Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 608: 608





Ngón tay của Cố Tiểu Mạch ngay lập tức buông lỏng, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ, thấy người nọ sợ tới mức chạy trối chết, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch vẫn vô thần như cũ, phân không rõ hiện thực hay ảo cảnh.

Giờ phút này cô giống như mười mấy năm trước, lúc đó chỉ mới năm tuổi, Cố Tiểu Mạch bất lực ôm lấy thân mình, giống như đứa trẻ lên tiếng khóc nỉ non: “Mẹ ơi, con muốn tìm mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu, mẹ đang ở đâu”
Cô gái nữ tính hơn hai mươi tuổi ở trên phố không ngừng muốn tìm mẹ, dáng vẻ kéo đại người qua đường nhận nhầm người đều lọt vào.

†ầm mắt của người ngoài, không thể nghỉ ngờ chính là thần kinh có vấn đề, bọn họ ngay lập tức tránh xa, đồng thời họ cũng giữ chặt con cái trong tầm tay, không cho cô đi đụng vào.

Cố Tiểu Mạch thất tha thất thểu đi ở đầu đường, xe thường chạy như bay qua đây sẽ bóp còi inh ỏi, mở cửa sổ ra rồi chửi ầm lên.


Thân mình của Cố Tiểu Mạch run run, cô ôm chặt thân mình, cuối cùng chỉ có thể đi sát bức tường của cửa hàng, cho đến khi đi đến tiệm bánh kem First Love.

“Cô đứng ở trước cửa của cửa hàng, ký ức hoảng hốt, tâm mắt mơ hồ, ngoan ngoãn đọc từng câu từng chữ: “Cửa hàng bánh kem hộp nhạc”
Lỗ tai không ngừng truyền đến cảnh Kỳ Hân Lan thường xuyên dắt tay cô đưa cô đi mua trái cây bánh kem, đột nhiên cảm xúc của Cố Tiểu Mạch kích động đi vào: “Mẹ ơi… Mẹ đưa con đi mua bánh kem”
Từ trên quầy hàng, vẻ mặt hoảng hốt của cô cầm một cái bánh kem trái cây đi ra, chỉ trỏ với nhân viên thu ngân, vẻ mặt nhân viên thu ngân đầy nghi ngờ nhìn cô: “Thưa cô, cô có tiền không?”
Cố Tiểu Mạch ngây người gật đầu, từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy, tính toán tỉ mỉ, may mà cũng đủ, chỉ là nhân viên thu ngân nhìn bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, bất đắc dĩ lắc đầu.

.

Truyện Ngôn Tình
Cố Tiểu Mạch vừa đi ra khỏi cửa hàng bánh kem, gió lạnh thổi qua, cô ôm chặt lấy bánh kem: “Ôi, lạnh quá đi!”
Cô vội vàng tìm một nơi có thể tránh gió rồi ngồi xổm xuống, chậm rãi mở ra bánh kem, bởi vì Cố Tiểu Mạch đi quá vội, vốn dĩ không lấy kịp rĩa.

Nhất thời Cố Tiểu Mạch dùng đôi tay trực tiếp bốc bánh kem, không ngừng bốc bánh kem bỏ vào trong miệng, cười nói dịu dàng: “Mẹ mua bánh kem cho con, con ăn hết sạch rồi”
“Chỉ là, mẹ đang ở đâu”
Cố Tiểu Mạch không thích khóc lóc giờ đây lại ngăn không được nước mắt chảy dài, nhìn chung quanh không có bóng người, một vòng quanh miệng đều là bơ, áo khoác cũng dính bơ.


Mộ Bắc Ngật kiên nhẫn dần dần khô kiệt, sắp tới đỉnh điểm, lệ khí không ngừng lan tràn, xe vẫn còn đang chạy, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng chốc nhìn chăm chú, hầu như là buột miệng thốt ra: “Dừng xe”
Dịch Bách vội vàng dừng xe lại, xe chậm rãi dừng lại, sau đó Dịch Bách nghe thấy thanh âm cửa xe phía sau bị đóng sầm thật mạnh.

Mộ Bắc Ngật ngay lập tức chạy băng qua đường cái, chân dài thẳng bước, nhanh chóng chạy về phía bên cạnh cửa hàng bánh kem, Cố Tiểu Mạch vẫn ôm chặt che chở bánh kem của mình, không biết thoả mãn bốc bánh kem bỏ vào trong miệng, ngón tay dính đầy bơ, Cố Tiểu Mạch như đứa trẻ liếm mút ngón tay.

Tinh thần của cô rối loạn điên đảo, ký ức mơ hồ, bệnh tình đang dần dần nghiêm trọng.

Khi đang nhìn rõ gương mặt của Cố Tiểu Mạch, cuối cùng lòng lo lắng của Mộ Bắc Ngật được thả lỏng, thay vào đó là sự đau lòng và thương xót cực kỳ, trái tim giống như bị đau như đang bị vừa lôi vừa kéo, đau đớn cực kỳ.

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật bỗng dưng thâm trầm, ẩn hiện như có mạch nước ngầm chảy qua, anh chậm rãi đi về phía Cố Tiểu Mạch, vạt áo màu đen bị gió thổi lay động.

Cố Tiểu Mạch vẫn tập trung ăn, nhận thấy có người đứng ở trước mặt cô, ngay lập tức cô tràn đầy vui mừng ngẩng đầu lên, ngay sau đó rõ ràng có thể thấy được mất mát, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của cô: “Không phải mẹ, mẹ của tôi đi đâu rồi”

Hô hấp của Mộ Bắc Ngật giống bị bóp nghẹt thở, ngực căng thẳng, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch lại cực sợ hãi, thân mình không ngừng lùi về phía sau, ôm chặt lấy bánh kem trái cây của mình, khuôn mặt nhỏ giống như con mèo con, cũng không màng bánh kem bơ đều dính ở trên áo khoác.

“Cố Tiểu Mạch”
“Tôi muốn tìm mẹ, tôi muốn đi tìm mẹ!” Cố Tiểu Mạch bướng bỉnh nói, không ngừng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy, miệng nếm được vị mặn.

Mộ Bắc Ngật hơi híp mắt, anh biết mẹ của Cố Tiểu Mạch đã mất rồi, muốn duỗi tay đụng vào Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lại càng thêm khẩn trương mà giấy giụa: “Tôi muốn tìm mẹ! Anh là người xấu, anh là người xấu!”.