Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 299



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông già liếc nhìn Cố Lan Tâm, ông ta thấy được sự lạnh lùng và phẫn nộ trong đôi mắt cô ta, ông ta lại càng muốn bảo vệ Nám Nám.

Nhưng người nông đân đẩy ông ta ra, sau đó bế đứa bé lên, rời khỏi căn phòng ấm áp, vừa ra khỏi phòng Nám Nám đã chau mày.

Người nông dân vội vàng đưa Nám Nám cho Cố Lan Tâm, “Đây, cô ơi, của cô này, có điều, cô làm sao để chúng tôi tin cô đây?”
Đôi mắt tràn ngập lòng tham, làm sao Cố Lan Tâm có thể không biết cái loại người thấp hèn ti tiện này đang nghĩ gì chứ.

Ánh mắt khinh bỉ nhưng cô ta nhanh chóng lấy ra một tờ chi phiếu vứt cho người nông dân.

Lúc người nông dân nhìn thấy tờ chi phiếu, hai mắt đỏ hoe, cả đời sống vất vả trong khu người nghèo nhưng vẫn không thoát khỏi số nghèo khổ.


Ông già trong nhà tự cho rằng mình trong sạch cao thượng, nhưng nếu hắn không làm ăn kinh tế thì đã sớm đi ăn xin ở ngoài đường rồi, thấy Cố Lan Tâm ôm đứa bé chuẩn bị rời đi, hắn ngoái đầu lại nhìn ông già, ra hiệu cho ông già rằng có tin tốt.

Vừa chắp tay vừa cười vui vẻ tiễn Cố Lan Tâm ra khỏi nhà, Cố Lan Tâm vừa đi đến cửa, định nhấc chân bước ra khỏi ngưỡng cửa thì khựng lại.

Đêm khuya ở khu người nghèo không thể nào có xe ô tô ở đây, nhưng bây giờ, đèn pha của chiếc ô ta đỗ phía xa xa đang chiếu đến, không có sự giấu giếm nào cả giống như đang đợi cô ta lọt lưới.

Cố Lan Tâm phản ứng rất nhanh, cô ta nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên đưa tay lên, giống như muốn giải tỏa cơn thịnh nộ trong lòng suốt một ngày qua, không chút nể nang tát một cái vào mặt Nám Nám.

Động tác của Cố Lan Tâm đã dọa sợ người nông dân, hắn ngây người, mắt chữ A mồm chữ O, không thốt lên lời.

Chỉ thấy Cố Lan Tâm từ từ quay người lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn người nông dân, “Tôi cho anh thêm một khoản tiền nữa, anh hy sinh bản thân mình được chứ?”
Đúng thế, Dịch Bách đã lái xe đến chỗ cách Cố Lan Tâm không xa, lần này cậu ta muốn tóm Cố Lan Tâm ngay tại trận nhưng cậu ta không ngờ… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cố Lan Tâm của bây giờ không còn đơn giản như Cố Lan Tâm của trước đây nữa.


Cậu ta nhìn chằm chằm đến chỗ Nám Nám, Cố Lan Tâm đang rơi vào nguy hiểm, cậu ta đâu dám có chút do dự chần chừ, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, lao đến chỗ người nông dân.

Cậu ta dùng lực đẩy người nông dân ra, trong miệng hắn vẫn còn những từ ngữ chửi mắng mà người ta không hiểu, thật chướng tai.


Từ đầu đến cuối Cố Lan Tâm đều ôm chặt Nám Nám trong vòng tay, cô ta nằm dưới đất nhìn Dịch Bách với vẻ mặt yếu đuối, “Dịch Bách, mau, mau đuổi hắn đi, hắn định cướp Nám Nám.


“Cô Cố, đợi một chút!”
Dịch Bách đẩy hắn ngã xuống đất không đứng lên được nữa, Cố Lan Tâm càng lúc càng trở nên yếu ớt, chân đang chảy máu, cậu ta không dám chậm trễ, bước đến đỡ Cố Lan Tâm dậy rồi đi về chiếc xe.

Lúc đi qua bác Vương, Dịch Bách trầm giọng dặn dò: “Phái người đến bắt hắn đi, trả hỏi nghiêm khắc!”
“Tôi biết rồi!”
Bên ngoài trời đã tối, nhiệt độ giảm sâu khiến người ta lạnh đến run cầm cập, trong xe mở đèn, lúc Dịch Bách nhìn thấy Nám Nám, cả người sởn gai ốc, lông tơ dựng đứng.

Đã từng là một đứa bé gái hoạt bát sôi nổi, lúc này mặt trắng bệch yếu ớt, cái mặt bị người ta tát cho xưng như cái bánh bao, không cần nghĩ cũng biết họ đã đối xử tàn nhẫn với một đứa bé như thế nào.

Trên người vẫn còn vết cấu véo thâm tím, nhưng, những vết này đều do Cố Lan Tâm ngấm ngầm dùng hết sức lực cấu véo.


Chiếc xe đi về nhà họ Mộ, Mộ Bắc Ngật vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, khuôn mặt đẹp trai ngũ quan tinh tế không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta không hiểu anh đang nghĩ gì.

Cho đến khi tiếng tắt động cơ vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Mộ Bắc Ngật mới hoàn hồn, anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, tim ngừng đập!
Khoảnh khác nhìn thấy Nám Nám, Mộ Bắc Ngật không nghĩ ngợi gì đã vội vàng đứng lên, cơ thể anh vẫn còn rất yếu nhưng Mộ Bắc Ngật lại bước thật nhanh đến chỗ Dịch Bách, chỉ trong giây lát, Nám Nám đã nằm trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật.

“Bắc Ngật…”.