Vô Địch Ác Ma

Chương 25: Nhiệm vụ đầu tiên



Diệp Bạch nhanh chóng chạy vào trong nhà, trước mặt hắn, một bàn thức ăn đã được soạn sẵn.

"Đồ nhi, đều là vi sư làm cho ngươi, mau ăn đi."

Tử Yến ngồi xuống bàn ăn, rồi lên tiếng, Diệp Bạch đã lâu không được ăn ngon như vậy, lập tức ngồi xuống, ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Thoáng chốc, thức ăn đã bị ăn sạch, Tử Yến dọn dẹp bát đũa, xong liền dẫn Diệp Bạch đến một căn phòng.

"Ngươi tạm thời cứ ngủ tạm ở đây, sau này ta sẽ sửa sang lại nơi này."

"Sư tôn, không cần đâu, ta ngủ ở đây là được rồi."

Nói vài câu, xong Diệp Bạch cũng bước vào phòng, bên trong tuy không được rộng, nhưng vẫn tốt hơn nơi ở cũ, Diệp Bạch chọn một góc rồi nằm xuống, nhanh chóng ngủ say.

Tử Yến thấy vậy cũng yên tâm, xoay người trở về phòng của mình, nằm trên giường, cô định ngủ, thì bảng hệ thống lại xuất hiện.

[ Hệ thống hoàn thành quá trình cập nhật.]



Tử Yến đọc xong liền than thở.

"Cập nhật gì mà lâu vậy a, nếu không nói ta còn nghĩ ngươi bay màu rồi chứ, thôi được rồi, không nói với ngươi nữa, cập nhật xong, có gì mới không?"

Theo tiếng nói của Tử Yến, hệ thống liền lên tiếng giới thiệu các tính năng mới.

[ Bây giờ hệ thống nhiệm vụ đã đa dạng hơn, phần thưởng cũng nhiều hơn, cập nhật thêm các sản phẩm mới trong cửa hàng, còn có thêm tình trạng của đệ tử, giúp kí chủ có thể dễ dàng theo dõi tình hình của đệ tử.]

"Thôi, mai rồi tính, ta ngủ trước đây."

Dứt lời, Tử Yến nhanh chóng nằm xuống, nhanh chóng thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Tử Yến chẳng có việc gì làm, ngồi lướt nhiệm vụ trong hệ thống, mặt chán chường, tìm mãi vẫn không thấy nhiệm vụ nào thích hợp.

Đúng lúc cô đang chán nản, thì một nhiệm vụ vô tình va vào mắt cô.

[ Nghe nói, ở phía nam quận hoa dương, có một đám yêu thú, gây hại đến người dân, hãy đem đệ tử đến dẹp loạn, yêu cầu ít nhất hạ được năm mươi con yêu thú]

Tử Yến nhanh chóng ấn vào nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ đã được nhận thành công.]

Tử Yến ngồi dậy khỏi ghế, đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định được vị trí của Diệp Bạch, liền chạy đến, Diệp Bạch bên này, đang ngồi dưới gốc cây tu luyện.



"Đồ nhi, ta có nhiệm vụ cho ngươi đây."

Tử Yến vừa chạy đến vừa nói, Diệp Bạch cũng nhanh chóng dừng lại việc tu luyện, ngồi dậy hỏi.

"Nhiệm vụ gì a?"

Xong Tử yến, đêm nhiệm vụ trong hệ thống ra nói với Diệp Bạch.

"Vậy bao giờ chúng ta lên đường?"

Diệp Bạch nghe xong nhiệm vụ, liền lên tiếng hỏi.

"Ngay bây giờ."

Nói rồi, Tử Yến chảy ra khỏi sân, vẫy tay với Diệp Bạch.

"Mau, chúng ta lên đường."

Nói xong, Tử Yến liền nhảy lên, rồi dùng ngự kiếm phi hành bay đi, Diệp Bạch cũng nhanh chóng đi theo.

Khoảng một canh giờ sau, hai người đã đến được phía nam của quận hoa dương, họ từ từ đáp xuống một đỉnh núi, đây là một ngọn núi nhỏ, nằm trong dãy núi ngăn cách hai quận, hoa dương và thái bình.

Tử Yến vừa đáp xuống, liền đi xung quanh, muốn tìm yêu thú, ngày thường nơi đây nhiều yêu thú lắm, sao bây giờ đến lúc làm nhiệm vụ, lại chẳng thấy bóng dáng con nào, bỗng Diệp Bạch vội tiến tới.

Nhanh chóng ôm Tử Yến nhảy ra, vẻ mặt không khỏi căng thẳng, vừa nhảy ra, chỗ Tử Yến đứng lúc nãy đã có hơn mười mấy con yêu thú lao ra.

Tử Yến được cứu một mạng liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đồ nhi, xem ra vi sư nợ ngươi một ơn cứu mạng rồi."

Tử Yến vỗ vai Diệp Bạch nói, sau đó Diệp Bạch cũng thả cô xuống, chuẩn bị chiến đấu, trước mặt họ, có khoảng hai mươi con yêu thú cấp bốn, tiểu yêu quân.

Nếu là một con, thì khá dễ hạ, nhưng nếu có trên mười con, việc hạ hết bọn chúng là khá khó, bọn này có tinh thần đoàn kết rất cao.

Diệp Bạch phản ứng trước, nhanh chóng lao vào giữa đội hình của bọn chúng, nhân lúc đó, Tử Yến ở bên ngoài liên tục tấn công vào, tuy vậy, bọn tiểu yêu quân vẫn không thể bị hạ, nhưng trên cơ thể bọn chúng cũng đã lưu lại vết thương.

Diệp Bạch ở giữa đội hình của bọn chúng, liền nhanh chóng tụ linh lực vào hai tay, tung ra hỏa nộ, lửa từ hai tay Diệp Bạch bắn ra, gần như thiêu đốt bọn tiểu yêu quân, nhưng chưa dừng lại ở đó.

Diệp Bạch tiếp tục tụ linh lực vào chân, dùng hỏa bộ, hai chân Diệp Bạch được bao phủ bởi lửa, đi đến đâu cháy đến đó, Diệp Bạch di chuyển với tốc độ kinh người, không để một tên nào chạy thoát, thành công hạ được hết mười chín con tiểu yêu quân.

Xong cả hai tiến sâu hơn vào bên trong, càng đi vào sâu, ánh sáng càng bị che khuất, xung quanh họ chỉ có một màu xanh duy nhất, cây cối um tùm, Diệp Bạch đang đi, bất chợt dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh, cố lắng nghe thứ gì đó.

Sau khi đã xác định được, Diệp Bạch liền tụ linh lực vào tay, đánh một đòn thật mạnh vào một bụi cây.