Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 344





Dịch Bách nhướn mày, tiếp đó thì liền cảm thấy Cố Tiểu Mạch vẫn còn có chút lương tâm, không lãng phí tấm lòng của sếp anh, sau đó Dịch Bách ngay lập tức đã nở nụ cười và chủ động đỡ Cố Tiểu Mạch: “Để tôi đưa cô đi tìm giám đốc Mộ.”
Khi họ đi đến cửa phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật thì Dịch Bách bất chợt sợ hãi dừng bước!
Nếu để Cố Tiểu Mạch nhìn thấy vết thương của sếp thì lòng tự tôn của sếp nhất định là sẽ phải chịu tổn hại.

Trong lúc anh trầm ngâm nghĩ ngợi thì Cố Tiểu Mạch đã chủ động đi lên trước, khập khiễng đi đến thì đã nhìn thấy khung cảnh ở bên trong phòng.

Mộ Bắc Ngật đang xắn ống quần lên cao, nhìn vào vết thương trên bắp chân, sắc mặt lãnh đạm đến kỳ lạ, chỉ có hai đầu lông mày của anh là đang cau lại.

Đến lúc này mà Mộ Bắc Ngật vẫn chưa sát trùng vết thương của mình.

Do là trầm tư quá lâu nên một lúc sau Mộ Bắc Ngật mới chuyển động ánh mắt của mình và chuẩn bị với tay lấy khay thuốc ở bên cạnh để xử lý vết thương.


Tay của anh vẫn chưa kịp với đến mép bàn thì cơ thể của anh đã chợt khựng lại, tiếp đó anh ngước mắt lên nhìn ra phía ngoài cửa thì liền mắt đối mắt với Cố Tiểu Mạch, hai người nhìn nhau, đồng tử trong veo đen tuyền của cô lại đang xuất hiện gương mặt tuấn tú điềm tĩnh của người đàn ông.

Hai người họ vừa thoát khỏi cái chết gần kề.

Cố Tiểu Mạch nhìn khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật thì liền có một thứ cảm giác như thể là họ là người cách biệt ở hai thế giới.

Trong những chuyện đã trải qua, Mộ Bắc Ngật chính là người mà Cố Tiểu Mạch cảm thấy khó để cắt đứt nhất.

Muốn bỏ chạy nhưng lại không thể thoát khỏi, nhưng lại không thể thật sự nhẫn tâm mà hận thù anh.

Mộ Bắc Ngật lúc này đã thu lại tay của mình, anh không trốn tránh ánh mắt của Cố Tiểu Mạch, cũng không mở lời kêu cô vào phòng, mà chỉ yên lặng nhìn cô như vậy.

Khi Dịch Bách kịp phản ứng lại thì giám đốc Mộ và Cố Tiểu Mạch đã mắt đối mắt với nhau rồi.

Anh ôm đầu, đẩy nhẹ người cô từ phía sau, “Giám đốc Mộ ở đây, cô mau vào thăm đi!”
Chỉ một cái đẩy nhẹ mà tay của Cố Tiểu Mạch đã chạm vào tay nắm cửa và cánh cửa thì cũng vì thế mà được mở ra.

Thân hình yếu ớt của Cố Tiểu Mạch liền xuất hiện trước mắt Mộ Bắc Ngật, anh với vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, gương mặt của anh vẫn chưa được rửa sạch và đây cũng chính là gương mặt thực sự có thể bộc lộ rằng anh đã lao vào biển lửa đến cứu cô ra ngoài.


Dưới cái nhìn của Mộ Bắc Ngật, lòng Cố Tiểu Mạch trở nên phức tạp vô cùng…
Cố Tiểu Mạch chủ động bước đến gần Mộ Bắc Ngật, cô đi thẳng đến giường của anh và ngồi xuống, Mộ Bắc Ngật lúc này muốn che đi vết thương thì cũng đã muộn rồi, vết thương của anh đã lộ ra trước mặt Cố Tiểu Mạch từ lâu.

Vết bỏng này của anh giống như những vết dao đâm vào lòng Cố Tiểu Mạch, không phải cô không cảm nhận được nỗi đau này.

Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, cổ họng anh bỗng khựng lại để che đi niềm vui sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại thờ ơ nói: “Không đau.”
“Nhưng nó sẽ để lại sẹo.” Cố Tiểu Mạch ngây người nhìn nó, cô khẽ mở miệng giọng nói có chút run rẩy.

“Sau đó thì sao? Cô sẽ đau lòng chứ?” Mộ Bắc Ngật nói dứt câu, đưa mắt lên chăm chú nhìn cô.

Anh chờ đợi câu trả lời từ cô.

Hai tay Cố Tiểu Mạch đang buông thõng bên hông siết chặt lại rồi lại thả lỏng ra, chậm rãi nói: “Tại sao không bôi thuốc?”
Giám đốc Mộ vốn dĩ là muốn tự bôi thuộc nhưng lúc này lại bịa đặt một cách đầy nghiêm túc: “Tôi không biết, cũng không muốn y tá nhìn thấy vết thương của mình.”

Thân hình Cố Tiểu Mạch khẽ dao động, sao cô có thể quên được Mộ Bắc Ngật là tổng giám đốc của Mộ Thị, là một người có địa vị cao, gương mặt tuấn tú đến hoàn mỹ, lúc này thì lại bị thương ở chân.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng thu lại hết tất cả vẻ lạnh lùng trên gương mặt, đưa tay lên ấn vào phần hai đầu lông mày, bất lực nói: “Tôi nói những điều này không phải muốn cô áy náy với tôi, nếu cô đã đến thăm tôi thì hãy bôi thuốc cho tôi?”
Trong mắt Mộ Bắc Ngật đem theo nụ cười như đã dự đoán được trước mọi chuyện, lần này Cố Tiểu Mạch đã không còn bị Nam Thần An giữ lại mà đã chủ động đi đến tìm anh.

Cố Tiểu Mạch đương nhiên là sẽ không từ chối, cô chuyên tâm với lấy nước sát trùng và bông băng ở bên cạnh, cô ngồi bên cạnh giường giống như tư thế ngồi của học sinh tiểu học vậy, sau đó thì nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, cô sợ nếu dùng lực mạnh thì sẽ làm cho Mộ Bắc Ngật cảm thấy đau.

Mộ Bắc Ngật lúc này giống như đang nâng niu món vật bảo trên tay và nó luôn cần được nâng niu.

Mộ Bắc Ngật lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiểu Mạch lộ ra sắc mặt thương xót như vậy, những câu nói trong lòng đang dâng trào từ rất lâu, lúc này mới từ từ tuôn ra: “Người châm lửa là Vương Dật, hắn ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát để chấp chận sự trừng trị rồi, trước khi hắn được đưa đến đó thì hai chân của hắn đã bị cắt cụt.”.