Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 23: Thầy Hùng tình nguyện viên



Gấu trúc là động vật sống đơn độc, trên Baidu viết như vậy. Chủ nhiệm Khổng đem kết quả tra cứu Baidu ra cho thầy Phó đang trầm mặt xem.

Biểu cảm trên mặt chủ nhiệm Khổng vô cùng chân thành, giống như đang nói, cậu xem đi, cả Baidu đều đã xác định như vậy.

Gấu trúc là động vật sống đơn độc, không thích xã giao, tụ tập hội nhóm.

Phó Trăn giương mắt nhìn về phía chủ nhiệm Khổng, cặp mắt lạnh băng kia tựa như đang hỏi, có sinh vật sống đơn độc nào giống như vậy không?

Chủ nhiệm Khổng rụt đầu, thầm nghĩ, thì xem như gấu trúc vi phạm tập tính của loài vật sống đơn độc thôi.

Nhưng cũng có ảnh hưởng gì tới ngài đâu! Ngài vẫn là độc nhất, hà cớ gì lại không vui?

Chủ nhiệm Khổng chỉ thấy nhức đầu, thân là động vật có nguy cơ bị tuyệt chủng, sao mình phải nhọc lòng vì chuyện giữa hai tên động vật được quốc gia bảo hộ này?

Ngày đầu tiên tới trường, thầy Hùng đã lập tức tỏ ra nhiệt tình với cô Nguyên, hơn nữa, lúc nhìn thấy gối ngủ hình hổ của cô, thầy ấy còn tặng cô một cái gối hình gấu trúc lớn hơn nữa làm quà.

Thế nên trưa hôm đó, cô Nguyên ngủ trên chiếc gối gấu trúc đáng yêu chứ không phải hổ.

"Trước kia cô làm tình nguyện viên tại sở thú nào vậy? Tôi từng làm tình nguyện ở sở thú Phù Dung." Thầy Hùng nhìn gối ôm rồi nói.

Đề tài này nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn hơn cả việc bọn họ từng học cùng mẫu giáo.

Trên mặt Nguyên Ngải hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tôi cũng từng làm tình nguyện viên ở đó."

"Thì ra là cùng sở thú!" Thầy Hùng biết Nguyên Ngải từng làm tình nguyện viên, nhưng không ngờ hai người làm cùng một sở thú.

"Năm đó tôi 15 tuổi, bị trưởng hội học sinh lừa đi tích lũy thời gian làm tình nguyện. Còn cô thì sao? Cô làm năm nào?" Ánh mắt thầy Hùng sáng lên.



"Tôi tham gia sớm hơn thầy một năm. Bởi vì rất thích gấu trúc, vừa khéo năm đó trường tôi tổ chức hoạt động tình nguyện nên tôi tham gia luôn." Nguyên Ngải cũng rất vui vẻ, không ngờ có thể gặp được một người có cùng trải nghiệm với mình.

"Có hơi tiếc nhỉ, nếu tôi đi sớm hơn một năm, nói không chừng chúng ta đã trở thành đồng nghiệp, có thể cùng nhau tan làm." Thầy Hùng tỏ vẻ nuối tiếc.

"Bây giờ cũng là đồng nghiệp mà." Cô Nguyên cười nói.

Làm đồng nghiệp, có giống nhau không?

Phó Trăn nhìn thoáng qua gấu trúc đằng kia, sao cậu ta không nói thử xem làm tình nguyện ở sở thú như thế nào?

Cô Nguyên làm tình nguyện viên, công việc chủ yếu là chăm sóc gấu trúc, làm bánh bột bắp cho gấu trúc ăn.

Gấu trúc làm tình nguyện viên, dĩ nhiên là làm gấu trúc, phụ trách ăn ngủ, tích lũy thời gian làm tình nguyện.

Phó Trăn chưa từng làm chuyện như vậy trong suốt thời gian đại học.

Đó mới là bộ dạng của động vật sống đơn độc.

Phó Trăn phân rõ nguyên hình và nhân hình, dù sao nhân loại cũng không nhìn thấy nguyên hình, sao có thể chuyển biến tình yêu từ nguyên hình sang nhân hình được.

Trong mắt Nguyên Ngải đong đầy ý cười, rõ ràng là rất thích thầy Hùng mới tới.

"Khoan đã! Cô Ngũ nói cô bị dị ứng, chẳng lẽ cô chính là tình nguyện viên bị dị ứng với sư tử?" Thầy Hùng nhớ khi còn làm tình nguyện, đám gấu trúc xôn xao nhắc tới một vị bảo mẫu dị ứng với hầu hết động vật trong sở thú.

"Nếu là người bị dị ứng lông báo săn đến nỗi phải nhập viện sơ cứu thì chính là tôi đó."

"Vậy đúng rồi, cả sở thú đều biết cô hết." Thời điểm thầy Hùng làm tình nguyện viên, trong nhóm gấu trúc có một bảng xếp hạng, bí mật chấm điểm các tình nguyện viên khác.

Nguyên Ngải khẽ nhíu mày, cô chỉ bị dị ứng thôi, vì sao cả sở thú đều biết?

"Cũng may cô không bị dị ứng với gấu trúc, khi nào rảnh chúng ta cùng đi sở thú đi. Tôi có thẻ vip, tới lúc đó sẽ dẫn cô đi sờ gấu trúc." Thầy Hùng thầm thấy may.

"Hóa ra sở thú cũng có thẻ vip sao?" Lúc làm tình nguyện viên, Nguyên Ngải không hề biết có chuyện này.

"Tôi đạt được danh hiệu tình nguyện viên xuất sắc nhất nên được Viện trưởng cho thẻ vip. Thẻ này không phát cho người ngoài đâu."

"Siêu thật đấy!" Nguyên Ngải không nhịn được mà nói, trong đầu tự hiện lên cảnh tượng thầy Hùng bận rộn giữa đàn gấu trúc.

"Lúc ở sở thú công việc chủ yếu của thầy là gì vậy?" Nguyên Ngải có chút tò mò.



Phó Trăn cũng ngẩng đầu lên.

Thầy Hùng tự hào nói: "Giải quyết các vấn đề liên quan đến bánh bột bắp, bồn sữa, măng trong sở thú, với cả duy trì sự hoạt động của các loại giá, kệ mà gấu trúc thường trèo lên."

"Đỉnh quá!" Hiển nhiên, Nguyên Ngải cho rằng đối phương làm bánh bột bắp, chuẩn bị sữa, khuân vác măng, bảo trì các vật dụng trong chuồng gấu trúc.

Một tình nguyện viên tạm thời mà phải làm nhiều việc như vậy thì đúng là rất ưu tú.

"Tôi chủ yếu làm bánh bột bắp thôi." Nguyên Ngải nói: "Thỉnh thoảng cũng sẽ trông giữ một ít gấu trúc."

Nguyên Ngải vốn cho rằng vì cô Ngũ nhiệt tình "đẩy thuyền", quan hệ giữa mình và thầy Hùng mới tới sẽ có chút xấu hổ.

Từ lúc thầy Hùng tới, cô Ngũ nhường lại vị trí của mình cho thầy ấy. Thế nên bây giờ Nguyên Ngải lại ngồi gần thầy Hùng.

Dù trong điện thoại có thân thiết thế nào, gặp gỡ ngoài đời ít nhiều vẫn sẽ thấy xa lạ.

Nhưng chỉ trong một ngày, Nguyên Ngải liền cảm thấy mình lo lắng quá nhiều. Giữa hai người bọn họ có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện, chỉ riêng thời gian làm tình nguyện viên ở sở thú cũng đủ nói thật lâu.

Quan trọng hơn nữa, thầy Hùng quá mức đáng yêu.

Cô cũng không ngờ sẽ có một ngày mình dùng từ "đáng yêu" đối với một người đàn ông trưởng thành cao 1 mét 8 làm nghề giáo viên.

Thầy Hùng đẹp trai, giọng nói thanh mát, tính tình cũng rất chủ động nhiệt tình, toát đầy khí chất trẻ trung từ trong ra ngoài.

Sự nhiệt tình của thầy ấy không khiến người khác thấy phiền, bởi vì...

Cô Ngũ ngồi một bên khều khều Nguyên Ngải, ý bảo cô nhìn thầy Hùng.

Nguyên Ngải quay đầu sang liền thấy thầy ấy đang uống sữa, rồi đột nhiên ngủ quên mất.

Có người tiến vào văn phòng, tiếng mở cửa đánh thức người đang ngủ dậy, dậy rồi tiếp tục uống sữa.

Thầy Hùng thật sự rất thích ngủ, nhìn thân hình khỏe khoắn của thầy ấy, Nguyên Ngải còn cho rằng đối phương là mẫu người thích vận động.

Trên thực tế, người nọ chỉ ngồi yên bên cạnh cô, lúc không có tiết hoàn toàn không thèm nhúc nhích. Đến cả chuyện đi ăn, thà ăn ở căn-tin học sinh vì nó ngay tầng 1 chứ nhất quyết không lên căn-tin giáo viên tầng 2.

Nhưng một người như vậy, lúc rảnh lại gấp cho cô một mô hình gấu trúc nhỏ.



"Cô Nguyên, cô nhìn này!" Thầy Hùng cầm một tờ giấy, gấp trái gấp phải mồi hồi, sau đó mở ra, rồi lại tiếp tục gấp.

Cuối cùng, như có phép thuật, tờ giấy phẳng phiu biến thành một con gấu trúc hình khối, thầy Hùng cầm lấy bút đen, vẽ hai lỗ tai tròn trĩnh rồi vẽ thêm quầng mắt.

"Tặng cho cô." Thầy Hùng đưa gấu trúc giấy cho Nguyên Ngải.

Thật sự rất khéo tay.

Nguyên Ngải nghĩ thầm, có lẽ đây là sự chênh lệch giữa tình nguyện viên bình thường và tình nguyện viên xuất sắc.

Cô đặt mô hình gấu trúc giấy trên bàn làm việc.

Ngày hôm sau, thời điểm đến văn phòng, Nguyên Ngải phát hiện trên bàn mình xuất hiện một chiếc gối ôm hình hổ.

Không phải cái tinh xảo cô mua trước kia.

Cái này nhìn qua hơi thô ráp, đại khái vẫn nhìn ra được hình dáng một chú hổ.

Vừa nhìn liền biết làm thủ công chứ không phải mua.

Nguyên Ngải cầm lên, nghĩ tới những món đồ nhỏ thầy Hùng làm cho cô trong thời gian qua.

Thế nên cô cho rằng cái gối này cũng do thầy ấy đưa.

Thời điểm Phó Trăn trở về văn phòng, anh nhìn thấy cô Nguyên đang ôm chiếc gối hình hổ thủ công, hỏi --

"Thầy Hùng, cái này là thầy làm à?"