Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 63: Vì sao sinh vật sống đơn độc vẫn chưa tuyệt chủng



Buổi chiều Nguyên Ngải có hai tiết, ngoài tiết sinh hoạt còn có tiết ngữ văn bên lớp a3.

Còn năm phút nữa là đến giờ tan trường, bên ngoài cửa sổ lớp a3, xuất hiện bốn bóng người.

Thầy Hùng hung dữ thường để lại dấu tay trên bảng, thầy Nhiếp ít nói ít cười, cô Ngũ ngây ngô như thiếu nữ, cùng thầy Phó không có từ nào để miêu tả.

Bốn người bọn họ đứng ngay bên ngoài, ngoại trừ thầy Phó, ba thầy cô còn lại thường xuyên ngóng theo cô Nguyên trong lớp.

Các bạn học a3 chẳng hiểu ra sao, bọn họ có việc tìm cô Nguyên ư? Vậy sao không trực tiếp gọi ra ngoài nói chuyện?

Suốt 5 phút học cuối cùng, các bạn nhỏ a3 cứ thế chờ chuông reo.

"Rinh rinh rinh --"

Chuông tan học vang lên đúng giờ, cô Nguyên nói: "Buổi học hôm nay đến đây thôi, mấy đứa mau về ăn tối đi nhé."

Mọi người vẫn nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi lớp, để xem vì sao nhiều giáo viên đợi cô Nguyên đến vậy.

Kết quả, cô Nguyên vừa ra tới, cô Ngũ đã háo hức ôm cánh tay cô: "Lẩu! Lẩu! Đi ăn lẩu!"

Năm thầy cô vui vẻ đi về hướng ký túc xá.

Lớp trưởng a3 không nhịn được mà nói: "Hồi đầu mình còn tưởng bên a2 nói dối, không ngờ, giáo viên của chúng ta ngày càng giống học sinh tiểu học thật."

Quan hệ của mấy thầy cô thật tốt. Đi ăn lẩu cũng có thể vui như vậy sao?

"Lẩu! Lẩu"

"Lẩu! Lẩu!"

Thầy Hùng cùng cô Ngũ không hề che giấu tâm tình, vốn dĩ đây là đồ ăn trưa, nhờ tuyệt chiêu khó đoán của thầy Hùng mà giờ nó thành bữa tối.

Lúc trưa đã sơ chế xong hết nguyên liệu, bây giờ chỉ cần xào sơ cho chín rồi cho vào lẩu thôi.

Nguyên Ngải là người Phù Dung chính hiệu, cô mua rất nhiều loại gia vị, thậm chí mua cả thang bao làm nước lẩu.

Ban đầu có mấy người muốn phụ giúp, nhưng bọn họ đều không quá rành chuyện bếp núc, sau khi thầy Hùng làm đổ một chén đồ của Nguyên Ngải, cô không cho thầy Hùng phụ nữa.

Thấy ánh mắt thầy Hùng u oán, Nguyên Ngài đành nói: "Vậy đi, thầy cứ ngồi ở đây cổ vũ tôi. Tôi sẽ làm xong ngay thôi."

Cô bật bếp từ lên, bắc một nồi uyên ương, một bên nước lẩu cay đỏ, một bên được nấu từ nước dùng trong thang bao. 

Sau đó, cô cắt mấy khoanh cà chua, bỏ vào hai bên lẩu, rồi lại thêm hai muỗng canh rượu gạo vào nước lẩu đỏ.

Bốn yêu quái trưởng thành há mồm trợn mắt theo dõi, Nguyên Ngải bị bộ dạng mở mang kiến thức của bọn họ chọc cười --

"Mọi người chưa từng thấy người khác nấu ăn bao giờ à?"

"Chưa."

"Đồ ăn trong trại trẻ đều được bưng lên sẵn, còn cấp I, II, III đều ăn ở căn-tin trường." Cô Ngũ nói: "Chúng tôi chưa vào sau bếp căn-tin bao giờ."

"Nếu thích cô có thể tự nấu món gì thử xem." Nguyên Ngải đem hết mấy đĩa rau thịt lên bàn.

Thời điểm chủ nhiệm Khổng đến, chỉ thấy giữa làn hơi bốc lên, ba bốn khuôn mặt đỏ bừng, ý cười đong đầy cả trong ánh mắt.

Đó là sự hạnh phúc chỉ thuộc về nhân loại.

Ngay cả Phó hổ, tựa hồ cũng không ngại chia sẻ đồ ăn với người khác.

Chủ nhiệm Khổng nhanh chân chạy tới, ngồi xuống vị trí chừa trống cho mình.

"Tôi đến muộn chút, mới vừa quen được một cô công xanh!" Chủ nhiệm Khổng có chút hào hứng, không cần đỏ mắt ghen ghét đôi tình nhân nào đó nữa.

Nguyên Ngải đang ăn một miếng thịt bò Phó Trăn gắp cho, nghe vậy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cô chưa thấy giáo viên nào trong trường bọn họ yêu đương cả.

Thầy Hùng, cô Ngũ, thầy Nhiếp đều giống y như con nít, ngoại trừ lúc đi dạy, thời gian còn lại đều thích vui chơi.

Chỉ có mỗi chủ nhiệm Khổng trông có vẻ muốn yêu lắm.

Cô Ngũ không hiểu nổi: "Quen được công xanh thì có gì thú vị chứ?"

"Cô sống một mình, sao hiểu được vẻ đẹp của tình yêu." Chủ nhiệm Khổng vừa nhai rau vừa nói.

Cô Ngũ nhìn về phía cô Nguyên thầy Phó rồi hỏi: "Cô Nguyên, tình yêu đẹp lắm ư?"

Nguyên Ngãi suy nghĩ một lúc: "Gặp được người mình thích chính là tốt đẹp, không gặp được cũng không cần cưỡng ép."

Cô Ngũ lập tức ỷ có cô Nguyên chống lưng: "Chủ nhiệm Khổng, đừng có cưỡng ép người ta, phải tùy theo duyên số."

Chủ nhiệm Khổng: "..." Block!

Thầy Hùng còn đang vùi đầu ăn lẩu, không đề tài nào có thể làm gián đoạn chuyện ăn uống của Hùng Vưu.

Ngược lại, thầy Nhiếp cứ nhìn cô Nguyên thầy Phó, cảm thấy nếu gặp được một ai đó cũng là chuyện tốt đấy chứ.

Bây giờ chẳng phải thầy Phó rất vui vẻ đó sao, chỉ là có hơi dính người thôi.

Nếu là trước kia, mấy người bọn họ ăn lẩu, thầy Phó nhất định không tham gia cùng, cho dù có cô Nguyên ở đây đi nữa.

Hiện tại, không chỉ tới tham gia, thầy Phó hổ còn dựa sát vào cô Nguyên, không biết hai người họ quen nhau thế nào nữa.

Tới hôm nay cô Ngũ mới biết hai người đang quen nhau, cho nên cũng thắc mắc chuyện này, vừa lúc mọi người cùng ăn lẩu, cô Ngũ không nhịn được mà hỏi: "Cô Nguyên, cô với thầy Phó quen nhau thế nào vậy?"

"Trước kia bảo cô sờ thầy Phó một chút, cô nói thầy ấy là sinh vật sống đơn độc, không thích hợp để sờ mà. Sao cuối cùng hai người lại bên nhau vậy?"

Chủ nhiệm Khổng cũng cảm thấy hôm nay thầy Phó đặc biệt dễ nói chuyện, cho nên cũng lớn mật hỏi: "Nói đi, là ai tỏ tình trước?"

Chủ nhiệm Khổng nhìn cô Nguyên với ánh mắt mong đợi, chứ không hề trông cậy thầy Phó sẽ trả lời mình.

Tình cảnh này giống như nhóm bạn thân tụ họp, ai yêu đương sẽ bị những người khác tra hỏi hóng chuyện.

Nguyên Ngải nhìn thoáng qua Phó Trăn bên cạnh, nghĩ thầm, nếu anh để tâm thì thôi cô sẽ không nói.

Nhưng đôi tình nhân bọn họ có vẻ tâm linh không tương thông lắm.

Thầy Phó tưởng bạn gái mình ngượng ngùng, để anh trả lời.

Phó Trăn cũng không đỏ mặt chút nào, anh ôm người mình thích rồi nói: "Là tôi."

Cô Ngũ thầy Nhiếp đồng thời nhìn về phía thầy Phó hổ, cảm tưởng như mới quen người này lần đầu.

Ngay cả thầy Hùng đang ăn cũng ngẩng đầu lên: "..." Tại sao mấy người này cứ phân tâm trong giờ ăn vậy?

Chủ nhiệm Khổng có chút giật mình: "Hóa ra là cậu tỏ tình, không phải cậu là sinh vật sống đơn độc à?"

Phó Trăn hỏi: "Sinh vật sống đơn độc đã tuyệt chủng chưa?"

"Chưa."

"Vậy là rõ."

Nguyên Ngải dù gì cũng là giáo viên ngữ văn, cô lập tức hiểu ra, lời này có ý rằng nếu động vật sống đơn độc mà mất đi khả năng yêu đương, thì đã sớm tuyệt chủng.

Chủ nhiệm Khổng thầm than, đâu ra vậy trời! Mấy người vẫn chưa tuyệt chủng, không phải vì gặp được tình yêu định mệnh, mà đơn giản vì kỳ động dục thôi!

Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra được! Tuyệt đối không thể!