối khác đồng nghĩa với việc bọn họ tiến vào sẽ chỉ có một lối thoát. Nếu như trong trường hợp nguy hiểm, đây không thể không nói chính là nguy hiểm nhân đôi.

“Khương sư đệ, ngươi tinh thần lực mạnh mẽ có thể thăm dò một chút lộ tuyến được không?”

“Nếu như hiện tại thả ra tinh thần lực, rất dễ đánh động đám Thị Huyết Biên Bức.” Khương Thần lãnh đạm nói.

“Không vấn đề gì.” Trương Nhị Huyền cười một cách thần bí.

Dứt lời, hắn vung tay một cái. Trên bàn tay lúc này xuất hiện một tấm lưới màu vàng, nhìn qua có phần giống như chế tác từ vàng ròng.

“Kim Ti Võng?”

“Ngươi rốt cuộc mượn từ tông môn bao nhiêu đồ vật?”

Trương Nhị Huyền đưa tay gãi cổ, miệng nở nụ cười gượng nói:

“Không nhiều…đủ dùng đủ dùng.”

“Đúng là đại phú ông.” Viên Uyển Nhi bĩu môi nói: “Nếu như ngươi soái một chút, ta có thể xem xét…đáng tiếc.”

“Cái gì? Ngươi nhắc lại lời vừa rồi.” Trương Nhị Huyền giãy nảy lên: “Bản thiếu chỗ nào không soái.”

“Được rồi được rồi. Vào vấn đề chính.” Viên Uyển Linh khẽ nói: “Nếu như hiện tại có Kim Ti Võng cùng với Thanh Phong Nhận, nhiệm vụ lần này có thể yên tâm hơn rồi.”

“Hừ, bản thiếu đề nghị chia cho bản thiếu nhiều hơn.” Trương Nhị Huyền hất cằm nói.

“Chuyện đó đợi xong nhiệm vụ rồi tính.”

“Khương sư đệ hiện tại có thể sử dụng tinh thần lực thăm dò.”

Khương Thần khẽ gật đầu không nói gì. Tinh thần lực tỏa ra tập trung hướng về Phong Lăng Động thăm dò. Không một ai để ý, sắc mặt Khương Thần lúc này càng ngày càng kém.

Trương Nhị Huyền vẫn còn đang dương dương tự đắc nói:

“Chỉ cần hang động này không có ngõ ngách, Kim Ti Võng liền có thể vây giết toàn bộ Thị Huyết Biên Bức.”

“Ngươi nghĩ quá đơn giản.” Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lúc này vang lên: “Hang động này kết cấu rất phức tạp…Thị Huyết Biên Bức số lượng lên tới hơn một ngàn, tệ hại hơn còn có Thị Huyết Biên Bức Vương nhị giai yêu thú.”

“Thị Huyết Biên Bức Vương? Tại sao tình báo lại không có?”

“Hơn ngàn Thị Huyết Biên Bức…giết người a.”

“Có thể tình báo đạt được lúc buổi đêm. Thời điểm đó Thị Huyết Biên Bức sẽ đi săn theo từng đàn, số lượng sai lệch thế này cũng dễ hiểu.” Khương Thần cười nhạt nói.

“Vậy hiện tại làm sao?”

“Còn làm sao…chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.” Khương Thần hừ lạnh nói: “Thời điểm ta đưa tinh thần lực vào đã đánh thức Thị Huyết Biên Bức Vương.”

“Cái gì?”

“Đúng vậy…chạy a.”

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử