Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 499: Chương 500



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nám Nám ra vẻ suy nghĩ: “Vậy ba và mẹ cùng đứng đầu đi”
Sau lưng lại truyền tới tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng êm tai, thân thể ấm áp phía sau liền đi tới bao trùm Cố Tiểu Mạch, môi mỏng xích lại bên tai cô.

Tai chính là nơi mẫn cảm nhất của Cố Tiểu Mạch, từ trước tới giờ Mộ Bắc Ngật vẫn thích đùa chỗ này của cô nhất.

Tai cô thấy ngưa ngứa, không tự chủ mà giật giật.

Cả người Cố Tiểu Mạch cứng ngắc, chỉ thấy Mộ Bắc Ngật chậm rãi nói một câu: “Tranh thủ tình cảm với anh đi.

Yên tâm, Nám Nám là của em, anh cũng là của em”
Đêm qua đi, tia năng ban mai bắt đầu ló rạng, sương mù sáng sớm bốc lên, báo hiệu ngày mới đã tới.

Người trong nhà họ Cố dậy từ sớm, Cố Lan Tâm không cần tịnh dưỡng cơ thể nữa nên làm thủ tục xuất viện.

Hoàng Mai nhìn mà thấy đau lòng vốn định để người hầu làm bát canh lót dạ cho Cố Lan Tâm lại bị cô ta quả quyết từ chối.

“Con phải xuất hiện trước mặt Lương Dật An với bộ dạng yếu ớt này.


Hôm nay hai người phải hung dữ với con vào, không được để lộ sơ hở.

Nếu không, toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại!” Cố Lan Tâm ngồi trong phòng ngủ mặc một chiếc váy đơn giản, trong mắt đều là tính toán và vẻ ngoan độc.

Hoàng Mai tuy không nguyện ý làm nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp: “Lan Tâm, cho dù Lương Dật An kia có đối tốt với con thế nào, con cũng không được quên ba mẹ ruột đã sinh con ra đâu đấy”

Vừa vào liền nghe thấy một trận quát mắng, hành lý của Cố Lan Tâm bị quảng xuống đất.

Cố Lan Tâm mặc một chiếc váy trắng tinh, khuôn mặt gầy gò ốm yếu vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy mà không khỏi xót xa.

Vẻ mặt Hoàng Mai tức giận, căm ghét nhìn Cố Lan Tâm, ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ: “Ở hôn lễ làm ra chuyện khó coi như vậy mà còn mặt mũi ở lại đây à.

Tao đã nói bao nhiêu lần là đừng gọi tao là mẹ.

Tao không phải là mẹ mày, mẹ mày đã chết rồi.

Cút đi!”
Bước chân Lương Dật An dừng lại, lập tức liếc mắt nhìn sang.


Trong sảnh, Cố Lan Tâm quỳ trước mặt Hoàng Mai, không ngừng nắm lấy góc áo Hoàng Mai nhưng lần nào cũng bị hất ra.

Cố Lan Tâm bất thình lình ngồi sụp xuống đất.

Nội dung không có hình là mấy trang khác lấy về bỏ hình thiếu nội dung nhé!
Cơ thể cô ta không thoải mái, theo bản năng che lấy bụng, một cơn co thắt đau đớn dâng lên.

Hoàng Mai từ trên cao nhìn xuống: “Còn ở đây giả bộ? Tao thay người phụ nữ kia nuôi mày nhiều năm đến thế, đã là tận tâm tận trách rồi.

Sau này tổng giám đốc Mộ là của Tiểu Mạch, mày đừng mơ cướp đoạt cái gì của Tiểu Mạch nhà tao! Tao sẽ không để cho mày phá hoại hạnh phúc của con gái tao đâu!”
Người hầu đứng bên cạnh, giả vờ lơ đãng quan sát vẻ mặt của Lương Dật An.

Lương Dật An nhíu mày, Cố Tiểu Mạch, và cô gái trước mặt này.

Cái người ngã trên đất kia là con gái của Hân Lan? Ông ngước nhìn vẻ mặt phẫn nộ và chán ghét của Hoàng Mai đã liếc Cố Lan Tâm.

Vẻ mặt sầm xuống, trong mắt đầy ý vị khiến cho người ta nhìn không thấu.

Cố Lan Tâm khóc sướt mướt, không ngừng kêu gào: “Dì à, dì, con mà rời khỏi đây thì biết đi nơi nào chứ.

Chuyện kia, con bị người ta hại thôi, đừng đuổi con đi, có được không?”
Cố Lan Tâm khóc đến thương tâm, người nào không hiểu thì chắc chắn cũng sẽ rơi lệ mà khóc theo..