Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 247: Phản công



Chiếc xe đi chưa được bao xa, có lẽ nhóm fan hâm mộ này canh ở bệnh viện từ lâu, đi theo muốn cho cô một bài học.

Nhìn trứng gà và cà chua bị đập trên tấm kính, Nam Mẫn hơi đau đầu, cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là đám fan điên cuồng, mắng chửi trên thế giới mạng còn chưa đủ, còn hành động trong thế giới hiện thực, cũng không sợ bị bắt vào đồn.

Bọn họ không thể đợi thêm hai ngày, sự việc sẽ được giải quyết xong xuôi rồi.

Rất rõ ràng, bọn họ không đợi được, muốn lấy lại công bằng cho Tư Đạc.

Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, chính Nam Mẫn cho người tung tin ra, Cố Hoành mím môi, chỉ cảm thấy cục sưng u trên đầu vẫn đau âm ỉ: “Tổng giám đốc Nam, sao tôi cảm thấy chúng ta giống như bê đá đập chân mình thế?”

Nam Mẫn động môi: “Câm miệng!”

Cô lại hỏi tài xế: “Có thể lái thoát ra không?”

Vừa nãy đám fan hâm mộ đột nhiên xông ra, tài xế suýt nữa đâm vào người ta, bây giờ vừa mới hết kinh hãi: “Bọn họ vây chặt quá, cố lái ra thì quá nguy hiểm, nếu đâm vào người ta thì phiền lắm”.

Tài xế ấn còi mấy tiếng, đám người hoàn toàn không tránh ra, tiếng ầm ĩ huyên náo vẫn rất lớn, bên ngoài đúng là đám người nhốn nháo phẫn nộ.

Trong đám người thị uy còn có bà lão tóc hoa râm, còn lớn tuổi hơn cả tài xế, tài xế giật khóe miệng, làm gì thế này, thật đúng là!

Vệ sĩ của Nam Mẫn ở trên chiếc xe phía sau, thấy vậy đều chen vào đám đông, bảo vệ Nam Mẫn, muốn đuổi đám người đi, các fan hâm mộ chống cự càng lợi hại hơn: “Cút đi, nhà tư bản độc ác!”

“Có tiền thì lợi hại lắm hả, có tiền thì có thể tùy ý thao túng số phận người khác hả? Dựa vào cái gì mà cô nói đổi là đổi vai diễn của Tiểu Tư!”

Một người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa ném trứng gà, không hề đau lòng chút nào.

Cố Hoành không nhịn được kéo cửa kính xe xuống: “Tôi nói bà chị này, bà xách trứng gà về làm trứng tráng hành cho trẻ con trong nhà thì tốt biết bao, việc gì phải lãng phí như vậy. Thực sự không được thì làm cơm rang trứng cũng được”.

Bà chị đó trợn trừng mắt, lại ném một quả trứng gà đến.

“Tôi thích ném đấy, cậu quản được hả!”

Cố Hoành suýt nữa bị đập trúng, vội vàng kéo cửa kính xe lên.

Tài xế sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp tình huống này, run run nói: “Tổng giám đốc Nam, hay là… chúng ta báo cảnh sát đi?”

Cố Hoành bóp điện thoại do dự: “Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, báo cảnh sát liệu có gây ảnh hưởng không tốt đến anh ta không?”

“Chị, báo cảnh sát đi”.

Không đợi Nam Mẫn lên tiếng, Tư Triết nói một câu.

Vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, giọng cũng toát ra vẻ lạnh nhạt chưa từng có: “Theo đu idol không phải theo đuổi như vậy, bọn họ là fans hâm mộ của anh trai em, nhưng cũng không có quyền làm hại chị. Nếu anh trai em biết chắc chắn sẽ không vui, hơn nữa sẽ vô cùng áy náy, tự trách”.

Nam Mẫn khẽ gật đầu, bảo Cố Hoành gọi báo cảnh sát.

Hành vi của fan hâm mộ càng lúc càng dữ dội, cũng càng lúc càng nhiều người vây quanh chụp ảnh, nhìn thấy từng hòn đá đập lên tấm kính, cứ tiếp tục như vậy thực sự sẽ bị thương, Tư Triết mím môi, mở cửa xuống xe.

“Tiểu Triết!”

Nam Mẫn nhanh tay kéo cậu ta lại, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”

“Không sao đâu chị”.

Tư Triết quay đầu cười an ủi cô: “Nói thế nào thì em cũng là em trai của Tư Đạc, fan hâm mộ sẽ nể mặt em”.

Nói xong, cậu ta giằng khỏi tay của Nam Mẫn, nhanh chóng đóng cửa xe.

Lúc Tư Triết xuống xe đã bị đập không ít lên trứng gà và cà chua lên người, chất nhầy mát lạnh, màu vàng nhạt đập lên đầu của cậu ta, thuận theo trán chảy xuống bên má, chảy vào trong cổ áo.

Cậu ta lại không cau mày, cất cao giọng nói: “Các vị, tôi là em trai của Tư Đạc, xin mọi người nghe tôi nói”.

Vừa nghe là em trai của Tư Đạc, đám đông liền bình tĩnh lại.

Giọng sáng trong của Tư Triết vang lên: “Tôi hiểu tâm trạng theo đuổi idol của mọi người, nhưng xin mọi người lý trí một chút, đừng đưa ra phán đoán trước khi sự việc chưa rõ ràng, càng không thể làm chuyện vi phạm phát luật và gây mất trật tự, nếu không chỉ sẽ gây áp lực và ảnh hưởng không tốt cho anh trai tôi. Các vị phải tin tưởng tổng giám đốc Nam, cô ấy sẽ không đối tử tệ với Tư Đạc”.

Đám fan hâm mộ đang giận ngút trời vốn không nghe lọt lời của cậu ta: “Cậu là em trai ruột của Tư Đạc sao? Sao còn nói giúp cho nhà tư bản, con già đó đã cho cậu bao nhiêu lợi ích? Cút! Tư Đạc không có em trai như cậu, cậu không xứng!”

Nói xong, một quả trứng thối lại đập về phía Tư Triết.

“Đúng thế, trẻ ranh còn dám dạy bảo chúng ta, đừng tưởng cậu đẹp trai thì chúng tôi không dám đánh cậu, mau bảo cô ta ra đây!”

Lại một quả cả chua ném về phía Tư Triết, khi sắp đập lên mặt cậu ta, thì được một cánh tay đón được.

Sau đó quay trở lại con đường cũ.

“A!”

Một tiếng kêu thảm vang lên trong đám đông, người phụ nữ ném cà chua ôm mặt, khuôn mặt nhếch nhác, thì nghe thấy giọng lạnh lùng đâm xuyên ánh mắt trời, như ma âm xuyên tai: “Là tôi già hay bà già?”

Mọi người dừng hành động, đồng loạt nhìn qua cô gái bên cạnh Tư Triết, không khỏi trừng mở to mắt.