Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 23: Một ngày vắng nhau



Thấy Vu Bảo giật mình, mồ hôi nhễ nhại làm anh lo lắng.

"Em sao vậy?" Diệp Nhất Thành vội bật đèn, lau mồ hôi cho cậu.

"Tự nhiên Bảo Bảo giật mình..." Vu Bảo thẩn thờ nói.

" Không sao, không sao. Có anh ở đây, em yên tâm ngủ đi nha." Anh ôm cậu vuốt ve tấm lưng nhỏ.

"Dạ."

Anh đỡ Vu Bảo nằm xuống, tiếp tục xoa lưng cậu, Vu Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm 5 giờ là Diệp Nhất Thành đã dậy chuẩn bị đồ ăn cho Vu Bảo, anh sợ bé con không quen ăn đồ người khác nấu rồi sẽ bỏ ăn khi không có anh, anh đã dậy sớm để làm bửa sáng trưa và cả tối cho cậu.

Nấu xong anh phải chuẩn bị đi làm. Thay đồ xong anh nhìn lại con mèo đang ngủ kia, hôm nay anh phải đi làm sớm, xử lí rất nhiều việc và về trễ nên không thể dẫn cậu theo được vì như vậy rất cực, đang mang bầu thế này không thể đi khắp nơi với anh được, vã lại hiện tại ngoài trời đang rất lạnh tuyết rơi dày đặc.

Anh sợ con mèo này lại lười mặc đồ nên anh đi đến mang tất bao tay vào cho vợ. Vu Bảo lờ mờ hé mắt giọng ngáy ngủ.

" Thành?"

"Em cứ ngủ đi." Anh nhỏ giọng vỗ cậu.

" Anh đi đâu? " Cậu khẩn trương ngồi dậy.

"Hôm nay anh bận nhiều việc không thể đưa em đi được, ở nhà ngoan đừng chạy lung tung ra ngoài." Anh dặn dò, sợ cậu lại chạy ra ngoài nguy hiểm.

"Dạ. Anh về sớm Bảo Bảo chờ nha."

"Em buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng ra ngoài ngồi chờ nữa lạnh lắm, nhớ mang dép vào nếu đi xuống giường, còn nữa không được lột bao tay ra nghe chưa, ở yên trên phòng, anh sẽ nhờ Tiểu Đăng qua chơi với em." Anh thật lòng không an tâm khi để cậu ở nhà một mình, lâu nay cả hai như hình với bóng, cậu luôn ở trong tầm mắt anh. Hôm nay để cậu ở nhà một mình nên có rất nhiều điều lo lắng.

" Dạ..."

"Anh có để socola cho em, em ăn ít thôi kẻo lại đau bụng." Anh cứ như một người mẹ chăm con nhỏ, căn dặn đủ điều.

" Dạ... Bảo Bảo nghe..." Cậu mơ mơ hồ hồ gật đầu.

"Ngoan, ngủ thêm đi, anh đi làm đây." Nhìn cậu gật gù vô tư buồn ngủ thì anh chỉ biết bất lực thở dài, cậu ngốc nghếch đâu hiểu anh lo lắng nhiều thế nào. Diệp Nhất Thành đỡ vợ nằm xuống cho cậu ngủ. Nhìn cậu an giấc anh cũng yên tâm.

Anh hôn nhẹ lên trán cậu, anh đắp chăn lên rồi đi xuống nhà sắp xếp đội vệ sĩ bảo vệ kĩ càng căn nhà, bảo đảm an toàn cho bé con xong mới đi ra ngoài. Hôm nay anh về khuya chắc anh sẽ nhớ cậu lắm nhưng đành chấp nhận anh có việc quan trọng phải làm.

Anh đóng cửa lại Vu Bảo nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh đến công ty gọi Từ Phong đưa Hải Đăng qua Diệp gia, Diệp Nhất Thành sắp xếp công việc đợi Từ Phong đến rồi cả hai đi đến trung tâm tổ chức.



Cả hai đến phòng giam.

" Lão đại." Đàn em đồng thanh chào.

"Key, thế nào rồi?"

Key là cánh tay đắc lực mà Diệp Nhất Thành tin tưởng giao mọi việc ở tổ chức cho cậu điều hành.

"Dạ bọn người hôm trước em cứu sống được một tên."

"Đưa đến đó đi."

Key đưa Từ Phong và Diệp Nhất Thành đến phòng dưỡng thương dưới hầm. Diệp Nhất Thành nhìn thoáng qua tên đó: "Chẳng phải là tên ở nghĩa trang mà Bảo Bảo chỉ là giết ba mẹ sao? ", anh nhận ra tên đó... Giết ba mẹ vợ của anh, phá hủy gia đình vợ anh, anh sẽ cho trả đủ. Anh và Từ Phong đứng trong bóng tối chỉ có Key là đứng dưới ánh đèn sáng cùng với tên đó.

" Hắn khai gì chưa?" Từ Phong hỏi.

"Dạ hắn không khai." Key báo cáo.

"Không cần khai ta cũng biết là ông Lâm sai khiến." Diệp Nhất Thành nhắm thẳng vào hắn mà nói làm hắn giật mình nhìn anh.

"Ngươi..." Hắn cắn răng.

Diệp Nhất Thành nhếch môi khinh bỉ lòng thầm tính toán.

"Không chỉ nhiêu đó mà ta còn biết chính ngươi cầm đầu bọn giết hai vợ chồng nhà Vu Khánh và Viên Tiểu Hoa... Còn định giết luôn đứa con duy nhất của họ là Vu Bảo."

Diệp Nhất Thành nói đến đây lòng đầy lửa hận. Gia đình Vu Bảo đã làm gì mà bọn hắn có thể thẳng tay giết chết một gia đình đang hạnh phúc, làm họ tan nhà nát cửa, làm bé con không chổ nương thân, làm vợ anh đầu óc trở nên không bình thường... Nếu như không có anh bây giờ cậu không biết sẽ sống chết ra sao? Anh siết chặt tay lại.

"Ngươi là ai chứ?" Hắn hoang mang.

Nghe lời hắn hỏi như là vô tội, lửa hận trong anh bùng cháy, anh mặc kệ thân phận đi thẳng đến giường bệnh nắm lấy cổ áo hắn ta mà đấm một phát thật mạnh, đấm liên tục. Anh thật sự đã mất kiểm soát với mọi vấn đề liên quan đến Vu Bảo.

Từ Phong và Key vội đến cản lại.

"Nhất Thành bình tĩnh đi sẽ chết người đó." Từ Phong cố gắng kéo anh lại.

"Tại sao ngươi lại có thể xuống tay tước đoạt mất hạnh phúc của người khác chứ? Ngươi có quyền gì mà dám." Anh vẫn mất khống chế mà hỏi.

Diệp Nhất Thành tức giận, mắt trừng lên muốn giết người mà nói. Anh chỉ cần nghỉ đến người vợ bé nhỏ của anh ở nhà, nụ cười vô tư của vợ, chỉ cần nghỉ đến vợ anh hàng ngày sống trong nguy hiểm trốn chui trốn nhủi sống trong lo sợ, may mắn gặp anh, nếu không có anh cứu thì mọi chuyện sẽ tệ đến mức nào. Anh thật sự không dám nghĩ đến... Anh muốn ngay lập tức giết chết bọn chúng.

Hắn ta ổn định lại tinh thần, nhìn thấy Từ Phong và Diệp Nhất Thành. Hắn vẫn bình tĩnh.



"Là tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của ông chủ." Hắn nhìn anh kích động nên có chút thích thú, ra vẻ không liên quan nói.

Thấy sự bình tĩnh của hắn ta làm Từ Phong cũng nổi giận.

"Bảo anh đi giết người vô tội anh cũng đi sao?" Từ Phong bất bình.

"Đúng... Đừng hỏi gì nữa vô ích thôi tôi không khai đâu." Hắn ta cứng đầu.

"Không cần mày khai, những điều cần biết tao đã biết... Key... Từ từ tra tấn, không được giết... Làm hắn sống không bằng chết." Diệp Nhất Thành ra lệnh.

" Rõ. "

Diệp Nhất Thành lạnh lùng xoay người bỏ đi. Từ Phong và Key nghe giọng nói mà rùng mình Diệp Nhất Thành lúc này thực sự rất đáng sợ. Bình thường lạnh lùng là vậy nhưng khi nổi giận thật sự rất tàn nhẫn có thể nói không ai bằng.

Anh và Từ Phong đi lo việc xong xui về nhà đã là 12giờ đêm rồi. Anh cả người mệt mỏi, đầy sự buồn phiền nhanh chân đi vào nhà, quản gia đang đứng giữa nhà chào anh.

"Bảo Bảo cả ngày nay ổn không? " Diệp Nhất Thành nhỏ giọng hỏi.

"Dạ phu nhân chơi với Hải thiếu gia rất vui nhưng đến trưa có vẻ buồn. Đến tối Hải thiếu gia về thì phu nhân buồn lắm không chịu ăn cứ đòi cậu chủ. Nhưng khi nghe tôi nói là cậu chủ bảo phu nhân phải ăn ngoan thì cậu mới về nên phu nhân đã ăn rồi lên phòng chơi cho đến khi ngủ ạ." Quản gia báo cáo.

"Ngủ rồi sao?" Anh cười nhẹ hỏi.

" Dạ. "

Diệp Nhất Thành không nói gì nữa mà đi nhanh lên phòng. Anh mở cửa vào đập vào mắt anh là một con mèo đang ngủ rất ngoan, trên tay còn cầm cả thanh socola đang ngậm trong miệng... Chắc là ăn rồi ngủ quên đây mà.

Anh cười rồi đi lại chỗ Vu Bảo, lấy thanh socola ra, lau tay, sửa gối lại đắp chăn lên cho cậu rồi đi tắm, anh sợ hơi lạnh trên áo anh sẽ không tốt cho cậu.

Tắm xong anh đi lại giường ôm lấy Vu Bảo. Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ, cả ngày nay không gặp, không nghe thấy tiếng của vợ, không nhìn thấy nụ cười của bé con... Anh làm gì cũng nhớ đến vợ không thể tập trung làm việc, con người đó cứ chạy nhảy trong đầu anh, anh luôn lo lắng không biết bé con ra sao rồi, có ngoan ngoãn ở nhà không, có ăn không, có khóc không ... Anh như điên lên muốn chạy thẳng về nhà thu nhỏ con người này lại bỏ vào túi mà đem đi theo vậy.

Anh ôm Vu Bảo vào lòng, nghe tiếng thở khe khẽ đều đều bên tai, khuôn mặt nhỏ bé ngủ rất bình yên làm anh thật cảm thấy rất thanh thản, mọi buồn phiền mệt mỏi lúc nãy dường như tan biến, Vu Bảo thật sự rất quan trọng với anh, anh không thể thiếu cậu được càng không dám nghĩ đến chuyện nếu như cậu không xuất hiện bên anh.

Anh với tay lấy cái laptop. Bật kết nối camera lên... Lúc trước anh có cài camera để quay xem Vu Bảo ở nhà làm gì... Anh thấy cậu chơi với Hải Đăng mà mặt cứ buồn buồn, lại còn đi lang thang đến phòng làm việc của anh nữa, lúc ăn cơm còn không muốn ăn: "Kêu Diệp Thành về ăn cơm với Bảo Bảo đi." giọng nói bướng bỉnh phát lên, câu nói của Vu Bảo làm anh cảm thấy vui hẳn lên, Vu Bảo lúc nào cũng nhớ đến anh. Rồi chuyển đến cảnh cậu lủi thủi về phòng. Nhìn cậu cô đơn làm anh cảm thấy có lỗi. Vu Bảo đi lại giường ôm lấy cái gối của anh mà ôm, ngồi đó buồn bả, tay xoa xoa cái chân ... Chắc là đi nhiều đau chân rồi... Xoa xong mở tủ lấy socola leo lên giường nằm ăn, mới ăn được phân nửa mắt đã lim dim ngủ mất rồi.

Anh xem xong hành trình một ngày của Vu Bảo thì gặp máy lại, cả người tuột xuống phía dưới mở chăn ra cầm lấy chân cậu mà xoa bóp.

"Chắc là rất mỏi, cái chân bé tí thế này mà cứ đi, chạy nhảy suốt ngày." Anh yêu thương nói nhỏ.

Anh xoa bóp xong thì ôm Vu Bảo ngủ. Hôn lên trán, hôn lên cái bụng đang ngày to ra, sau này sẽ to hơn nữa sẽ rất cực... Anh nằm xuống ôm lấy Vu Bảo vào lòng, cậu vợ nhỏ này của anh cả ngày nay đã rất buồn rồi, thương quá đi mất.

" Chỉ hôm nay thôi, ngày mai anh lại dẫn em đi với anh, không bỏ em một mình nữa."

Cưng chiều đến thế, sự cưng chiều này chỉ dành cho một người và duy nhất một người đặc biệt.