Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 24: Kế hoạch đi chơi



Vu Bảo ngủ mơ, trong mơ Vu Bảo nhớ đến ba mẹ... Cậu mơ thấy cậu cùng ba mẹ đến biển chơi và có cả anh... Vu Bảo rất hạnh phúc, lúc ngủ cứ cười. Miệng luôn nhắc đến biển.

"Biển... Ba mẹ... Diệp Thành..." Vu Bảo ngủ mơ lầm bầm trong miệng.

Anh nhìn Vu Bảo. "Muốn đi biển sao? ". Mai nay anh được nghỉ và cả tuần được nghỉ, anh cầm điện thoại gọi Từ Phong.

" Mai dẫn Tiểu Đăng đi biển với Bảo Bảo được không?"

" Trời lạnh thế này biển đâu ra" Từ Phong bên đầu dây kia kinh ngạc.

" Trời ở đây lạnh nhưng chỗ khác không lạnh. " Diệp Nhất Thành lòng có tính toán.

"Đi đâu? " Từ Phong hỏi.

" Đi đến nước V, đặt vé mai đi."

"Ok được rồi. "

Sáng sớm hôm sau.

"Vợ à mau dậy nào." Diệp Nhất Thành ân cần gọi.

" Ai kêu Bảo Bảo đó?"

Vu Bảo mắt nhắm mà trả lời. Làm Diệp Nhất Thành nhất thời không nói nên lời, chẳng biết nói gì nữa... Chồng mình mà cậu còn hỏi ai... Ngoài anh và cậu ra thì ai ở trong phòng này nữa... Thật là, anh bất lực cười.

" Vâng anh là chồng của Vu Bảo đây." Anh diễn theo trêu chọc cậu.

"Ai tên Vu Bảo ra chồng gọi... Đừng làm phiền Bảo Bảo đây ngủ nữa." Vu Bảo mắt vẫn nhắm lầm bầm nói.

"Vu Bảo... Vợ Diệp Nhất Thành mau dậy." Anh vỗ vỗ mông cậu.

"Ai là Vu Bảo... Em không phải Vu Bảo... Cho em ngủ đi..." Vu Bảo thều thào.

Vu Bảo vẫn giọng ngáy ngủ, mắt nhắm nghiền lại trả lời. Anh thật sự hết lời với cậu rồi... Bữa nay sao cậu lại hay giả lơ anh vậy. Cả họ tên mình cũng quăng đi luôn rồi, chẳng biết ai là ai nữa.

Anh hết lời, leo thẳng lên giường kéo cục bông đó ngồi dậy cho dựa vào lòng mình ôm lại.

"Buồn ngủ lắm sao?" Anh nhìn cậu.

"Dạ... Vu Bảo Bảo muốn ngủ." Vu Bảo nhắm mắt gật đầu.

" Bé con ngủ anh đi làm nhé." Anh nói.

"Đừng đi... Hôm qua bỏ Bảo Bảo rồi..." Cậu giật mình mở mắt nhìn anh.



" Vậy mau dậy anh dẫn đi chơi, có cả Hải Đăng và Từ Phong nữa." Diệp Nhất Thành nói.

" Lát nữa được không, Bảo Bảo mệt lắm." Vu Bảo thành thật nói.

"Vậy anh dời chuyến bay lại." Anh biết cậu không nói đùa, thai càng lớn thì sức khỏe Vu Bảo ngày càng yếu đi.

"Dạ."

Vu Bảo nhắm mắt lại mơ màng ngủ. Anh đi lấy điện thoại gọi Từ Phong dời chuyến bay sang ngày mai.

"Từ Phong dời sang ngày mai đi nha, Bảo Bảo mệt không chịu dậy."

" Ừ được, Tiểu Đăng cũng không dậy."

Thế là Vu Bảo được ngủ đến tận 10h mới dậy. Cậu mở mắt ra, chẳng nhớ gì về chuyện lúc sáng, tỉnh dậy nhìn qua nhìn lại không thấy Diệp Nhất Thành, cứ tưởng anh lại bỏ mình đi làm một mình nữa rồi. Leo xuống giường chạy ra ngoài.

"Diệp Thành... Thành, Chồng ơi." Cậu gọi.

Diệp Nhất Thành đang dưới bếp với quản gia nghe cậu gọi, anh đi ra.

"Anh đây." Anh theo thói quen mà trả lời.

"A... Anh ở nhà, tưởng bỏ Bảo Bảo." Cậu vui mừng chạy lại.

"Ngốc không bỏ nữa." Anh cưng chiều gõ nhẹ trán cậu.

Anh dẫn Vu Bảo đi vào vệ sinh cá nhân, Vu Bảo ngồi trên ghế, anh lấy kem đánh răng đưa cho cậu. Vu Bảo không chịu cầm, cậu há miệng ra, hai tay đút trong túi áo. Diệp Nhất Thành hiểu ý, cười rồi đánh răng cho cậu. Vu Bảo chỉ ngồi yên cho anh súc miệng rồi rửa mặt cho mình.

Anh dẫn vợ ra ăn sáng, Vu Bảo thấy bụng đói kinh khủng. Cậu ăn rất nhiều, dạo này không biết sao Vu Bảo ăn nhiều lắm, Diệp Nhất Thành chỉ nhìn cậu ăn rồi gắp đồ ăn cho cậu. Vu Bảo ăn xong, anh lau miệng cho bé con.

"Em no chưa?"

" Dạ." Cậu gật đầu.

Vu Bảo nhìn xuống bụng mình.

"Bảo Bảo ăn nhiều... Bụng bự..." Cậu chỉ chỉ.

Diệp Nhất Thành cười xoa đầu cậu, dẫn Vu Bảo ra ngoài ghế sofa ngồi, xoa cái bụng lớn 5 tháng của vợ.

"Em ăn nhiều con sẽ mau lớn, em khoẻ con cũng khoẻ hiểu không?"

" Con ở đây ạ?" Cậu chỉ xuống bụng.

"Đúng rồi, nên em phải ăn thật nhiều vào biết chưa? Thèm ăn cái gì phải nói anh."



"Vậy Bảo Bảo thèm đi chơi tuyết có cần nói với anh không?"

"Ha ha... Nói chứ, muốn gì phải nói với anh." Anh cười.

" Vậy mình rủ Tiểu Đăng đi chơi tuyết đi nha."

" Được... Mau thay đồ rồi qua nhà Tiểu Đăng."

Thấy vợ ngày càng hiếu động, cởi mở, anh càng thấy yên tâm. Diệp Nhất Thành dẫn Vu Bảo đi thay đồ, rồi anh dẫn cục bông được bao bọc ấm áp ra ngoài.

Cả bốn người đi chơi trượt tuyết, nói là vậy chứ Vu Bảo chỉ việc ngồi yên anh đẩy mình đi khắp sân trượt tuyết làm cậu thích thú, Vu Bảo cứ như cục bông nhỏ chạy khắp sân tuyết tăng động.

Chơi thấm mệt cả bốn đi ăn, cầm menu Từ Phong và Diệp Nhất Thành gọi rất nhiều đồ ăn. Dọn ra một bàn lớn Hải Đăng và Vu Bảo nóng mặt.

" Hai người gọi chi nhiều quá, ăn hết không đây." Hải Đăng trố mắt thấy sợ bàn ăn.

" Ăn không hết thì thôi, quan trọng là em và Vu Bảo no." Từ Phong trả lời.

Vu Bảo chẳng nói gì cả, tự nhiên thấy thức ăn lại thèm, cậu đưa hai tay nhận lấy đùi gà từ Diệp Nhất Thành ăn ngon lành, tiếp theo là bánh bao... Rồi ăn tiếp hamburger... Chơi mệt nên đói... Cậu ăn nhiều lắm. Diệp Nhất Thành ngồi cạnh lấy đồ cho bé con ăn, chỉ nhìn vợ ăn mà anh cũng no rồi.

"Em ăn cẩn thận nghẹn." Diệp Nhất Thành nhắc nhở.

"Dạ."

Hải Đăng thấy Vu Bảo ăn mà cũng thèm, cậu cũng ăn như Vu Bảo. Từ Phong bất ngờ, Hải Đăng ăn khoẻ như vậy nhưng lại không chịu ăn, bây giờ anh biết sức ăn của cậu rồi đừng hòng mà trốn ăn nữa, Từ Phong âm thầm quyết định sẽ nuôi Hải Đăng thành một con thỏ béo tốt.

Chơi xong cả bốn đi về đến nhà đã 6h tối. Anh cùng Vu Bảo xem TV anh ngồi xem với anh, tay lại cầm thanh socola ăn, vừa ăn vừa gật gù ngủ gục trên vai anh từ lúc nào không biết.

Anh đưa Vu Bảo lên giường ngủ, bế cậu lên anh thấy vợ nặng hơn lúc trước, anh nhớ đến lời bác sĩ nói. "Tình trạng phu nhân chuyển biến hơi bất thường, bệnh suy dinh dưỡng được cải thiện do cơn thèm ăn của thai phụ nhưng tôi sợ khi sinh con xong bệnh biếng ăn của phu nhân sẽ lập lại sẽ kéo theo suy dinh dưỡng tái phát... Ngài cần theo dõi tình trạng sức khỏe của phu nhân chặt chẽ hơn."

Anh đặt Vu Bảo lên giường, mắt thoáng buồn, tại sao anh nuôi một người vợ lại khó đến thế? Vì sao lại như vậy? Anh chỉ cần Vu Bảo khoẻ thôi mà, anh phải làm sao đây?

"Bình an em nhé. Đừng bệnh nữa." Diệp Nhất Thành hôn lên má Vu Bảo.

________________

Rút kinh nghiệm hôm qua, hôm nay chuyến bay được anh và Từ Phong chuyển đến 11h. Trong lúc Vu Bảo còn ngủ thì anh đã thu dọn đồ cho cả cậu và anh. Đưa Vu Bảo đến sân bay gặp Từ Phong và Hải Đăng.

Hôm nay hai anh đưa hai bảo bối đi sang nước V chơi như dự định. Vu Bảo thấy ở đây đông người hơn những chỗ khác, nắm chặt tay chồng.

"Đi đâu, đi đâu?" Cậu gấp gáp hỏi.

"Anh đưa em đi biển chịu không?"

Vu Bảo gật đầu tươi cười nắm tay theo anh lên máy bay.