Vinh Quang Chúa Tể

Chương 167: 167





Thoth yêu cầu mọi người nhắm mắt, giống với cái lần hội ông, bà Nghị này biểu quyết để giữ bí mật vụ Shaka de Virgo rinh Leonidovich Hopner qua Địa Cầu, làm quy tắc dịch chuyển bị trục trặc.
Biểu quyết thông qua với chỉ một phiếu trắng của Anubis, The Innovators quyết định giúp Phạm Nhã.

Không có ai biết những người còn lại cho phiếu gì, tránh mất đoàn kết nội bộ.
Quyết định hỗ trợ của một tổ chức đã xác định rõ sứ mệnh, lý tưởng cũng như đã có cương lĩnh của mình khác với sự giúp sức kiểu bộc trực của vài thành viên; họ phải chịu trách nhiệm với việc này nếu như nó ảnh hưởng xấu đến tổ chức, đồng thời, họ phải coi đây là nhiệm vụ, nó nghiêm túc và cần được tiến hành theo kế hoạch, mỗi người sẽ có một vai trò.
Thoth nói: "Katie và Trang, hai cô ở lại Lord Castle, việc này rất nguy hiểm, các cô không cần phải đi theo chúng tôi.

Riêng Katie, việc bên nhà hàng nhiều, cô không có được buông việc kẻo hỏng, cái Trang thì coi như nghỉ ngơi đi, nếu thấy buồn thì phụ Katie cho vui.

Bọn anh vào thực địa sẽ có tình báo sơ cấp luôn, em không cần phải thu thập thông tin ở đó nữa."
"Ở đây chỉ có Hope, lực lượng hơi mỏng, Miharu ở lại bảo vệ Lord Castle."
Miharu xụ mặt, muốn phản đối lắm nhưng mà nghĩ kỹ thì thấy anh bự cân nhắc cho cô nhiều.

Ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành không thể triệu hồi Gundam Exia lung tung được, mà không có người máy khổng lồ này thì cô yếu nhớt, tốt nhất là ở lại Lord Castle làm bảo kê cho tổng bộ của The Innovators, hóng hớt và cổ vũ từ xa.
Shen Long cười thật tươi, hắn đã đẹp, cười kiểu này nhìn cuốn hút khó tả lắm, Chien the Great phải ngó Anubis suốt để không bị Shen Long bẻ cong, cái tên hung hăng nhất The Innovators nói: "Mong là qua đó được đánh nhau, hồi đó tôi cứ tưởng sẽ phải đánh nhau cả ngày.

Không ngờ nhàn vậy, nhàn quá cũng chán."
Thoth nhức đầu, nói thẳng: "Nhàn thì tốt, nếu mà có va chạm thì mức độ sẽ rất lớn và khốc liệt, vượt quá giới hạn của chúng ta, sợ anh không kịp đánh nhau thì bốc hơi luôn đấy."
Hoàng bĩu môi: "Sợ mẹ gì, phe mình có ngài Ludgar, có khi cả Hion, rồi ông Nhã nữa.


Ở bên đó chắc cũng có quân, tôi tìm hiểu rồi, ở đây mấy người tới chặng ba, chặng bốn hiếm lắm, họ là lực lượng tinh anh, chặng bốn như ngài Ludgar và Hion là tinh anh trong các tinh anh, phe mình ít người nhưng cũng đâu có phải yếu, mà nói gì thì nói, ở đó có pháp luật, dù tình hình căng thẳng thế nào đi nữa thì họ đâu thể ào cái lên thịt mình được."
Mọi người thấy ngạc nhiên lắm, tại Hoàng nói chuyện nghe thông minh, khác hẳn ngày thường.

Quân sư thở dài: "Biết là vậy, nhưng mà Anubis nói đúng, họ quyết tâm, thì họ có thể tiền trảm hậu tấu các anh ạ, giết trước, rồi tìm cớ để hợp pháp hóa hành vi sau."
Chien the Great thấy mấy thằng cha này bàn chuyện chết chóc thấy ớn quá nên nói: "Sao ông Thoth bi quan thế...!"
Anubis bật cười: "Sao, giờ sợ rồi hả?"
A Cẩu ngồi thẳng, thề thốt: "Làm gì có, người đàn ông của em chưa biết sợ là gì cả, chỉ có người ta sợ tôi thôi."
...
Vương Cung, Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Tòa cung điện khổng lồ, trung tâm quyền lực của thành trì cổ xưa nhất được xây từ thời Crixus Hopner, trải qua ba đời Quân Chủ, hiện tại, Vương Cung đã hiện đại hơn xưa nhiều lắm, các sản phẩm ứng dụng hoa văn Rune có ở khắp nơi, những người thợ khéo trang hoàng cung điện này bằng những bức tượng ngựa được điêu khắc cẩn thận.
Từ thời Leonidovich Hopner, tượng ngựa trở thành vật biểu trưng cho Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, đây cũng là biểu tượng của chúa tể nhưng chỉ ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, ngựa mới là linh vật.

Cốt để chỉ rằng, ở đây có những vị chúa quyền năng nhất.
Gellert Grindelwald đứng ở trong phòng làm việc, cạnh cửa sổ, từ chỗ này y có thể nhìn thấy bức tượng ngựa cao tới bốn mươi mét đặt ở giữa hoa viên Vương Cung, người thừa kế thứ nhất của Leonidovich Hopner đang nghe bề tôi của mình trình bày một số vấn đề gần đây, nhưng hồn y thì đang thả trôi ở nơi nào đó rồi.
"...!Đại Thống đã lên tiếng về việc trao trả bức tranh chân dung của ngài Cựu Quân Chủ cho Shaka de Virgo, ông ấy nói, đây là việc phải làm.

Nhất là hiện tại, Shaka de Virgo đã xuyên tạc nội dung giao kèo theo hướng có lợi cho các bên, tuy vậy phía quan Tổng lý Đại thần thì cho rằng, không nên công nhận tư cách của một kẻ ngoại lai...!"
Gellert Grindelwald lơ đãng, ký ức siêu đẳng của một vị chúa tể khiến y thấy những chuyện đã qua lâu như chỉ mới đây.


Leonidovich Hopner thường hay đứng cạnh bức tượng ngựa khổng lồ ấy để chờ y.
Vương Cung thời Leonidovich Hopner to nhưng quạnh quẽ, cả tòa cung điện khổng lồ, bề thế là vậy nhưng chỉ có vài người thôi, Leonidovich Hopner không thích có người hầu, ngày còn trẻ, cô còn cần người ta phụ việc này, việc nọ nhưng từ khi lên chặng bốn, cô chỉ cần hất hai ngón tay lên, là cái gì cũng xong xuôi hết, thế là, cô chỉ giữ một, hai cô hầu thân thiết để thủ thỉ, chuyện trò, số còn lại thì giải tán cả.
Chỉ có những bà hầu lớn tuổi quá, phục vụ cả đời rồi, giờ đi thì chẳng biết phải về đâu, thì được giữ lại làm việc và chăm sóc cho Engel Hopner.
Thời đó, Vương Cung quạnh quẽ nhưng lại ấm áp, Leonidovich Hopner thường rủ rê mấy cô hầu, bà hầu chui vào bếp nấu ăn, rồi họ ngồi gần nhau, dùng bữa cùng với Engel Hopner như một gia đình bình thường, tính ra, chỉ có mấy cô hầu, bà hầu là ăn no nê thôi, còn hai vị chúa thì thưởng thức cái không khí.
Sau này, bàn cơm của họ còn có thêm một người là Gellert Grindelwald.
Thường, sau giờ cơm, mọi người về phòng mình hết, nhưng Leonidovich Hopner thỉnh thoảng lại ra chỗ hoa viên, đứng dưới tượng ngựa để hóng gió, cô ta có thói quen nhìn mây nhìn trời, khi Gellert Grindelwald đến và ở tại Vương Cung, hai kẻ thích nhìn mây nhìn trời gặp nhau.
Gellert Grindelwald không nói nhiều, Leonidovich Hopner cũng vậy, họ hay đứng gần nhau và nhìn mây nhìn trời như hai kẻ ngốc, trừ những việc đao to búa lớn thì họ ít nói chuyện riêng với nhau lắm nhưng một năm rồi hai năm ở gần, Leonidovich Hopner dần mở lòng với Gellert Grindelwald, kể cả y cũng vậy.
Thế là, thỉnh thoảng, lại trở thành thường xuyên, một tuần vài lần, thành hằng ngày, rồi mấy mươi phút, lại thành hàng giờ liền; cứ sau giờ cơm tối, khi tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, chúa tể già cỗi thì chìm vào mộng đẹp, Leonidovich Hopner sẽ đứng ở dưới tượng ngựa và chờ Gellert Grindelwald.
Họ có thể trò chuyện với nhau đến tận sáng.
Gellert Grindelwald mỉm cười, y hất hai ngón tay, chẳng có cái gì xảy ra cả.
Gellert Grindelwald ngưỡng mộ khả năng đó của nữ chúa nhưng y chẳng thể học được, dù Leonidovich Hopner đã dạy biết bao nhiêu lần rồi, vẫn không được.

Có lẽ, khi đến chặng thứ tư thì y có thể làm được.
Vậy mà, Shaka de Virgo lại làm được!
Gellert Grindelwald phải tán thán trước tài hoa của kẻ đến sau mình, y không phải là một thiên tài, y đã mất mười năm ròng mới có thể leo lên được cuối chặng ba, vậy mà kẻ đó đã đến chặng ba rồi, chỉ trong có một tháng thôi.

Chủ tịch của The Innovators đã xác nhận điều này với cộng đồng người xuyên không, Gellert Grindelwald có thể biết được thông qua nhiều nguồn.
Thật đáng hâm mộ làm sao.

"...!Caius Volturi muốn bắt tay với Shaka de Virgo, nếu như anh ta có thể ủng hộ nhà Volturi lên cầm quyền Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, họ sẽ giúp anh ta khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành vô điều kiện, đồng thời công nhận tư cách Quân Chủ của Shaka de Virgo với tòa Vệ Thành mới này...!"
Cô gái người Tantalos tiếp tục đọc báo cáo, cô biết Gellert Grindelwald có thể nghe được, dù chúa tể không chú ý lắm thì lúc nào cần, y cũng có thể tua lại ký ức để nắm những thông tin này, nhiệm vụ của cô là phải đọc nó cho Gellert Grindelwald.
Người thừa kế thứ nhất vẫn đang sống ở trong một dòng thời gian khác.
Khác với Phạm Nhã, người tuân theo pháp thiền Vipassana, Gellert Grindelwald sử dụng trí nhớ của chúa tể rất triệt để và y thường sống trong ký ức của mình, hoặc sống ở trong một tương lai giả định, cuộc đời của Gellert Grindelwald là vậy, hiếm khi mà y dừng chân ở thực tại quá lâu.
Gellert Grindelwald lập kế hoạch cho cuộc đời mình, một cách chi tiết và y tuân theo kế hoạch đó, chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo đời mình, lần duy nhất mà y bị lệch, nó đã thay đổi y mãi mãi, đó là lúc gặp Leonidovich Hopner trong vườn ươm ở Noria.

Gellert Grindelwald có thể tua ngược trí nhớ đến thời điểm đó, nữ chúa trông thật yếu ớt nhưng cô rất mạnh miệng, một thiếu niên trẻ và ngây ngô như Gellert Grindelwald sao có thể nghĩ lúc đó, cô còn yếu hơn cả mình được.
Gellert Grindelwald giúp Leonidovich Hopner, y chẳng tính toán điều chi lúc đó, y chỉ muốn giúp người phụ nữ ấy, trông cô thật tội nghiệp.

Lúc bị cha con nhà Joyner bắt đi để uy hiếp Leonidovich Hopner, y đã ngỡ mình sẽ chết, nhưng vị nữ chúa lỗi lạc và tài hoa đó không bỏ y lại, cô hiện thân giữa muôn trùng vây của kẻ thù.
Leonidovich Hopner đã chiến đấu, trận chiến đó rất thảm liệt, không thể hình dung được, Gellert Grindelwald đã chạy rất xa nhưng cũng suýt chết vài lần vì dư âm của cuộc chiến, cuối cùng khi mọi thứ yên ắng, y lại quay trở về để cứu Leonidovich Hopner, nữ chúa tể không bỏ rơi y, Gellert Grindelwald cũng không bỏ rơi cô ấy.
Leonidovich Hopner thương Gellert Grindelwald, ban đầu, đó là tình cảm với người thừa kế, như thầy với học trò nhưng rồi nhiều năm trôi qua, nó thành tình yêu mà cô không hay, Gellert Grindelwald hiểu ánh mắt rực lửa của Leonidovich Hopner ẩn chứa những điều gì, bởi vì, y cũng giống như cô.
Từ lúc nào mà mình thay đổi?
Gellert Grindelwald nghiệm lại quá khứ rất nhiều lần, ánh mắt của Leonidovich Hopner, sự thất vọng ẩn trong đó khiến cho Gellert Grindelwald đau lòng, đau đến tận tâm can, nhưng cho y trở lại quá khứ, y vẫn sẽ chọn như vậy.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành cần một Quân Chủ, Leonidovich Hopner cần Gellert Grindelwald.
Gellert Grindelwald chọn tòa thành cổ xưa nhất siêu đại lục, y không chọn nữ chúa, khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời một lần nữa, Gellert Grindelwald quyết sẽ không để mình chệch hướng khỏi đường ray, dù ở bên kia ngã rẽ, y có thể sống cùng với người phụ nữ ấy, nhưng điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa với Gellert Grindelwald nếu như y không được làm Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Từ lúc nào mà Gellert Grindelwald thay đổi, từ một cậu thiếu niên ngây thơ, trở thành một người khát khao quyền lực?
Có lẽ là trong suốt mười năm ở cạnh Leonidovich Hopner, đi dưới vầng sáng rực rỡ của cô, nữ chúa coi Gellert Grindelwald là một người thừa kế, cô dạy dỗ Gellert Grindelwald như một ông vua trẻ, Engel Hopner cũng dạy dỗ cho Gellert Grindelwald, họ luôn đợi chờ đến hai trăm năm sau, Gellert Grindelwald có thể lên ngôi trong một cuộc cạnh tranh với các chúa tể.
Leonidovich Hopner có thể làm một người phụ nữ, đứng cạnh chồng mình.
Đó vẫn luôn là mơ ước, là khát khao của Gellert Grindelwald, chính Leonidovich Hopner và Engel Hopner đã thắp nó lên cho y, những tưởng mọi thứ sẽ như kế hoạch, nhưng rồi nữ chúa tể lại bị trọng thương đến mức không thể chữa trị.
Khi đó Leonidovich Hopner vẫn chưa có ý định nhường ngôi lại cho Engel Hopner, mà cô muốn trao vương vị cho Helios Hopner, vị Tam Thống của quân đội, một thành viên gia đình Hopner nhưng Engel Hopner đã cản lại, kể cả Gellert Grindelwald cũng phản đối.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, nơi mà tượng ngựa, biểu tượng của chúa tể được đặt trong hoa viên Vương Cung, khác với những Vệ Thành khác, nơi này phải do một chúa tể trị vì, phải là một chúa tể!
Gellert Grindelwald đi giữa biển ký ức, từng ánh mắt và nụ cười của Leonidovich Hopner lướt qua, nữ chúa tể đã phản bội lại khát khao của Gellert Grindelwald, khi cô mong muốn y đi cùng với mình trở về Thành Trì Trung Tâm Davias, bỏ hết những ước mơ trong quá khứ mà cô đã thắp lên, để chung sống với cô.

Leonidovich Hopner thất vọng với Gellert Grindelwald, cô thất vọng vì tình yêu của y chẳng đủ lớn để làm một điều thật khác biệt, còn Gellert Grindelwald, y cũng thấy thất vọng với nữ chúa.
Gellert Grindelwald đã thật cố gắng để có thể làm cho Leonidovich Hopner và Engel Hopner hài lòng, y cố ép mình trưởng thành thật sớm, y đã nỗ lực biết bao nhiêu để có thể xứng đáng với ngôi vị Quân Chủ, y đã thật sự nghiêm túc và coi việc xây dựng, phát triển tòa thành cổ này như lẽ sống, vậy mà cô lại muốn y bỏ rũ bõ hết tất cả, làm sao y có thể đáp ứng được?
"Chỉ mong rằng, ở nơi xa ấy, ngài có thể thấy những điều mà tôi đang làm.

Tôi đã khiến ngài thất vọng, nhưng ngài chỉ thất vọng với Gellert Grindelwald, còn Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành sẽ làm ngài tự hào, tôi sẽ bảo vệ nơi này.

Tôi sẽ bảo vệ di sản của nhà Hopner, của ngài.

Không điều gì có thể thay đổi tôi, không một ai có thể cản đường tôi."
Gellert Grindelwald thầm thì, rất khẽ, cô gái Tantalos chẳng thể nghe thấy.
...
The Innovators đã đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, họ bước xuống Thuyền Bay, đoàn sáu người gồm Thoth, Anubis, Chien the Great, Shen Long, Hoàng và Rengoku Kyojuro cố không tỏ vẻ "dáo dác" nhưng họ thực sự bị ấn tượng và choáng ngợp bởi tòa thành cổ xưa nhất MU Continel này.
Nó quá giống một thành phố Cyberpunk, nhất là họ đến đây vào ban tối, ánh sáng màu hồng neon, tím, xanh và đỏ chan hòa, đan xen cùng với những màn hình Hologram khổng lồ có ở khắp nơi, khiến họ thấy trong khoảnh khắc, mình lại xuyên không thêm lần nữa, từ một thế giới ma thuật, có rồng và phù thủy đến thế giới tương lai.
Hoàng than thở: "Mẹ nó chứ, ở đây là điểm mù của mạng giả lập, giống như Bắc Triều Tiên, chẳng biết nó thế nào, hóa ra nó đẹp và hiện đại vậy, Đệ Tam Vệ Thành chẳng là gì cả."
Thoth gật đầu: "Anh so sánh nó với Bắc Triều Tiên cũng hợp lý đấy, tôi đã ngó sơ qua lịch sử của nơi này, nó từng có thời gian bế quan tỏa cảng, phát triển quân sự, có thời kỳ mà Engel Hopner lãnh đạo tới bốn mươi lăm ngàn người đạt được Vinh Quang."
Những người đổi mới ngơ ngác, Chien the Great thấy hơi rén: "Nước quân phiệt sao?"
Thoth lại gật đầu, Shen Long cười: "Chúa tể của chúng ta đáo để thật, chọn chỗ này để tranh vị, nếu anh ta làm Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành thì lo gì mấy chuyện khó khăn của dân Địa Cầu nữa."
Rengoku Kyojuro thử tham gia, bình thường anh ta ít nói lắm nhưng đang tập tành, đặng hòa hợp được với các anh em đồng chí: "Mọi người nghĩ anh Nhã...!Shaka de Virgo có vui khi thấy chúng ta qua đây giúp anh ta không?"
Anubis bật cười: "Nếu là tôi thì tôi không vui lắm đâu, chúng ta đang làm trái ý anh ta mà.

Nhưng mà tôi sẽ cảm động, biết nơi này nguy hiểm thế mà chúng ta vẫn đâm đầu vào, thiệt là hết nói nổi.".