Võ Công Của Ta Sẽ Tự Mình Tu Luyện

Chương 1: Võ Công Thành Tinh



Tại đế quốc Long Đằng.

Đường phố Đường Sơn, thành phố Đông Nghiễm.

Trong một căn phòng của cục cơ quan quản lý linh dị.

Một đám người vây quanh ngoài cửa đang nghị luận ríu ra ríu rít.

“Làm sao người này tìm được nơi này?”

"Không biết, hình như là tới xin gia nhập vào chúng ta, nhất định phải được đội trưởng đồng ý."

"Haha ~ hắn cũng không nhìn xem chỗ này là địa phương nào, tùy tiện người nào cũng có thể tiến vào sao?"

"Đúng vậy, có điều hắn tìm ra được nơi đây cũng coi như lợi hại."

"Lợi hại có ích lợi gì, còn không phải là 'phàm nhân' sao?."

"Đúng đúng đúng, chúng ta chính là Siêu Phàm giả."

"Đừng vội vàng kết luận, cứ đi nhìn một chút."

Trong phòng, Tô Vân có chút khẩn trương ngồi trên ghế.

Đối diện với hắn là một nữ tử khoảng 30 tuổi đang kiểm tra thiết bị.

Nửa ngày sau, nữ tử ngẩng đầu lên.

"Độ phù hợp của linh khí không hợp cách, ngươi về đi."

“Không, không hợp cách ư?” Trong lòng Tô Vân như thể bị kim đâm, cả người căng thẳng lên.

"Đúng, không hợp cách." Nữ tử thần sắc lạnh nhạt, "Loại chuyện này rất bình thường, nếu như độ phù hợp của linh khí không hợp lệ thì khi còn bé sẽ biểu hiện ra ngoài, giống như ngươi lớn tuổi như vậy, căn bản không có hy vọng. ”

m thanh của nữ tử cực kỳ bình tĩnh.

Bên ngoài phòng, những người vây xem lập tức nở nụ cười.

"Nghe chưa, ta đã nói như thế nào?" Quả nhiên không được. ”

"Cũng đúng, dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, lớn tuổi như vậy, không kiếm việc tốt gì làm, cứ nhất thiết phải đi vào vũng nước đục này."

"Người này sẽ không cho rằng công việc của chúng ta rất dễ dàng chứ?"

"Im lặng!"

Trong phòng truyền ra tiếng nói của nữ tử kia.

Đám người này lập tức tán loạn như chim muông.

Ánh mắt nữ tử quan sát người Tô Vân, sau đó nói: "Tô Vân, 21 tuổi, tốt nghiệp đại học Đông Quảng, trước 8 tuổi vẫn sống cùng cha mẹ ở phố Tây Hoa, nhưng 13 năm trước một sự kiện linh dị gây ra thảm họa quy mô lớn, cha mẹ ngươi cũng chết trong tai nạn kia..."

"Ngươi còn nhớ không?"

Tô Vân gật đầu.

Loại chuyện đó, làm sao mà hắn có thể quên được?

"Cho nên, ngươi vượt qua biết bao trở ngại để tìm đến tơi này là muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta, báo thù cho cha mẹ ngươi ư?"

"Đúng vậy."

"Không cần lo lắng, thù của ngươi chúng ta sẽ thay ngươi báo."

"Vậy các ngươi tìm được hung thủ chưa?"

Sự kiện linh dị, không cần nghĩ cũng biết hung thủ là cái gì.