[Vô Hạn Lưu] Trò Chơi Truy Đuổi

Chương 1: Chuyện cũ của nguyên chủ



Chuyện cũ của nguyên chủ

Chỉ có một thực thể tồn tại trong vũ trụ, nhưng các hình thức tồn tại của nó lại khác nhau.

- --- Phí Lập

Vào năm 8654 sau Công Nguyên, trên đại lục H của địa cầu, khẩu hiệu này được dán khắp nơi trong các thành phố hoang vắng và trống rỗng, giống như lời cảnh báo cuối cùng trước khi tận thế đến.

Nó xuất phát từ nền văn minh nhân loại, tác phẩm "Vũ Trụ Mới" dưới ngòi bút của Phí Lập, quan điểm của ông là vũ trụ đang chết trong sự giãn nở vô hạn và đồng thời có một vũ trụ mới đang hình thành.

Chỉ tiếc là khi ông còn sống, không ai tin lời ông, lời nói của ông đã ứng nghiệm vào năm thứ mười sau khi ông ấy chết. "Ngài" lựa chọn những sinh vật trí tuệ trong vũ trụ tham gia vào [Thay đổi]. 67% nhân loại địa cầu được chọn, có tư cách tham gia [Thay đổi] lần này, và 33% số người còn lại thậm chí ngay cả tư cách để sống sót cũng không có và trong nháy mắt sẽ trực tiếp biến mất khỏi vũ trụ, sau khi chết tất cả con người từng tiếp xúc với [Thay đổi] hay đã nhìn thấy, đã chạm qua, hay đã nghe thấy nó và thậm chí là sự " ảo tưởng" về mặt tinh thần, mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn sau khi chết, đây là cách để Ngài tái chế lại Vũ Trụ của mình

Từ mái nhà của một tòa nhà cũ kỹ nhìn xuống, đèn đường màu vàng sáp dưới lầu chiếu vào một đôi mắt, hốc mắt Giang Úc lõm sâu, trên người và trên mặt đều là vết trầy xước bị cậu dùng móng tay cào rách, giống như quỷ lột da bò ra từ địa ngục.

Vào ngày "Tận Thế", mọi ngóc ngách của trái đất đều nghe thấy tiếng nói từ vũ trụ, và Ngài tuyên bố với tất cả nhân loại rằng vũ trụ sẽ bắt đầu "tiến hóa" kể từ ngày hôm nay, và tất cả các vật chất trong vũ trụ sẽ trở thành năng lượng của vũ trụ mới. Cả nhân loại rơi vào hoảng loạn đến tột độ

Đó có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất đời của Giang Úc, thế giới bị hủy diệt, cậu rốt cục có thể thoát khỏi cuộc sống thống khổ, chỉ cần có thể rời xa những người đó, cái chết đến với cậu chính là sự giải thoát, cậu giống như một tín đồ của tận thế, chân thành hy vọng ngày đó mau đến.

Nhưng

Cậu vẫn sống sót, Giang Úc bên miệng treo nụ cười châm chọc, từng bước đứng lên mép mái nhà, vũ trụ chọn sinh vật trí tuệ tham gia vào lần tiến hóa chung này, cậu cũng ở trong những người được nhận định là đủ tư cách.

Có tư cách, cũng không có nghĩa họ chắc chắn sẽ sống sót.

Vùng vẫy hết lần này đến lần khác, cảm giác bất lực từ thời thơ ấu này đã hoàn toàn đánh gục cậu.

Thân hình mập mạp giẫy giụa, cậu nếm được mùi máu trong miệng, tanh hôi khiến cậu nôn mửa, nhưng cậu lại không có bất kỳ động tác hay phản ứng gì, phảng phất như một thân thể không có linh hồn, những hồi ức này không thể xóa khỏi tâm trí cậu.

Giang Úc ném thẻ thân phận trong tay xuống và nhảy lầu.

Sau khi thiếu niên nhảy lầu, trong bóng tối có một đôi mắt mở ra, đi tới chỗ cậu vừa nhảy xuống, khom lưng nhặt lên thẻ thân phận của cậu lên, tiếp theo trước mắt người ấy tự động bật ra một chuỗi số liệu.

【Thẻ thân phận: Giang Úc】

【Cấp bậc: sơ cấp C】

【Tuổi: 18 tuổi】

【Học sinh lớp 12 học tại trường trung học Thường Thanh, thành tích rất kém, cha mẹ đều chết ở nhà tập thể, từ nhỏ đã bị cậu mình ngược đãi và bị bạo lực học đường, tính cách hướng nội nhu nhược...】

【 Nhiệm vụ: Chạy trốn】

Từ mấy dòng văn tự ngắn ngủi lạnh như băng, hiện ra hết lên cả đời thống khổ của thiếu niên tự sát, trong mắt anh lại lộ ra một tia mê mang, anh không cách nào cảm thụ được, anh chỉ là một tổ virus chạy trốn ẩn nấp trong góc của thế giới.

Thế giới dưới chân bắt đầu lay động, anh biết, thế giới tạm thời này sắp sụp đổ, giống như nhiều thế giới anh đã đi qua.

Theo thiếu niên tử vong, thẻ thân phận sắp tan rã, hay nói chuẩn xác thì thế giới được thiết lập đặc biệt của cậu bắt đầu sụp đổ.

【Thân phận đã chết.... Bắt đầu đăng xuất... Hủy...】 m thanh đọc báo dừng lại một chút, tựa như bị kẹt, số liệu liên tục bật ra ba cảnh báo lỗi, hiển thị.

【Lỗi nội dung】

【Lỗi nội dung】

【Lỗi nội dung】

...

【Dạng sống tốt! 】

【Nhúng! Đã khôi phục danh tính thành công】

Thẻ thân phận lại một lần nữa khôi phục lại bình thường, ánh mắt của anh hiện lên một tia kinh ngạc.

Tấm thẻ thân phận này, lại ở trong tay anh khôi phục lại.

"Giang Úc!!". Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, sau đó một cỗ lực đạo đem anh hung tợn kéo xuống sân thượng, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, anh ngã xuống đất.

"Mày còn muốn nhảy lầu?! Nếu không phải tao cho mày miếng cơm ăn thì mày đã sớm chết rồi. Con điếm rẻ tiền ngoại trừ tình dục còn có ích lợi gì?!" Người đàn ông trung niên mập mạp phát ra những lời nói bẩn thỉu, túm lấy quần áo Giang Úc mạnh mẽ kéo đi mấy mét.

"Giang Úc" bị nhận nhầm rất nhanh anh liền phản ứng lại, trở tay khống chế người đàn ông trung niên kia, làm cho gã phải dừng động tác.

"Mày còn dám phản kháng? Xem tao đánh chết mày! " Gã vung nắm đấm muốn đánh tới, lại bị "Giang Úc" né tránh, anh đứng thẳng người lại.

Gã có thể chạm vào anh

Là một virus, anh đã bị thế giới loại trừ, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, đối với anh, những thế giới này giống như việc anh đang ngồi trong rạp chiếu phim tối tăm và xem mọi thứ diễn ra trong màn hình lớn này.

Mà vừa rồi, anh cùng thế giới này sinh ra liên hệ.

Là bởi vì cái thẻ thân phận trong tay?

Sau đó anh ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trung niên này.

Đây chính là người cậu trong tư liệu – Giang Đào, một người đàn ông trung niên toàn thân chất đầy thịt mỡ.

Có lẽ ánh mắt của anh khác với vẻ điềm tĩnh ngày xưa, khiến Giang Đào trong lòng sợ hãi, Giang Úc thường ngày hèn nhát nào dám phản kháng lại gã?

"Tôi không có ý định nhảy lầu, tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí". "Giang Úc" bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, anh không phủ nhận chuyện bị nhận nhầm, trả lời người đàn ông trung niên.

Khuôn mặt trắng nõn của Giang Úc, đồng tử thâm thúy, sống mũi cao ngất, đường nét trên mặt Giang Úc cũng toát lên vẻ gợi cảm thuộc về thiếu niên.

Anh trông hoàn toàn khác với nguyên chủ đã chết, nhưng từ phản ứng của Giang Đào mà xem, thế giới chỉ nhận định trên thẻ thân phận.

Có lẽ là bởi vì dục vọng vừa rồi, hiện tại Giang Úc ở trong mắt Giang Đào càng mê người, thấy Giang Úc trả lời mình, nghĩ đến đối phương đã ở dưới thân gã, gã mới yên tâm, thô lỗ nói.

"Buổi tối có gì mà hít thở không khí!".

"Chỉ là quá nhàm chán" Giang Úc khẽ khẽ động đôi môi mỏng nhạt màu, nhìn rất mê người.

Mẹ kiếp, lần sau nhất định sẽ chụp lại khoe khoang trong nhóm, Giang Đào nuốt nước miếng, chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu nổi lên tâm tư ma quỷ, những suy nghĩ xấu xa của gã liền trở nên sống động, thanh âm bất giác hòa hoãn lại, ánh mắt quét qua trên người thiếu niên, hồi tưởng lại tư vị vừa rồi, cười đến trên mặt cũng run rẩy.

Biểu tình của gã quá mức ghê tởm, trong lòng Giang Úc dâng lên cảm giác khó chịu, anh âm thầm nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt Giang Đào biến hóa.

Giang Đào cười hèn mọn: "Vậy hít thở không khí xong rồi sao? Chúng ta về nhà được không? "

Trong biểu hiện cảm xúc của con người, thứ dễ bắt chước nhất chính là nụ cười, Giang Úc giơ lên một nụ cười vô hại nói: "Được"

Sáng sớm, Giang Đào cố ý làm hỏng vòi nước trong phòng bếp, bảo Giang Úc rời giường lau sàn nhà, gã vô cùng hưởng thụ sự hầu hạ của Giang Úc.

Giang Úc nhìn nước trên mặt đất, tự hỏi thay thế nguyên chủ, với người như Giang Đào nên giải quyết như thế nào, nếu như dùng bạo lực, liệu có bị thế giới phát hiện ra dị thường?

Vậy dựa theo tính cách của nguyên chủ để giải quyết, Giang Úc lấy giẻ lau ra, nghe lời lau khô nước trên mặt đất.

"Lau sạch sẽ mới có thể đi học nha..." Giang Đào ngồi trước bàn ăn sáng, thú vị thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, nhìn thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quỳ gối dùng giẻ lau nước trên mặt đất, tâm tình Giang Đào đang rất tốt, gã phát hiện từ đêm qua trên sân thượng, Giang Úc càng ngày càng hiểu chuyện, Giang Đào đang cùng những người trong nhóm thảo luận một chút, mọi người đều nói Giang Úc có tiềm năng làm cẩu, tựa như bây giờ, anh đang ngoan ngoãn như một con cẩu.

Nửa đời trước của Giang Đào sống vô tri vô giác không được như ý, ai cũng khinh thường gã, trước mặt gã đã từng chịu rất nhiều ánh mắt khinh miệt, cho đến khi Giang Úc đến, khiến gã đột nhiên có quyền nói chuyện, một đứa trẻ không thể phản kháng, không nghe lời có thể bị đánh, có thể không cho ăn cơm, cho đến khi nghe lời mới thôi, không còn bị cái gì chỉ trích.