[Vô Hạn Lưu] Trò Chơi Truy Đuổi

Chương 2: Quá khứ của Giang Úc



Quá khứ của Giang Úc

Nhìn Giang Úc lúc còn nhỏ bị gã sai khiến làm việc nhà, rửa chén, lau nhà, giặt quần áo... Làm cho Giang Đào sinh ra cảm giác vui sướng vô tận, gã ở trước mặt người ta chịu hết nghẹn khuất, tất cả đã có chỗ phát tiết.

Trên Giang Đào có một người chị, Giang Úc chính con của người chị đó, Giang Đào khi còn bé cha mẹ gã trọng nam khinh nữ, gã từ nhỏ đã được hầu hạ đến lớn, đợi đến khi cha mẹ gã phản ứng kịp, thì gã đã trở thành một kẻ thối rữa không thể quay đầu, vì thế gã đã bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Giang Đào luôn oán hận cha mẹ mình đuổi mình ra khỏi nhà, chỉ lại lưu lại chị gái gã, cho rằng bọn họ thiên vị chị gã, lúc còn trẻ không ra ngoài làm việc xin tiền cha mẹ, năm này qua năm khác, cuối cùng bị cha mẹ không thể nhịn được nữa mà kéo gã vào danh sách đen, gã liền hướng chị mình đòi tiền, Giang Linh mềm lòng có đôi khi sẽ cho gã một chút.

Sau đó cha mẹ qua đời, toàn bộ tài sản đều dành cho Giang Linh người đã ở bên giường bệnh hai năm tận tâm tận lực chiếu cố họ, Giang Đào hoàn toàn hận Giang Linh, gã vụng trộm đến thăm Giang Linh, khi đó Giang Linh đã có một căn nhà cũ, lại được cha mẹ cho thêm một căn nhà cũ, có một công việc tốt, chồng săn sóc, còn mang thai, so với Giang Đào ở trong căn nhà thuê rẻ cũ nát sống tốt hơn gấp trăm lần.

Giang Đào mỗi ngày đều nguyền rủa Giang Linh, gã không nghĩ tới chính là, lời nguyền rủa linh nghiệm!

Giang Linh và chồng qua đời vì tai nạn, để lại Giang Úc 7 tuổi, hai căn nhà và một di sản lớn.

Một bước lên trời, đây chính là thứ gã mong đợi.

Mới đầu, gã chỉ là bởi vì di sản lớn kia, mới chuẩn bị nhận nuôi Giang Úc, nhưng Giang Úc khi còn bé thật xinh đẹp a... Giống như một cô bé...

Cho đến khi nước trên mặt đất đã lau khô, Giang Úc Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đảo quanh một số bộ phận trên người anh của gã đàn ông trung niên, cầm lấy áo khoác nói.

"Cậu ơi, lau chùi sạch sẽ rồi, cháu sẽ trễ học nếu không đi liền"

"Hắc hắc... Đi đi, buổi tối về nhà sớm một chút..." Giang Đào thưởng cho anh một miếng bánh mì nướng, hạ thấp giọng mập mờ nói.

Giang Úc nghe vậy nhếch lên một nụ cười dễ khiến người rung động, tiếp nhận bánh mì nướng, làm cho Giang Đào trong lòng tán thưởng không thôi, gã thích chính là giai điệu này!

"Được, cậu"

Cho đến khi ra khỏi cửa, Giang Úc mới khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi, đi ngang qua thùng rác dưới lầu, tiện tay ném bánh mì nướng vào thùng rác.

......

Trường trung học Thường Thanh là trường tư thục hạng ba, tiếp nhận nguồn sinh viên kém năng lực, đặc biệt là một số phú nhị đại ngu dốt, họ dường như được sinh ra để vui chơi và thách thức bản chất con người, một trường học hỗn loạn.

Lão sư không cách nào quản giáo, đối với bọn họ bắt nạt trong trường học liền nhắm một con mắt, dù sao những người này gây ra tai họa lớn hơn nữa, cuối cùng cha mẹ bọn họ đều có năng lực xử lý tốt. Thay vì là trường học, nó giống như một nơi trú ẩn cho những thanh thiếu niên phạm tội.

Giang Úc vốn là người cổ quái lại nhu nhược đi tới ngôi trường này, đối với những loại người này tránh còn không kịp, lúc này trong lòng cậu vẫn còn một tia hy vọng, cố gắng học tập, rời xa nơi này.

Mỗi ngày cậu đều tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, đi học không dám liếc mắt nhìn người khác một cái, nhưng những kẻ bắt nạt trong trường học đều có điểm tương đồng kinh người.

Bọn họ thích khi dễ những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, dị chủng, hơn nữa nhìn qua không có chút sức lực nào để chống trả. Giang Úc từ nhỏ đã xinh đẹp, cậu đặc biệt hơn những người bình thường, mới đầu có một số bạn học chỉ là quan sát cái bình "dị chủng" này, nhưng khi bọn họ phát hiện Giang Úc không có người quản bình hoa, bị khi dễ cũng không hé răng, xúc động bạo lực liền xuất hiện.

Cô lập, nhục mạ, đánh đập, chuyển bàn học của cậu vào nhà vệ sinh, toàn bộ sách bị ném vào nhà vệ sinh, cơn ác mộng ở Trường Trung Học Cơ Sở, Giang Úc thật vất vả mới thoát khỏi đã trở lại.

Loại chuyện này hầu như mỗi ngày đều diễn ra, trên người cậu luôn có một mùi nước tiểu khó ngửi, bị đặt ở trong bồn cầu dơ bẩn, bị đá ngã xuống mặt đất nhà vệ sinh nam ướt hôi thối, ai đi ngang qua đều ngửi ngửi rồi lộ ra biểu tình chán ghét.

Giang Úc bắt đầu sợ đi vệ sinh, cậu không dám đi vệ sinh, tận lực nhịn lại nó... Nhưng mà cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt, tin đồn Giang Úc mặc tã truyền ra, và cậu bị lột quần trước mặt mọi người trong sự nhục nhã...

Giang Úc dần dần trở nên điên loạn, cậu lúc nào cũng có thể nghe được những tiếng cười nhạo dù rất nhỏ kia, cho dù là lúc đêm khuya không có người xung quanh, cọng rơm cuối cùng chính là người cậu ruột của cậu thừa dịp cậu bị loạn thần đã........

Giang Úc vừa bước vào lớp, phòng học vừa rồi còn náo nhiệt đã nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt đồng tình, trào phúng, chán ghét ném tới.

"Yo! Tã đến trường rồi à? "Có một cậu thiếu niên lớn tiếng mỉa mai, khiến cả lớp bật cười lớn.

"Tôi đi... sao mà cậu ta còn dám đến? ”