Thế Giới Vô Hạn

Chương 86: Huyết chiến!



Trịnh Xá cũng không cảm thấy Dekchai có vẻ mạnh mẽ gì, có lẽ thực lực của hắn so với người bình thường mà nói thì đúng là mạnh hơn, nhưng so với Trịnh Xá, cận chiến tuyệt đối thua kém. Trước khi đầu gối công kích tới, Trịnh Xá đã lùi ra sau nửa bước đồng thời đưa chân đá thẳng tới, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một cước của Trịnh Xá hung hăng đánh thẳng lên đầu gối Dekchai, lực lượng còn mạnh mẽ hơn nhiều, đẩy bật đầu gối ra, làm cả người hắn như quỳ xuống đất. Nhưng không đợi Trịnh Xá tiếp tục công kích, từ sau lưng một đạo kình phong ập tới, làm hắn không thể không xoay người nhào sang một bên.

Từ sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con gấu đen khổng lồ cao đến năm mét, thân hình con gấu to lớn vô cùng, chỉ vung nhẹ một chưởng đánh xuống chỗ hắn vừa đứng đã tạo thành một cái hố rộng hơn nửa mét. Cái này còn chưa tính là gì, con gấu đen rống lên một tiếng lao tới chỗ Trịnh Xá, ngay lúc hắn đang định tránh sang một bên thì đột nhiên xung quanh xuất hiện mấy mũi chông nhọn bằng đá, làm hắn chỉ có thể trực diện nghênh đón cú lao này, lực lượng cực lớn đẩy người hắn đập vào một tấm thép lớn, đến khi con gấu lùi ra, cả người Trịnh Xá đã như nột miếng trứng rán ép lên tấm thép.

Con gấu đen lại rống lên một tiếng, nó giơ móng vuốt hung hăng tát thẳng về phía Trịnh Xá, nhưng nó chưa kịp đánh trúng đã thấy hắn giơ tay tóm chặt lấy ngón tay cái. Tiếp đó cơ nhục toàn thân Trịnh Xá căng phồng lên, hắn gào lớn vặn mạnh một cái, kéo ngã con gấu sau đó đá thẳng một cước, ba một tiếng, đẩy bắn con gấu đen ra xa mấy mét.

Ngay lúc Trịnh Xá chuẩn bị xông lên liều mạng với con gấu này, một thân ảnh đột nhiên vọt tới, hai nắm quyền một trên một dưới đánh thẳng về phía đầu và lồng ngực hắn. Bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể đưa cánh tay lên cản lại, hai nắm quyền như hai trụ thép oanh kích, chỉ đỡ hai phát cánh tay Trịnh Xá đã có chút tê dại, vì thế hắn nương theo luồng lực đạo này lùi lại phía sau. Đến lúc này Trịnh Xá mới nhìn thấy rõ ràng, Dekchai không biết từ lúc nào đã đứng đó, trên người hắn không ngờ có bốn cánh tay, mà bên cạnh đầu lại một thêm một cái đầu nữa giống hệt.

Thấy Dekchai cùng Trịnh Xá quấn lấy nhau, từ miệng con gấu đen không ngờ lại phát ra tiếng người:

- Đội trưởng, quả nhiên không hổ là chủ thể của ngươi a, chiến lực rất mạnh, phản ứng nhanh đến kinh người, lực lượng so với ta còn lớn hơn. Chỉ sợ ta và Dekchai cũng phải phí một phen công phu mới có thể thu thập được hắn.

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo cũng không nhìn lại chỉ lẩm bẩm nói:

- Phương hướng phát triển của ngươi và Dekchai đều không sai, nhưng mới tiến vào Ác Ma đội được ba bộ phim kinh dị, còn chưa thuần thục mất thuộc tính cường hóa này. Ví dụ ngươi là Druid, cường hóa biến hình mạnh nhất có thể biến thành cự long phương tây, thân dài hơn mười mét, như vậy ngươi mới có thể dễ dàng đối mặt với phim kinh dị loại chiến tranh kỳ bí. Nói về Dekchai, đấu khí của hắn mới là sơ cấp, hơn nữa hai đầu bốn tay cũng hoàn toàn không đủ, đến khi đấu khí của hắn mạnh mẽ, phối hợp với thuộc tính cường hóa ba đầu sáu tay, như vậy cận chiến của hắn tuyệt đối thập phân khủng bố.... Coi hắn là mục tiêu huấn luyện đi, nếu như các ngươi chiến tử, vậy chỉ có thể nói các ngươi thực lực không đủ, chết sớm một chút cũng tốt... Đương nhiên ta có thể sử dụng Cuốn sách của thần Ra hồi sinh các ngươi, dù sao thì điểm thưởng và chi tiết kịch tình cần thiết cũng có thể do cả đội góp lại. Tuy nhiên cơ hội sống lại như vậy chỉ có một lần, nếu như không muốn lãng phí cơ hội đó thì mau giết hắn đi!

Con gấu đen to lớn có vẻ rất e ngại Trịnh Xá mặt có vết sẹo, chỉ thấy nó rống lên rồi lại lao về phía Trịnh Xá, lần này lực lượng nó sử dụng càng lớn, trong lúc chạy phảng phất như cả mặt đất đều run chuyển.

Trịnh Xá vừa định lùi về phía sau đột nhiên sau lưng hắn lại có mấy mũi chông đá lao ra, lại nhìn về phía Trịnh Xá có cánh đang lư lửng phía trên, tay hắn cầm Cuốn sách của Anubis đen xì, dày cộp. Thoạt nhìn có vẻ không ảnh hưởng chút nào đến trường chiến đấu này nhưng mỗi lần hắn phát động ma pháp đều làm hành động tiếp theo của Trịnh Xá hoàn toàn rối loạn, khiến hắn chỉ có thể trực tiếp ngạnh kháng công kích, ví dụ như hiện tại bị đánh thẳng lên cột đá, hắn lập tức oa một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, cú đánh này đã làm hắn bị nội thương.

"Không được, cứ như vậy sẽ bị bọn chúng dùng xa luân chiến làm cho mệt chết... Đúng rồi, quét hình của Chiêm Lam đã biến mất, như vậy đồng dạng, quét hình của chúng hẳn là cũng mất hiệu lực... Có cách rồi!"

Trịnh Xá định chủ ý, hắn liều mạng chịu nguy hiểm để móng vốt của gấu đen đánh trúng, quay hẳn lưng về phía nó, tiếp đó hai chân đạp lên người con gấu, lưng hắn cũng đồng thời bị đánh, cả người như một con diều đứt dây bay khỏi mái nhà, trong ánh mắt của ba kẻ kia, hắn cố gắng xoay người, quay mặt xuống dưới.

Con gấu đen khổng lồ thì thào nói:

- Chết rồi sao? Quá yếu ớt a? Trình độ như vậy cũng xứng với Ác Ma đội bọn ta...

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên cả người bị một luồng cự lực đánh bay lên, Trịnh Xá mặt có vết sẹo đã đứng ở chỗ hắn vừa nãy.

Nam nhân này băng lãnh nói:

- Ngươi cũng xứng làm thành viên Ác Ma đội? Đừng tưởng thực lực ngươi mạnh mẽ lắm, trong mắt ta, trong cả đoàn đội không quá bốn người xứng với danh hiệu này, mà ngươi thì tuyệt đối không đủ tư cách. So với thành viên tiểu đội luân hồi bình thường mạnh hơn được một chút, nhìn bộ dạng gấu chó của ngươi....

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo tựa hồ cũng biết câu cuối mình nói thừa, Francis thật sự đang trong lốt gấu, con gấu đen này bò dậy, lau vết máu bên mép, đứng yên ở đó không dám cử động.

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo không kiên nhẫn được nữa nói:

- Nếu muốn trở thành thành viên chân chính của Ác Ma đội phải không ngừng mạnh mẽ, không ngừng tiến bộ, hiện tại cả đội chỉ có ta Sở Hiên, Triệu Chuế Không ba người có tư cách mang danh hiệu này. Biết tại sao lần trước va chạm với Thiên Thần đội chúng ta lại là nhược giả được tiến vào phim trước không? Chính là vì có lũ yếu ớt các ngươi làm liên lụy, mẹ kiếp, tất cả phải dựa vào trí tuệ của Sở Hiên mới có thể không phải giao chiến với chúng, chạy được về... Tóm lại, trước hết toàn diệt Trung Châu đội đi, Francis, Dekchai, hai người các ngươi dùng chiếc Goblin Glider, nhớ kỹ, tìm được gắn nhất định phải bám chặt, dù thế nào cũng không được để hắn chạy thoát... Ta cũng không muốn nhà tù bóng tối trở thành nhà giam đoàn đội chúng ta, cứ vậy đi.

Nói xong hắn giương đôi cánh dơi bay xuống bóng tối phía dưới truy tìm.

Lại nói về Trịnh Xá bị đánh văng lên không trung, hắn cố gắng điều chỉnh thân thể hướng mặt xuống đất, trọng tâm toàn thân cũng hoàn toàn thay đổi, đồng thời lấy pháo không khí từ trong Nạp giới ra. Giờ phút này hắn đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, vừa bay vừa đánh giá khoảng cách giữa mình và mặt đất, đến cự ly thích hợp, hắn vụt bấm chốt pháo không khí, khi còn cách đất mấy mét, luống sóng từ pháo không khí bắn ra, lực trùng kích đánh thẳng lên đất, phản lực cũng giúp hắn hạ xuống. Khi Trịnh Xá đáp xuống đất, tốc độ rơi đã thay đổi cực nhanh, cả người đứng yên ổn trên đất, mặt đất thì nứt nẻ lung tung, sóng xung kích của pháo không khí biến chỗ bị bắn trúng thành mảnh vụn.

Đến lúc này Trịnh Xá mới thở phào một hơi, tiếp đó hắn há mồm phun ra một ngụm máu lớn, vừa rồi mấy lần chạy trốn đều bị chông đá cản lại, va chạm trực diện liên tục, hơn nữa còn bị lực lượng khổng lồ của gấu đen đánh trúng, cộng thêm công kích Muay Thái của nam nhân hai đầu bốn tay kia. Dưới công kích mãnh liệt như vậy, người bình thường đã sớm bị đánh thành bánh thịt rồi, mà hắn còn chưa chết tuyệt đối không phải do đối phương hạ thủ lưu tình, chỉ vỏn vẹn vì hắn da thô thịt dày mới miễn cưỡng giữ được mạng dưới công kích liên hoàn của hai kẻ kia.

"Du kích chiến vậy, tìm cơ hội đoạt lấy ván trượt, nếu không sẽ không kịp về cứu mọi người...."

Trong lòng Trịnh Xá biết, theo tình huống hiện tại, Ác Ma đội rất có thể đã phái đội ngũ truy kích mấy người Chiêm Lam, cho dù hắn bây giờ chạy tới cũng chẳng được việc gì. Dù vậy trong lòng hắn vẫn lưu lại một tia hy vọng, chưa tới lúc tối hậu quan đầu, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, vô luận thế nào cũng phải trở lại tìm cách ngăn cản, nếu không hắn chết không nhắm mắt.

Hiện tại có nghĩ nhiều cũng vô dụng, Trịnh Xá mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, sau đó không ngừng mô phỏng động tác và kỹ xảo tiềm hành của Triệu Anh Không, trước khi ván trượt bay tới hắn đã chậm rãi hòa vào trong màn sương tối đen. Cả người Trịnh Xá lập tức biến thành vô thanh vô tức, thậm chí một điểm sát ý cũng không có, cả người chỉ an tĩnh tiềm phục trong bóng tối.

Không lâu sau, trên trời cuối cùng cũng truyền đến tiếng Goblin Glider phá không bay tới, phía trên có hai người. Hai người này đều là nam nhân cao lớn, cứ đứng trên glider rõ ràng là rất không thoải mái, Dekchai bị Francis đẩy đẩy mấy cái rút cuộc không nhịn nổi, nhảy xuống nói:

- Ta xuống đất tìm hắn cũng được... Mẹ kiếp, lão tử không phải dân đồng tính. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Francis cười ha ha nói:

- Đây là so khả năng nhẫn nại thôi, nếu như ta chịu đựng kém thì người nhảy xuống đất bây giờ đã là ta rồi. Ha ha, cám ơn ngươi, cuối cùng cũng có thể một mình sử dụng glider, ha ha....

Nam nhân da trắng này cưỡi ván trượt cách mặt đất bảy tám mét không ngừn lượn qua lượn lại, hơn nữa còn làm mấy động tác khoe khoang.

Dekchai cao giọng nói:

- Cẩn thận đừng để bị giết, nếu không đội trưởng sẽ rất tức giận...

Hắn nhìn Francis đã từ từ bay xa, nam nhân này chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp đó theo con ngách tiến về phía trước.

"Hắt rất có thể có tâm linh tỏa liên, vì thế phải giải quyết hắn trong thời gian thật ngắn..."

Trịnh Xá vẫn yên lặng ẩn nấp như cũ, chờ đên khi Dekchai đi qua hắn mới lẳng lạng theo sau tiến vào sâu trong con ngách.

Động tác của Dekchai cực kỳ cẩn thận, hắn vẫn đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, trong trạng thái này, cảm giác toàn thân linh mẫn đến cực hạn, bất cứ công kích nào đều có thể cảm nhận được trước, vì thế Trịnh Xá cũng cẩn thận dị thường, căn bản không có một chút dục vọng tấn công. Kỹ xảo ẩn nấp của hắn chính là bắt trước kỹ xảo ẩn nấp của thích khách, nhưng không thể mô phỏng hoàn mỹ, cho nên không công kích thì thôi, một khi công kích thì sẽ sát khí của hắn bị phát hiện trong nháy mắt. Đối với người đang mở cơ nhân tỏa mà nói, loại sát ý này rõ rệt đến mức giống như có thể nhìn thấy tận mắt, vì vậy hắn càng không dám tùy ý công kích, phải lựa chọn thời cơ và địa điểm thích hợp.

Hai người cứ chậm rãi đi trong con ngách tối tăm, sau khoảng một hai phút, tâm tình Trịnh Xá đã dần dần nôn nóng, có lẽ Dekchai căn bản không cần sốt ruột, dù sau hắn cũng chẳng phải lo đến chuyện khác nhưng Trịnh Xá thì không được như thế, hắn phải quan tâm đến nhiều thứ. Ví dụ như mấy người Chiêm Lam, cho dù hắn không thèm quan tâm đến sống chết của bọn họ thì làm một thành viên trong đội, nếu bọn họ bị giết thì hắn cũng đồng dạng bị trừ điểm, trực tiếp delete. Vì thế dù là công hay là tư, hắn cũng không có thừa thời gian tiếp tục dây dưa ở đây.

Cứ tiếp tục như vậy, tâm trạng lo lắng của hắn sẽ không đè nén được nưa, một khi không thể bảo trì lãnh tĩnh, vậy kỹ xảo tiềm phục của hắn trong chốc lát sẽ bị nhìn thấu, khi đó muốn đánh lén cũng không được. Tâm tình rất mâu thuẫn, Trịnh Xá chỉ có thể chậm rãi theo sau Dekchai, chờ đến khi cơ hội hắn cần xuất hiện.

Có lẽ là may mắn, có lẽ là trời cao phù hộ, cơ hội mà hắn cần tới rất nhanh, như một kỳ tích, trên bức tường mặt Dekchai không ngờ lại xuất hiện một con Licker. Thân thể dài mấy mét, móng vuốt to lớn cùng gai xương trên người, đây là một con Licker T-Virus biến dị bình thường, cũng không phải là loại Licker đã ăn thịt rất nhiều người rồi tiến hóa, cho nên thân thể vè móng vuốt của nó cũng không quá lớn, so ra những gai xương trên người nó nhìn còn đáng sợ hơn.

Dekchai nhìn thấy con Licker xuất hiện, hắn không lấy ra bất kỳ vũ khí nào, ngược lại từ từ tiến tới chỗ nó. Trong mắt Trịnh Xá, trên tay Dekchai không ngờ lại xuất hiện một tầng quang mang mờ ảo, nhìn giống như hắn đang đeo một chiếc găng tay, chỉ bất quá vầng sáng này nhìn rất mơ hồ.

Con Licker vươn đầu lưỡi về phía Dekchai tiếp đó lao về phía hắn, mặc dù vậy cú lao toàn lực cũng không làm hắn ngã gục xuống đất mà ngược lại chỉ thấy hắn lùi lại nửa bước, vừa khéo đứng sát sang cạnh Licker. Gần như đồng thời, bốn cánh tay của Dekchai liên tục đánh ra, tốt độ xuất kích cơ hồ khó thấy được bằng mặt thường, hơn nữa trên tay hắn vẫn bao phủ một vòng sáng. Dưới công kích liên tiếp, móng vuốt to lớn cứng rắn như kim loại của Licker không ngờ bị đánh thành bụi phấn, cái này còn chưa tính là gì, chỉ thấy Dekchai đá thẳng vào chỗ vai Licker, một tiếng rắc lớn, vai Licker đã bị đá gãy.

Lực phá hoại trong chớp mắt thật đáng sợ, công kích liên tiếp không ngờ chỉ mất chưa tới một giây, cường hóa hai đầu bốn tay của Dekchai quả nhiên là uy lực vô cùng, cộng thêm công kích Muay Thái lợi hại của hắn, còn có vòng sáng bao trùm trên nắm tay gia tăng lực phá hoại, đến khi hắn hạ xuống đất, con Licker chỉ còn tiếng kêu thảm.

Dekchai cười lạnh, hắn giơ tay nắm lấy đầu Licker, tiếp đó đầu gối giật mạnh lên. Khi Dekchai vừa động chân, một bàn tay đã từ trong bóng tối, chậm rãi vươn đến chỗ hắn, khi đầu gối vung lên, tốc độ bàn tay đột nhiên nhanh gấp mấy lần, tóm chặt lấy Dekchai, vứt thẳng vào tường.

Trịnh Xá chính là đang chờ một khoảnh khắc như vậy, khi Dekchai nghĩ rằng đã giải quyết được con Licker, lúc tâm thần buông lỏng nhất ngay lúc đó Trịnh Xá triển khai công kích. Vốn hắn vẫn đang ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, lực lượng và tốc độ phản ứng từ hai tầng trước đều được tăng cường, cho dù không mô phỏng ý thức của ai, hắn cũng có thể sử dụng lực lượng cao hơn ở cơ nhân tỏa tầng thứ hai. Do đó, chỉ thấy Trịnh Xá lao thẳng tới, đẩy Dekchai xuyên qua mấy lớp xi măng dày cộp, hai người lọt vào trong một khu nhà chung cư, mà đồng thời, hai mắt Trịnh Xá đã đỏ ngầu.....

"Nhất định phải giải quyết trận chiến trong thời gian ngắn, nhất định phải giải quyết....."

Sự nôn nóng trong lòng Trịnh Xá quả thật không thể diễn tả bằng lời, vì thế khi có cơ hội, hắn đơn giản là liều mạng. Sau khi lọt vào trong tòa nhà, Trịnh Xá hung hăng cắn thẳng vào lưng Dekchai, còn hai tay đang giữ chặt cũng dụng lực không ngừng ép lại. Lực lượng khổng lồ không ngừng truyền tới, hai tay Trịnh Xá đã to gấp bốn lần bình thường, dưới sức ép như vậy xương ngực Dekchai cơ hồ chỉ sau một hai giây đã phát ra tiếng kêu răng rắc rợn người.

Dekchai biết rằng hiện tại là lúc sinh tử tồn vong, lực lượng khổng lồ làm hắn cảm thấy kinh hãi, vì thế hắn cũng liều mạng bộc phát toàn bộ đấu khí trong cơ thể. Nhất thời trên người Dekchai bừng lên một tầng quang mang màu trắng nhạt, quang mang này mang theo lực lượng rất lớn, chỉ một lớp mỏng không ngờ dễ dàng chấn mở hai hàm răng Trịnh Xá ra, mặc dù bị toạc ra một khối thịt nhưng cũng tránh cho hắn tiếp tục bị cắn xé.

Trịnh Xá cũng biết không thể để Dekchai tự do hành động, chưa nói đến chuyện nam nhân học Muay Thái này có lực lượng kinh người, kỹ xảo quyền thuật của hắn Trịnh Xá cũng không thể so bì được. Trịnh Xá hai tay giữ chặt lấy Dekchai từ phía sau, hồng viêm và nội lực ăn mòn trong cơ thể không chút cố kỵ liều mạng tràn ra, dù sao hiện tại cũng là liều mạng chiến đấu, nếu như không thể giết chết đối phương trong thời gian ngắn, để Phục chế thể và con gấu đen kia tới kịp thì hắn sẽ không có một tòa nhà cao tầng khác để nhảy nữa.

Quang mang màu trắng nhạt rõ ràng có thể ngăn cản hồng viêm thiêu đốt nhưng không cách nào tiêu trừ khả năng ăn mòn của nội lực, theo nội lực ăn mòn phát ra, tầng quang mang này cũng càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng gần như không thể thấy được bằng mắt thường, đến tận luc này, Dekchai mới gào thảm lên, bởi vì nhiệt lực từ hồng viêm đã bắt đầu thiêu đốt cơ thể hắn.

Ầm một tiếng, Trịnh Xá ôm chặt Dekchai đâm thẳng vào vách tường, lao ra ngoài đường, lúc này trên đường trống không, ngoài hai ngươi đang chiến đấu ra không còn một sinh vật nào nữa, thậm chí một con zombie cũng chẳng thấy đâu. Đến giờ phút này, Dekchai đã cận kề tử vong, chỗ bị Trịnh Xá tóm lấy đã bị thiêu thành than đen, mà ngọn lửa màu đỏ máu ấy vẫn không có ý dừng lại, không ngừng thiêu đốt thân thể hắn, không chỉ như thế, Trịnh Xá vô ý đưa nội lực ăn mòn ra làm từng phân từng phân thịt trên người hắn rơi rụng, cái chết không còn xa nữa....

Trong chớp mắt, Trịnh Xá đột nhiên vứt Dekchai xuống, lăn sang một bên, một đạu trùng kích đánh thẳng tới, mãi đến khi tiếng súng vang lên, Trịnh Xá mới bị chấn tỉnh. Tiếng súng này quá quen thuộc, là tiếng súng ngắm Gauss, chẳng lẽ trong Ác Ma đội có cả clone của Zero sao?

Vừa suy nghĩ, Trịnh Xá vừa xem xét vết thương của mình, vừa rồi thật sự là may mắn tránh được, đạn súng ngắm Gauss sượt qua bắp đùi hắn cũng không trực tiếp bắn trúng thân thể. Dù vậy, chỉ vỏn vẹn là sóng xung kích đã làm chỗ đùi hắn toạc ra thành một vết thương lớn, nhìn như bị một viên đạn súng ngắm loại khác bắn trúng, còn phía sau lưng hắn là một cái hố rộng, sâu không thấy đáy...

"Súng ngắm Gauss thay đạn cần mấy giây..."

Trịnh Xá vội vàng ổn định tâm thần, hắn lao tới chỗ Dekchai, đưa tay tóm lấy mặt hắn, mặc cho nam nhân này lớn tiếng kêu gào, Trịnh Xá lôi hắn vào trong một con hẻm tối tăm, sau lưng những chỗ bị thiêu trên người Dekchai không ngừng chảy máu tươi nóng hổi, không lâu sau tiếng kêu gào cũng tắt lịm trong hẻm.

Trên một tòa nhà cao tầng cách chỗ đó hơn một nghìn mét, một nam nhân đen gầy đeo một cặp kính kỳ lạ lẩm bẩm nói:

- Đội trưởng, không được, cự ly quá xa, cho dù dùng kính nhìn xuyên bóng đêm có thể nhìn qua được đám sương mù này nhưng khoảng cách xa như thế không thể thấy được rõ ràng... Một phát vừa rồi đã thất bại.

Thanh âm của Trịnh Xá vang lên trong ý thức của hắn:

"Khong sao cả, vị trí của hắn đã bị cố định tại đó, trừ phi hắn không di động nếu không sẽ bị ta và Francis tấn công, lần này ta sẽ không đứng nhìn nữa.... Tên ngu ngốc Dekchai này, hắn không hiểu vì sao ta để hắn và Francis cũng hành động sao? Nếu muốn đơn độc hành động, vậy tùy lúc phải chuẩn bị đấu khí tự bạo, không thể chết vô tích sự như vậy chứ! Đúng là một kẻ ngu đần... Ta sẽ không bàng quan nữa, Richard, nhìn thấy bất kỳ kẻ nào không phải thành viên trong đội đều bắn chết!"

Gã nam nhân tên là Richard này nhếch miệng cười, hắn vuốt vuốt khẩu súng ngắm Gauss còn mới tinh trong tay nói:

- Yên tâm đi đội trưởng, lần này ta sẽ tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa trước rồi mới tấn công. Ta không tin có kẻ nào có thể chống cự nổi uy lực khẩu súng ngắm Gauss này, ta nói....

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một đạo hàn quan từ trong sương mù lóe lên, một mũi tên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn thẳng tới, không ngờ lại bắn trúng tòa nhà dưới chân hắn, sau đó đâm thủng mây tầng, trực tiếp xuyên qua cơ thể hắn. Trước khi hắn kịp phản ứng thân thể đã biến thành bụi phấn, khẩu súng ngắm Gauss vẫn đặt dưới đất như trước, nhìn vẫn mới tinh như trước.....

Trương Hằng từ trên tháp chuông xoay người nhảy xuống, hắn nắm mấy thanh xà ngang hãm bớt tốc độ rơi, rất nhẹ nhàng đáp xuống đất. Do cường hóa thuộc tính phong hệ xạ thủ nên thân thể hắn nhẹ hơn người bình thường một chút, ngoài ra tốc độ chạy cũng nhanh hơn nhiều, tay chân di động không hề gây ra một âm thanh nào, gần như có thể so sánh với kỹ xảo tiềm phục của Triệu Anh Không.

Nhưng lúc này, Trương Hằng không có chút tinh lực nào quan tâm đến chuyện thân thể mình thế nào, hiện giờ tâm hắn như đang có dao cắt, trong lòng tràn ngập cảm giác đao đớn, khó chịu....

Hắn và Minh Yên Vi cũng coi là bạn bè thanh mai trúc mã, hai người là hàng xóm, cha mẹ cũng là bằng hữu, điểm khác duy nhất, cha hắn là vô địch bắn cung Olympic, còn cha nàng là á quân, vì thế hai bên vừa là bằng hữu, vừa là đối thủ, vừa là hàng xóm, vừa là đối thủ, quan hệ vừa thân mật vừa kỳ quái.

Trong hàn cảnh như vậy, Trương Hằng và Minh Yên vi quen nhau từ khi còn là hai đứa bé, có lẽ vì trẻ con vô tư, hai người rất thân thiết. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là Trương Hằng kế thừa từ cha hắn, rất yêu thích cung tên, còn Minh Yên Vi lại cực kỳ chán ghét, mỗi lần nàng thấy Trương Hằng tập bắn cung là lại không thèm để ý tới hắn vài ngày, chuyện này theo tuổi tác tăng lên cũng từ từ giảm bớt.

Vốn đang sống rất hạnh phúc nhưng rồi đến một ngày gia đình Trương Hằng xảy ra kịch biến, cha mẹ hắn đi du lịch gặp tai nạn, mẹ hắn tử vong ngay lập tức, cha hắn xương tay gãy nát, từ đó về sau không thể sử dụng cung tên được nữa, khi đó Trương Hằng mới chín tuổi...

Chuyện đó là nguyên nhân gây nên tính cách của Trương Hằng, chỉ cần một việc cỏn con, cha hắn cũng sẽ đánh đập hắn liên tục, mỗi lần đều đánh đến mức hắn gần như hôn mê. Tình cảnh như vậy kéo dài mấy năm, hơn nữa tựa hồ vận mệnh trêu ngươi, khi mười tuổi hắn và Minh Yên Vi phải chia ly, cha hắn mất việc nên cuối cùng bán nhà chuyển đi chỗ khác, mà Trương Hằng bị đánh đập hơn một năm ròng cuối cùng biến thành một kẻ nhút nhát vô cùng, chỉ cần hắn thấy mình sắp bị đánh hoặc nhìn thấy máu, nhìn thấy vết thương, hắn sẽ sợ hãi đến mức tự động chạy trốn, tính cách như vậy xâm nhập vào tận trong xương tủy, làm hắn thống hận bản thân, thống hận thế giới này....

Mọi chuyện lại một lần nữa thay đổi sau một lần hắn đi thi đấu, tiếng cười của cô gái đó. Sâu trong ký ức hắn phảng phất như từng quen biết, nhưng lại sợ hãi không dám xác nhận, bởi vì hắn đã mất quá nhiều, sau khi cha hắn uống rượu qua nhiêu bị ung thư gan mà chết, hắn đã chẳng còn nhiều thứ để mà mất nữa, chỉ còn lại cung tên trong tay, và ký ức về nàng....

Hai người lại gặp nhau, sau mười năm ròng gặp lại nhau phảng phất như tơ hồng trời se, rất nhanh, hai người ở lại với nhau, mỗi người kể lại từng đau xót, chua cay cho người kia, an ủi lẫn nhau, dìu đỡ nhau đi tới tương lai. Giờ phút này, Trương Hằng cảm thấy thật hạnh phúc, hắn không ngừng lưu giữ hình ảnh của nàng trong lòng, khắc thật sâu, cho đến khi...

Cho đến khi thân thể hắn không tự chủ, chạy trốn khỏi đó, khi hắn phục hồi tinh thần, hắn cơ hồ hận không thể đưa mình thiên đao vạn trảm. Vứt bỏ một cô gái, vứt bỏ cô gái mà mình yêu giữa một đám lưu manh và một tên tội phạm cưỡng gian giết người, hắn sợ hãi chạy trốn, giống như không phải hắn khống chế thân thể mà thân thể hắn tự có ý thức chạy trốn, điều này làm hắn gần như tuyệt vọng.

Chờ đến khi hắn khống chế được thân thể mình, liều mạng chạy về thì, nàng.... còn cả đám lưu mạnh kia đã biến mất không thấy nữa, hắn hoàn toàn đoán được nàng đã gặp phải chuyện gì rất kinh khủng.

Có thể thân thể không đến mức như vậy, nhưng tâm nàng nhất định đã tuyệt vọng cùng cực, nam nhân mình yêu thương không ngờ gặp nguy hiểm lại bỏ mặc nàng bỏ chạy một mình. Nam nhân như vậy nếu không yêu, hay chỉ yêu một chút thôi thì còn đỡ, nhưng hắn biết, nàng thật sự đã yêu hắn sâu sắc, tình cảm như vậy không còn nghi ngờ gì, vì thế khi nàng bị bỏ rơi, sự tuyệt vọng thực sự không thể tưởng tượng nổi....

Trương Hằng nhiều lần muốn tự sát, hắn nhiều lần muốn đi tìm nàng, nhưng hắn không cam lòng tự sát, bởi vì hắn còn chưa báo thù, tìm nàng thì hắn lại không dám... Hắn không dám nhìn vào đôi mắt nàng, dù là bình tĩnh, hay là phẫn nộ, dù là lạnh nhạt, hay là tuyệt vọng, hắn cũng không dám gặp lại nàng....

Cho nên hắn lựa chọn báo thù, hạ sát kẻ thù bằng cung tên của mình, mặc dù mỗi lần hắn đều sợ hãi đến cả cung cũng không cầm chắc được, mặc dù mỗi lần bắn xong hắn đều nôn mửa đến gần ngất xỉu, nhưng mỗi khi nghĩ tới tao ngộ, cùng sự tuyệt vọng của nàng, Trương Hằng lại tiếp tục giương cung. Đến khi giết chết tất cả bọn chúng, trong lòng đã tuyệt vọng, Trương Hằng mới tiến vào thế giới kinh dị luân hồi này....

Ai mà biết được, trong nơi kinh khủng này còn có thể gặp lại người hắn vẫn yêu thương, rồi sau đó như lời nàng nói, chủ thể của nàng còn từng xuât hiện tại Trung Châu đội...

"Anh không vứt bỏ em! Khi anh tiến vào Trung Châu đội, em đã..."

Trịnh Xá vô cùng muốn gào lên như vậy, nhưng nghĩ tới vẻ mặt đạm mạc rơi lệ của Minh Yên Vi, nhất thời hắn lại không có dũng khí để mở miệng. Mặc dù hắn muốn giải thích, nhưng sự thật khó biện bạch hơn cả trăm lần, lúc trước, chính là do hắn bỏ rơi nàng mới làm tương lai hạnh phúc của hai người hoàn toàn tan vỡ, tất cả thống khổ đều do sai lầm, tội lỗi của hắn, nếu như hắn không nhu nhược, nếu như hắn có thể giang rộng hai tay bảo vệ cho nàng, tất cả đều đã có thể thay đổi.

Trương Hằng chạy vào trong một ngõ nhỏ, trên người máu tươi lâm râm, vừa nãy uy lực của mấy mũi tên cũng không mạnh, hơn nữa lần nào cũng xuyên hẳn qua cơ thể nên gánh nặng với thân thể hắn càng nhỏ. có thể thấy mấy mũi tên đó chỉ để trừng phạt hoặc hành hạ hắn, nếu không cứ xem mũi tên Minh Yên Vi bắn về phái chiếc chuông, một phát như vậy ở cự ly gần đủ để hắn tiêu đời trong nháy mắt, cần gì phải bắn xuyên qua người hắn chứ? Nàng đang hành hạ hắn, dùng nó để tiêu trừ cừu hận và thống khổ trong nội tâm...

Vụt!

Một đạo quang mang màu bạc lóe qua, vách tường chỗ Trương Hằng lập tức bị bắn thủng một lỗ, trong lỗ thủng ngân sắc hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, xi măng chỗ đó cũng bị thiêu chảy ra, có thể thấy uy lực đáng sợ của ngọn lửa này.

- Lại muốn chạy nữa sao? Chạy trốn như lần đó ngươi bỏ ta lại sao? Ngươi đúng là một kẻ hèn nhát, chỉ biết chạy trốn...

Thanh âm của Minh Yên Vi vang lên giữa không trung sau lưng Trương Hằng, trong giọng nàng đầy châm chọc cùng phẫn nộ, không chỉ như thế, nàng không chút lưu tình bắn ra ngân sắc hỏa diêm, mỗi lần ngọn lửa bắn ra đều làm vạch tường tan chảy một mảng, uy lực thật sự kinh người, đương nhiên nếu chỉ xét về lực lượng của tên thì còn kém Bạo Liệt tiễn của Trương Hằng nhiều.

Trương Hằng nghiến răng không nói nửa cầu, nghiến chặt đến mức bên khóe miện máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra, hắn vừa nuốt máu tươi của chính mình vừa liên tục, mỗi lần luồng sáng ngân sắc bắn tới hắn đổi hướng lại lao vào một con ngách. Bất tri bất giác, hai mắt Trương Hằng đã biến thành mở mịt, trong lúc chạy đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa.

- Nếu sợ chết như vậy sao một tiễn vừa rồi không bắn vào đầu ta chứ, như vậy ngươi không cần chạy trốn nữa, cũng không cần sợ hãi nữa, chỉ cần bắn trúng đầu ta. Ta đã mở cơ nhân tỏa, chẳng lẽ ngươi không muốn có điểm thưởng và chi tiết kịch tình sao?

Minh Yên Vi nghiến răng rít lên, cung tên trong tay không ngừng bắn về phía Trương Hằng nhưng lần nào cũng chỉ lệch một ly thôi, cô gái này thấy hắn không hồi đáp, lệ quang trong mắt càng lúc càng dày.

Minh Yên Vi đột nhiên bay lên không trung, nàng đứng trên cao hơn mươi mét nhìn xuống, tiếp đó cao giọng nói:

- Trương Hằng, người có nhớ ta từng nói ta có dự cảm rất mạnh với một số chuyện không? Đối với cung tiễn càng mạnh, ta có thể dễ dàng dự đoán được hướng đi của mũi tên cùng phương hướng của mục tiêu, nhiều lúc ta thậm chí không cần nhìn.... cũng có thể bắn trúng mục tiêu.

Minh Yên Vi chợt nhắm mắt lại, nàng đưa cây tiểu cung màu bạc nhắm về hướng Trương Hằng chạy trốn, trong một chớp mắt khi hắn cong người lại, cây ngân sắc tiểu cung vụt buông ra, một mũi tên xuyên thẳng qua đùi hắn. Cũng may một tiễn này Minh Yên Vi cũng không sử dụng ngọn lửa màu bạc tấn công, chỉ có cảm giác đau đớn khó chịu muốn chết từ chân truyền đến, Trương Hằng hơi tập tễnh một chút nhưng vẫn liều mạng chạy tới.

".... Anh nhất định sẽ đền bù hết cho em, nhưng anh không thể để đồng đội bị trừ âm điểm, cho nên anh nhất định phải giết một thành viên trong Ác Ma đội.... Trong ý thức Trịnh Xá ở bên đó có thể thấy một gã da trắng đang bay trên không, giết chết hắn.... Sau đó anh sẽ đền bù tất cả cho em..."

Trương Hằng nghiến chặt răng, hắn tiếp tục liều mạng chạy tới, lúc này đã tới rất gần con đường kia. Mắt thấy hắn sắp tới nơi, Minh Yên Vi rút cuộc nhíu mày giương cung, một đạo ngân sắc hỏa diễm bắn vào khoảng trống trước mặt Trương Hằng, đến khi hắn tới nơi, đoàn hỏa diễm này trực tiếp bắn trúng cổ chân hắn, lập tức cả bản chân bị thiêu cháy, hơn nữa ngọn lửa còn bắt đầu theo cổ chân lan dần lên trên.

Đoàng!

Một tiếng súng cực lớn vang lên, cách đó hơn một nghìn mét, một đạo hỏa quang lóe lên trong lớp sương đen, tiếp đó trên mặt đất truyền đến tiếng đạn xuyên phá. Trương Hằng vốn đang định tiếp tục bò tới, đến lúc này hắn cuối cùng mỉm cười đứng dậy, còn Minh Yên Vi cũng đã bay tới trước mặt hắn.

Minh Yên Vi cười châm chọc:

- Sao không chạy? Sao không chạy nữa đi? Sao bây giờ ngươi lại ra bộ trấn tĩnh thế? Lúc trước nếu ngươi có được nửa phần trấn định như thế này, chúng ta đã....

Nữ hài này cũng không nói được nữa.

Trương Hằng nhìn Minh Yên Vi, mỉm cười ôn nhu, hắn chợt đứng thẳng dậy, giương cung căng tròn nhắm về phía nàng, đồng thời tren người hắn cũng xuất hiện một luồng uy áp, đây là biểu hiện hắn sắp sử dụng Phong chi tiễn.

Minh Yên Vi lại mỉm cười như được giải thoát, nàng cũng kéo cây tiểu cung tới cực hạn, một đoàn ngân sắc hỏa diễm xuất hiên trên dây cung, nàng khẽ thì thầm:

- Để chúng ta cùng giải thoát đi, Hằng...

"....Xin lỗi, anh yêu em, hãy sống...."

Một đạo khinh tiễn phá không bắn ra, thật sự là Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ Thiên Lang....

Một tiễn bay lướt qua mặt Minh Yên Vi, khi nàng quay đầu nhìn đã không biết mũi tên bay tới tận đâu, nhìn lại Trương Hằng, chỗ trái tim gã đã biến thành một phiến quang mang màu bạc... Nhưng trên mặt hắn đang mỉm cười...