Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 11: Đào tẩu bất thành



Bị giọng điệu hết sức ngang và ngược của Trần Lạc kỳ làm cho bật cười, Diệp Vân Xuyên không biết là cô nói chơi hay nói thật nhưng vẫn cảm thấy rất cảm động với sự quan tâm mà hai người dành cho mình, cho nên cậu chỉ có thể tạm dừng động tác mà nâng mắt nhìn hai người chân thành nói - "Cảm ơn sự quan tâm của hai người, tôi không sao, cũng không cần phải nói giúp cho tôi. Tôi sớm đã muốn xin nghỉ việc nhưng giám đốc Triệu vẫn chưa đồng ý. Lần này cũng xem như là họ giúp đỡ cho tôi, tôi cảm ơn còn không kịp nữa là."

Trần Lạc Kỳ trợn mắt, không tin được mà hỏi lại - "Cậu nói sao? Tại sao cậu lại muốn nghỉ? Có phải là tại tên Lý Thắng kia không? Cậu đang làm việc rất tốt kia mà, chúng tôi cũng rất quý mến cậu. Tôi biết cậu rất có năng lực nên càng không có lý do để cậu rời đi. Hay là cậu suy nghĩ lại có được không?" - Trần Lạc Kỳ quả thực nhìn ra cậu là người có năng lực, lại rất hợp với người ngay thẳng như cô, trong công ty trừ bỏ Nhiếp Uyển Như thì người đủ tư cách kết bạn với cô không nhiều. Tuy rằng cô cũng mới vào làm không lâu lắm, nhưng hai cô cũng thuộc dạng bản lĩnh có thừa. Tất Nhiên cô và Nhiếp Uyển Như có thừa khả năng để kêu ngạo, cũng không sợ đụng chạm bất kỳ ai.

Nhiếp Uyển Như còn sợ không đủ liền phụ hoạ - "Phải phải, cậu suy nghĩ lại đi. Làm ở công ty đãi ngộ rất tốt, hơn nữa cậu cũng đã vào làm được hơn một tháng rồi, chỉ còn một chút nữa là trở thành nhân viên chính thức rồi. Cậu nỡ bỏ hết mọi cố gắng như thế sao? Tôi không cho phép cậu nghỉ. Tôi sẽ đi nói với sếp Triệu."

Diệp Vân Xuyên bị sự nhiệt tình của hai người làm cho mồ hôi đầy đầu - "Không không cần đâu tôi..."

Đôi bên còn đang tranh luận thì một bóng người vô cùng cao ráo vừa bước vào phòng, một đường xông đến cắt ngang cuộc nói chuyện, tác phong phải nói là nhanh, gọn, lẹ, bất chấp - "Diệp Vân Xuyên cuối cùng tôi cũng tìm được cậu, đây là bản kế hoạch cho hoạt động sắp tới của công ty, cậu dịch nó sang tiếng pháp giúp tôi nhé. Làm xong thì mang nó lên phòng tổng giám đốc dùm tôi. Tôi có việc, không làm phiền cậu nữa. Đi nha!"

Tần đại hiệp quăng cho Diệp Vân Xuyên củ khoai nóng bỏng tay, cậu còn chưa kịp từ chối thì Tần Hiên Lãng liền chạy biến đi như làn gió - "Này anh, khoan đã..."

Nhiếp Uyển Như cùng Trần Lạc Kỳ trố mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò - "Chà, cậu biết luôn tiếng pháp cơ à giỏi thật đấy!"

Diệp Vân xuyên cười khổ - "Tôi chỉ biết sơ sơ thôi!"

Hai người trêu chọc cậu xong liền đưa mắt nhìn hướng người kia biến mất hỏi - "Này Vân Xuyên, rốt cuộc anh ta làm việc cho ai cậu có biết không? Nhìn tác phong thì có vẻ rất chuyên nghiệp, chậc chậc trông rất không tệ, đánh chết tôi cũng không tin anh ta là nhân viên quèn như chúng ta. Giấu đủ sâu nhưng không qua nổi mắt tôi." - Đã vấn thân vào cái chốn long nhân hỗn tạp này mà không có mắt nhìn thì khó mà tồn tại, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng cái chính là anh tài họ nhìn đã quen, hơn nữa bộ âu phục mà người nọ mặc cũng có giá trên trời, nói người này là tổng tài giả nghèo họ cũng tin.

Nhưng rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều cái gì cũng không cần hỏi, tin tức chỉ đến chậm một chút mà thôi. Riêng hai nàng thì khi biết sự thật cũng chả ngạc nhiên hay sợ hãi gì.

Thật ra sau mấy lần chạm mặt người nọ một cách tình cờ thì cậu cái gì cũng không biết, Diệp Vân Xuyên lắc đầu thành thật đáp - "Tôi không biết anh ta là ai, chỉ tình cờ gặp nhau vài lần mà thôi." - Sau đó cậu cúi đầu nhìn sơ bản kế hoạch trong tay, cậu nhận ra nó chính là bản kế hoạch trong cuộc họp ban sáng. Diệp Vân Xuyên thở dài trong lòng tự mắng thầm “đáng chết, đáng lý ra mình không nên nhiều chuyện, giờ thì hay rồi. Chỉ chậm một bước”.



Nhìn thấy Diệp Vân Xuyên đã quyết tâm như vậy, hai người đẹp cũng không có cách nào khuyên can, chỉ có thể này tỏ tiếc nuối trong lòng, họ cũng không nhiều chuyện nữa, hai người rất ý tứ mà rời đi. Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa nên họ cũng nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.

Diệp Vân Xuyên vì muốn tranh thủ hoàn thành cho sớm bản kế hoạch cho nên cậu liền dùng giờ nghỉ trưa gấp rút hoàn thành. Rất may cho cậu là tổng giám đốc buổi chiều có hẹn, cho nên cậu chỉ việc để tài liệu lên bàn rồi sung sướng rời đi một cách hoàn hảo, trừ việc cái bụng vì bỏ bữa trưa cho nên bắt đầu phát đau. Đây cũng không phải lần đầu chủ nhân của nó vì công việc mà nhịn đói, cho nên hậu quả tất nhiên là phải có.

Tận dụng thời gian lúc Phiếp Uyển Như và Trần Lạc Kỳ chưa quay trở về cậu liền cuốn gói rời đi. Trên tay cũng chỉ đơn giản cầm theo chiếc cặp táp đã nặng hơn đôi chút, bụng cũng bắt đầu quặn đau đến mức mặt mày của cậu đã tái mét, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu lăn dài trên má.

Cậu mệt mỏi tựa đầu vào thang máy chống đỡ cơn đau.

“Ting!” - Cửa thang máy mở ra, có một người bước vội vào bên trong, rồi cửa thang máy rất nhanh liền khép lại.

Trong lúc Diệp Vân Xuyên vẫn đang cắn răng chịu đựng cơn đau như muốn đòi mạng thì bất chợt một giọng nói thất thanh vang lên, khiến Diệp vân xuyên giật mình - "Diệp Vân Xuyên cậu sao vậy? Cậu đau bụng hả? Có uống thuốc chưa? Có cần tôi đưa cậu tới bệnh viện không?"

Cậu gian nan đưa mắt nhìn nơi phát ra giọng nói, là Tần Hiên Lãng - "Tôi... không… sao..." - Cậu thều thào đáp, cố tỏ ra là mình ổn nhưng tay phải thì chung thủy ôm chặt bụng. Đau, thật sự rất đau. Nguyên chủ cũng thuộc dạng ăn uống qua loa, thường xuyên bỏ bữa cho nên dạ dày hiển nhiên là không khỏe nỗi.

Tần Hiên Lãng quan sát gương mặt đã trắng như tờ giấy của cậu, chân mày bất giác hơi nhăn lại, nhanh chóng bước tới gần bên cạnh khoát tay lên vai cậu nói - "Trông câu thật sự không hề ổn. Để tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, cậu bị đau dạ dày đúng chứ?" - Vốn là anh đang có việc phải ra ngoài nên vừa khéo lại gặp cậu.

Diệp Vân Xuyên kiên định lắc đầu nói - "Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi uống thuốc là khỏe ngay, tôi có thể tự đi được, có việc thì cứ đi trước đi!"

“Ting!” - Thang máy cuối cùng cũng đã đến tầng sảnh.

Mặc kệ Diệp Vân Xuyên từ chối, Tần Hiên Lãng cứng rắn nói - "Cậu ra cổng chờ tôi, tôi đi lấy xe rồi chúng ta cùng đi bệnh viên. Ngoan ngoãn ngồi ngoài này chờ tôi!" - Nói rồi anh đỡ Diệp Vân Xuyên ra trước cổng, sau đó chạy nhanh đi xuống tầng hầm để lấy xe.



“Reng reng reng...” - Điện thoại trong túi quần bất ngờ reo lên.

Tần Hiên Lãng vừa chạy vừa tiếp nhận điện thoại - "Alo tổng giám đốc. Vâng, tôi đang trên đường đi nhưng sẽ đến trễ một chút. Có một đồng nghiệp bị đau bụng nên tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi mới đi. Vâng!"

Sau khi Tần Hiên Lãng chạy đi mất, Diệp Vân Xuyên cũng rất muốn nhân cơ hội này mà trốn đi nhưng lúc này bụng đã đau đến mức khiến tay chân của cậu run rẩy, một bước cũng khó đi. Cậu cố lếch lại gần bồn hoa bên ngoài cổng lớn rồi ngxuống, cậu không thể đi thêm bước nào nữa, thật sự là rất đau. Diệp Vân Xuyên không ngừng thở hắt, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau, hơi thở càng lúc càng dồn dập, nặng nề, cảm giác muốn ngất luôn tại chỗ.

Tần Hiên Lãng dùng tốc độ nhanh nhất đã lái xe đến trước cổng công ty, anh vội vàng chạy lại đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của cậu. Mặc cho Tần Hiên Lãng có nói cái gì nhưng Diệp Vân Xuyên đều không trả lời cũng không có phản ứng. Cả đến khi được đặt vào trong xe cậu cũng không ư hử lấy một lời vì cậu căn bản không nghe được âm thanh gì một cách rõ ràng, cũng không còn khí lực để trả lời. Đầu óc mơ hồ choáng váng, tất cả ý thức đều dồn hết lên từng cơn đau quặn thắt.

Diệp Vân Xuyên ngồi ở hàng ghế sau, bàn tay siết chặt trước bụng, mồ hôi tuôn ra như tắm, cơn đau mỗi lúc một tăng, quặn thắt từng cơn khiến cậu vô cùng thống khổ. Miệng không nhịn được mà rên rỉ vài tiếng trầm thấp, hai hàm răng cắn chặt, hơi thở nặng nề mang theo từng tiếng kêu đau đớn thật nhỏ.

Mỗi giây trôi qua tựa như sinh mạng từng chút bị rút đi, đau đớn khiến đầu óc cậu cũng trở nên nặng nề, cảm giác thoát lực tăng dần, không lâu sau đó ý thức của cậu nhanh chóng rơi vào một mảnh hôn ám... cũng dần không còn thấy đau nữa, cả người cậu cứ thể trượt dần xuống, sắc mặt trắng như tờ giấy, bàn tay tùy ý rũ xuống bên người, không còn ý thức.

Mặc dù là một người rất trầm ổn nhưng giờ phút này Tần Hiên Lãng đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vừa lái xe anh vừa cố trấn an Diệp Vân Xuyên nhưng dường như anh hỏi gì cậu cũng đều không nghe thấy. Lúc nhìn thấy Diệp Vân Xuyên ngồi ở hàng ghế sau cứ thế im lặng rồi ngã xuống bất tỉnh, trái tim của anh thiếu đều như muốn rớt ra ngoài.

Nhưng cũng may là anh đã kịp lấy lại bình tĩnh mà vững vàng phóng xe lao đi, lựa chọn tuyến đường nhanh nhất để đi đến bệnh viện.

Những tư liệu có liên quan tới Diệp Vân Xuyên anh đều đã xem qua, cho nên anh biết nếu anh không quản thì Diệp Vân Xuyên sống hay chết cũng sẽ chẳng còn ai quan tâm đến.

Sau khi mang người đến bệnh viện, biết được tình huống của cậu tuy nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng thì mới an tâm đôi chút, sau hoàn thành thủ tục nhập viện và thanh toán viện phí thì Tần Hiên Lãng cũng ngựa không ngừng vó mà chạy đi xử lý công việc của mình, trước khi đi cũng không quên nhờ bác sĩ và y tá chiếu cố cho cậu.

Lúc Diệp Vân Xuyên tỉnh lại đã là nữa đêm, cái bụng vẫn còn cảm giác đau ê ẩm nhắc cho cậu nhớ tình huống xảy ra ngày hôm nay. Cả người cậu lúc này có chút mệt mỏi, cảm giác trì độn rất rõ ràng. Tay của cậu bị cắm ông truyền dịch, miệng khát môi khô nhưng không thể động nổi một ngón tay, cũng không có ai ở đây cùng cậu. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này cậu lại cảm thấy muốn cười vì đây cũng không phải lần đầu tiên cậu tỉnh dậy trong tình cảnh này, cũng đã có rất nhiều lần cậu một mình đi rồi một mình trở về từ bệnh viện, cô đơn riết cùng thành quen.