Vợ Cũ Không Dễ Đối Phó

Chương 12: Không sợ Hạ Uyển Đình đau lòng sao?



Sau gần một ngày vụng trộm tại căn biệt thự của Cố Thần, Hạ Uyển Lâm đã mệt lử. Sức lực của cô không thể chịu được với tần suất đòi hỏi không ngừng của hắn. Cô mang theo thân thể mệt mỏi, thân dưới đau nhức tới tìm Cố Thần.

"Vào đi."

Hạ Uyển Lâm gõ cửa thư phòng Cố Thần, trên người cô là chiếc áo sơ mi của hắn, dáng vẻ vô cùng quyến rũ mê người.

"Em làm phiền anh sao?"

Cố Thần gác lại tập tài liệu trên tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hắn vùi mặt vào hõm cổ cô tham lam hít hà hương vị thuộc về hắn.

"Không phiền. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Uyển Lâm cũng không gấp, cô vòng tay ra sau cổ hắn đặt một nụ hôn lấy lòng lên môi.

"Chúng ta cứ như vậy à? Anh không sợ chị Đình Đình biết được sẽ đau lòng sao?"

Nhắc đến người phụ nữ nhạt nhẽo Hạ Uyển Đình, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chán ghét. Thật không hiểu nổi năm xưa Hạ gia lại chấp nhận nhường mối hôn sự tốt này cho Hạ Uyển Đình chứ không phải Hạ Uyển Lâm. Nếu là cô, hắn đã không phải suốt ngày tìm hoa gọi bướm, lêu lổng bên ngoài.

"Sao tự dưng nhắc tới người phụ nữ đó? Cô ta gây khó dễ gì cho em à?"

"Không phải... chỉ là."

Giọng nói cô nhỏ dần, nhỏ dần nhưng lọt vào tai Cố Thần lại là những lời khiêu khích thấy rõ.

"Em muốn làm nữ chủ nhân của Cố gia sao?"



Đây đúng là những gì cô muốn, trở thành nữ chủ nhân của Cố gia, bay lên cành cao làm phượng hoàng. Nhưng cái gì rõ ràng quá cũng không tốt, cô nghe Cố Thần nói vậy chỉ cười trừ.

"Người ta không có ý đấy, anh nghĩ em là hạng phụ nữ không hiểu chuyện như vậy sao?"

"Em chỉ cần được ở bên anh là đã mãn nguyện rồi, cả đời này làm tình nhân cũng không sao, em vì yêu anh mà chấp nhận cướp chồng của chị gái nữa đấy.

Nhìn người phụ nữ trong lòng nũng nịu Cố Thần thấy rất thoả mãn, phụ nữ hiểu chuyện còn tốt hơn phụ nữ thông minh. Biết cái gì nên và không nên làm.

Thật ra Cố Thần cũng không nỡ để cô chịu ủy khuất, hắn muốn danh chính ngôn thuận rước cô vào nhà. Nhưng đây lại là mối hôn sự của hai nhà Hạ - Cố, hắn dẫu không vừa ý cũng không dám có ý kiến gì.

"Em cho tôi chút thời gian suy nghĩ."

Hạ Uyển Lâm thầm nghĩ kế hoạch của cô đã thành công một nửa, đàn ông khác phụ nữ ở chỗ một khi đã do dự là trong lòng có đáp án. Đến lúc đấy cô chỉ cần ở bên cạnh thêm thắt, còn sợ vị trí thiếu phu nhân Cố gia không đổi chủ sao?

"Em biết là anh yêu em nhất mà."

Hạ Uyển Lâm thích thú hôn chụt lên măt Cố Thần, cô rất thức thời chạy ra đằng sau đấm bóp cho hắn. Không thể lúc nào cũng tình dục nếu không hắn sẽ nghĩ cô dễ dãi, một chút mềm mỏng nhẹ nhàng cùng có thể chiếm trọn trái tim người đàn ông. Về điểm này chị gái cô có đủ, nhưng lại không có sự hoang dại khiến đàn ông sinh lòng muốn chiếm hữu, chinh phục.

"Em cũng chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về, công ty vẫn còn chuyện cần đích thân tôi xử lý."

Hạ Uyển Lâm cảm thấy rất trùng hợp, dường như ông Trời cũng đang giúp cô. Chuyện xin cho cô một chức vị trong công ty, cô đã muốn bàn bạc với Cố Thần từ lâu rồi.

"Anh ngày nào cũng phải làm việc mệt mỏi nhừ vậy sao? Thật tiếc em không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc anh."



Cô làm bộ thở dài ngao ngán.

Cố Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt từ nãy giờ vẫn dán vào thân thể nửa kín nửa hở sau lớp áo của cô.

"Em muốn thử vào chức vụ gì?"

"Hmm, vẫn chưa nghĩ đến, anh xếp đại em vào đâu cũng được. Dù sao được ở gần anh là em đã vui rồi."

Cố Thần nghe thấy giọng điệu lấy lòng của cô cả người phấn chấn, cô gái này quả thật biết cách thu phục người khác. Sợ rằng hắn đã sớm chết trong tay cô rồi.

"Tôi đã báo với phòng nhân sự cho em thực tập ở vị trí thư ký giám đốc. Tôi có xem qua hồ sơ nói em tốt nghiệp chuyên ngành thư ký ở nước ngoài. Cũng tiện để em chăm sóc tôi, chăm sóc cơ thể của tôi."

Hạ Uyển nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Thần cả người bất giác run lên, cô vẫn còn chưa hồi phục sau một màn sáng nay mà dường như hắn vẫn rất sung sức. Cô nhìn Cố Thần với cặp mắt đáng thương, nài nỉ.

Cố Thần cắn mạnh lên xương quai xanh của cô coi như trừng phạt.

"Hôm nay tạm tha cho em, nguyên buổi sáng hôm nay em bị tôi giày vò mệt rồi."

Hạ Uyển Lâm nghe thấy vậy không khỏi vui mừng, mấy hôm nay là ngày nguy hiểm của cô, mọi chuyện tuyệt không được xảy ra sai sót.

"Vậy không làm phiền anh nữa, em đi chuẩn bị đồ đạc đây. Hơn một ngày không về nhà chắc chị Đình Đình lo cho anh lắm."

Cô thong thả bước ra, trên gương mặt là nụ cười đắc ý.

Hạ Uyển Đình ơi là Hạ Uyển Đình. Gả vào hào môn thì có gì ghê gớm chứ? Nhìn xem người đàn ông của chị cũng đang nằm trong tay tôi hay sao? Nhanh thôi, tôi sẽ lấy hết tất cả những gì thuộc về chị. Thứ tôi không có được, tôi thà hủy chứ không muốn nhường cho ai.