Vô Địch Ác Ma

Chương 34: Toàn tâm tu luyện



Diệp Bạch ngồi dưới gốc cây, hấp thụ linh khí, và năng lượng của vũ trụ, dốc toàn sức tu luyện, quá trình này nhàm chán vô cùng, đã vậy chỉ cần Diệp Bạch, có chút sai sót, ngay tức khắc sẽ chết do hấp thụ lượng lớn năng lượng.

Phải dùng đến cây thời gian, trong cơ thể, để dung hòa lại năng lượng, nhưng bây giờ, năng lượng được hấp thụ quá nhanh, nên phải tự dùng sức, của bản thân để dung hòa.

Diệp Bạch lúc này, một lần nữa, tiến vào chiều không gian cấp cao, nơi tồn tại thời gian tạo hóa, cũng là nơi, lần đầu Diệp Bạch gặp thời gian tạo hóa.

Diệp Bạch tiến gần lại phía thời gian tạo hóa, nhanh chóng ngồi xuống, đứng trước thời gian tạo hóa, Diệp Bạch chẳng khác nào một con kiến, thời gian tạo hóa dần di chuyển, nó hạ bàn tay khổng lồ xuống, tỏ ý muốn Diệp Bạch đi lên tay.

Diệp Bạch cũng nhanh chóng nhận ra, ngồi dậy, tiến đến bàn tay đó, rồi đi lên, Diệp Bạch vừa bước lên, thời gian tạo hóa liền nâng bàn tay đó lên trước mặt.

"Tiểu tử, ngươi sao rồi, có chuyển biến gì mới không? Hắc hắc."

Thời gian tạo hóa nói với Diệp Bạch, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng đáp lại.

"Ta chẳng biết, cái chức vụ sứ giả thời gian, gì đó mà ông cho ta có tác dụng gì nữa."



Thời gian tạo hóa nghe xong, cười cười đáp lại.

"Hắc hắc, ta quên, được rồi, muốn biết tác dụng đúng không?"

Nói xong, một luồng kiến thức trào vào đầu Diệp Bạch.

Sứ giả thời gian, là một loại bản năng cấp cao, giúp người thức tỉnh không bị, ràng buộc bởi thời gian phép tắc, du hành giữa các nhánh thời gian, xem trước tương lai, thay đổi quá khứ, sử dụng được thời gian phép tắc.

Đó chỉ mới là, các khả năng cơ bản của bản năng này, chỉ cần thuần thục sử dụng, khả năng của nó còn đáng sợ hơn, Diệp Bạch sau một hồi tiếp thu, đã hiểu được khả năng của loại bản năng này.

Diệp Bạch suy nghĩ một lúc, rồi hỏi thời gian tạo hóa.

"Nếu bây giờ, ta muốn nhìn trước tương lai, hay du hành giữa các nhánh thời gian, thì phải làm sao a?"

Thời gian tạo hóa, nghe xong câu hỏi, liền nâng bàn tay còn lại lên, tụ tập năng lượng vào lòng bàn tay, phút chốc trên bàn tay đó, xuất hiện vô số hình cầu màu đen nhỏ, thứ này là nhánh thời gian, xong ông ta đáp lại, câu hỏi của Diệp Bạch.

"Ngươi chỉ cần tiến vào chiều không gian này, liền có thể làm được."

Nghe thì có vẻ dễ, nhưng Diệp Bạch vào được, không gian này, chỉ là do may mắn, nhanh chóng hỏi tiếp.

"Nhưng làm sao, để vào được không gian này a?"



"Ngươi chỉ cần tập trung, nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân, ở nơi này, xong thì mở mắt ra."

Diệp Bạch nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói lại.

"Ta hiểu rồi."

Xong Diệp Bạch nhảy khỏi, tay của thời gian tạo hóa, đáp đất một cách nhẹ nhàng, sau đó tập hợp năng lượng, xung quanh vào lòng bàn tay, quả thật, những nhánh thời gian đã xuất hiện, Diệp Bạch phóng nó ra, rồi nhanh chóng đi vào.

Nơi đây, chỉ có duy nhất một màu đen u tối, bao trùm tất cả, ngoài ra, còn có các thời gian nhánh, nhiều đến mức không đếm được, Diệp Bạch nhắm mắt, cố gắng tập trung hết mức, dùng ý niệm để tra ra, nhánh thời gian của ngày hôm sau.

Cuối cùng, sau lúc lâu cố gắng, Diệp Bạch đã tra ra được vị trí, của nhánh thời gian ngày hôm sau, rồi lại dùng ý niệm, lấy ra nhánh thời gian đó, dùng hai tay, truyền linh lực vào, nhánh thời gian này.

Từ một màu đen, nó dần hiện ra hình ảnh, nhưng vị trí, thì vẫn chưa được xác định, vì vậy mà, một lần nữa, Diệp Bạch lại phải dùng ý niệm, để đưa đến vị trí, linh tuyền giới, rồi lại tiếp tục tìm đến, kinh thành của linh tuyền giới.

Nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh, Diệp Bạch gần như không tin vào mắt mình, linh tuyền giới, giờ chỉ còn lại là một đống đổ nát, hoang tàn, xác người khắp nơi, máu tràn ra khắp mặt đất, trên bầu trời, bị che kín bởi vô số người, dẫn đầu bởi ba tên.

Diệp Bạch mở mắt ra, thoát ra khỏi chiều không gian này, trở lại chiều không gian cũ, bật dậy khỏi mặt đất, dừng việc tu luyện lại, bây giờ cần phải nghĩ cách, để tình huống kia không xảy ra.

Nhanh chóng tìm đến chỗ của Khả Hân, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.

Ngay lúc quan trọng như vậy, lại không thấy cô ta đâu.

Diệp Bạch vừa chạy vừa nghĩ, không tập trung mà va phải Nhược Tuyết.

"Ngươi có sao không, vừa rồi ta không chú ý."

"Ta không sao, vừa rồi tiền bối có chuyện gì gấp vậy, sao lại chạy nhanh như thế."

Diệp Bạch nghe xong, hai tay đặt lên vai Nhược Tuyết, lay lay mấy cái, mà hỏi.

"Ngươi có thấy Khả Hân đâu không? Ta đang cần gặp cô ta gấp."

Nhược Tuyết nhớ lại rồi nhanh chóng đáp.

"Mẫu hậu ta, đang ở hoa viên n.."

Chưa nói xong, Diệp Bạch đã nhanh như chớp phóng đi, để lại Nhược Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì, vừa mới xảy ra.