Vinh Quang Chúa Tể

Chương 156: 156





Phạm Nhã thở dài, chúa tể không suy nghĩ nữa, y đã hiểu được một chút rồi.

Trong một thời gian dài, Phạm Nhã luôn phát triển khả năng suy luận và phân tích của mình, đi theo anh Tuân học hỏi, rồi cũng quan sát Thoth, tự chúa tể trẻ này cũng có một khả năng tư duy rất tốt.

Trong The Innovators, ba vị đầu sỏ đều thông minh nhưng nền tảng trí tuệ của họ lại khác nhau lắm, anh Tuân có một sự uyên bác và lõi đời, nền tảng của anh là nền tảng kiến thức có được nhờ học vấn và điều hành doanh nghiệp, anh cũng đã từng thất bại khi vận hành doanh nghiệp, giờ thì anh thăng hoa, anh vận dụng kiến thức của anh một cách xuất thần, một cách rất "lạ", anh có thể cầm dép lào để tông thẳng vào văn chương, anh cũng có thể đem chuyện ăn nhậu ra để bàn đạo lí lớn.
Thoth thông minh, nền tảng của gã quân sư là khả năng tư duy logic không có giới hạn bởi bất kỳ bức tường định kiến nào, thường hay "out of box", đây là một người mà trước khi nhận ban ân, đã có thể chỉ nhìn mấy người bản địa đứng trên Thuyền Bay thôi thì liền biết họ là "học sinh" của một trường dạy "ma thuật", về nghĩa nào đó, thì hoàn toàn đúng, khi trở thành Nim, khả năng tư duy logic và trí tuệ của Thoth lại được nâng cấp đến mức mà Aegis Hopner phải thậm xưng là quái kiệt.
Đối với Phạm Nhã, nền tảng của y là khả năng ghi nhớ, nền tảng này giúp y tích lũy kiến thức, gần giống với anh Tuân.

Phạm Nhã cũng thông minh, tuy không thông minh giống như Thoth được, quân sư của The Innovators có thể triển khai mổ xẻ một vấn đề với đủ mọi khía cạnh, Phạm Nhã cũng làm được nhưng không sâu sắc bằng, nhưng Phạm Nhã hơn Thoth ở một chỗ đó là tính chủ động, đây cũng là một loại nền tảng.
Thoth vẫn luôn là một người quân sư bị động, gã chỉ "chủ động" với sứ mệnh của The Innovators, sự chủ động này bị thúc đẩy bởi bản chất "Nim" của Thoth, thực tế, rất nhiều vấn đề, người quân sư này luôn ở trong trạng thái phải nhận thông tin thì mới xử lý được, tuy gã có thể "out of box", tạo ra các dữ kiện giả định để suy nghĩ nhưng bắt gã phải chủ động tạo ra vấn đề thì không phải sở trường của Thoth.
Đó là sở trường của Phạm Nhã, chúa tể là người thích tạo ra vấn đề, hay nói cách khác là y muốn tạo ra một hoàn cảnh mà ở đó, mình có sự chủ động, phá hủy kế hoạch buôn lậu vũ khí và chất cấm là như vậy; việc chủ động đưa ra ý tưởng cứu tế hay xây hệ thống Continental là như vậy; việc phá kịch bản ở buổi hội nghị đổi mới lần thứ nhất cũng là như vậy.
Vậy cho nên khi nhận nhiệm vụ này, thay vì cắm đầu làm theo sự sắp đặt của Leonidovich Hopner, y lại phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Mãi cho đến khi thấy bế tắc rồi thì Phạm Nhã mới thử suy nghĩ theo hướng "nhắm mắt đưa chân", cứ làm theo nữ chúa là được.

Suy nghĩ theo hướng này, y lại hiểu được nhiều điều ẩn phía sau câu chuyện giao kèo của Leonidovich Hopner.

Leonidovich Hopner cho thấy một sự thỏa hiệp ngầm và nhún nhường rất sâu, sự thỏa hiệp này tôn tạo người thừa kế và có thể làm rạng danh anh ta trong mắt những người ủng hộ, điều mà Phạm Nhã không hiểu là vì sao mà một hành vi "bội ước" lại được ủng hộ như vậy, suy nghĩ từ góc độ quan hệ giữa hai bên thì có thể thấy, bởi họ rất là hơn thua với nhau nên miễn là thắng thế, thì kể cả "bội ước" cũng được chấp nhận như một chiến tích.
Leonidovich Hopner muốn thỏa hiệp, cô ta hạ mình xuống và kể cả người đến lấy tranh cũng bị hạ xuống, theo sự sắp đặt này, Phạm Nhã cảm thấy mình rất bị động, dù cho nữ chúa đã vá rất nhiều lỗ hỏng, nhưng vẫn bị động.

Cái bị động này không phải là vấn đề an toàn mà nó là về việc Phạm Nhã không làm gì được.

Phạm Nhã ghét sự bị động, điều này đã thể hiện kể từ lúc mà y chỉ là một thiếu niên trong nhà thờ đá.
Ở Nhật Bản, y đã từng bị động; ở MU Continel và cả Địa Cầu, trong đợt dịch chuyển lần thứ bảy, y cũng bị động, bởi sự bị động của Phạm Nhã mà một loạt hệ quả xảy ra mà y chẳng ngăn cản được.

Hiện tại, khi mọi thứ vẫn còn ở giai đoạn mà y có thể "tác động" được, chưa giống với lúc ở Nhật hay ở lần xuyên không thứ bảy, Phạm Nhã muốn làm cái gì đó để nắm quyền chủ động.
Đặc biệt là, chuyện này còn dính líu tới Leonidovich Hopner!
Phạm Nhã đã hiểu được vấn đề, không nhiều lắm nhưng cũng hiểu được đại khái, trong ván cờ mà một bên là Leonidovich Hopner, bên còn lại là tất cả những người khác, Phạm Nhã là một quân cờ, người phụ nữ áo tím cũng là một quân cờ, Ludgar W.

Knesnik có thể, cũng là một quân cờ.

Nếu người đang cầm cờ là Leonidovich Hopner, Phạm Nhã nguyện làm con cờ cho cô, thực tế khi y ngước đầu hỏi nữ chúa là y cần làm gì cho cô ta để báo đáp lại ơn tình thì y đã quyết tâm rồi.

Nhưng mà, Phạm Nhã muốn làm một con cờ biết chơi cờ.
Bàn cờ này nên mở rộng về quy mô cũng như cấp độ, đó là ý tưởng của Phạm Nhã, chúa tể muốn trở thành một tay kỳ thủ ngang hàng với người thừa kế của Leonidovich Hopner và tất cả những người ở trong Vương Cung, y cần thiết lập một ván cờ mới, một ván cờ vĩ đại hơn, ở trong ván cờ đó, Leonidovich Hopner là người đánh cờ duy nhất, mà tất cả những ai đang đánh cờ với Nhật Hạ, đều phải bị chúa tể kéo xuống làm con cờ.
Có nguy hiểm không?
Rất nguy hiểm, sự sắp đặt của Leonidovich Hopner đã đủ kín kẽ nhưng cũng có những nguy hiểm, cái mà Phạm Nhã làm là nâng cấp độ và quy mô của bàn cờ lên, đồng nghĩa với nâng cấp độ rủi ro, bởi vì làm vậy, những tính toán của Leonidovich Hopner sẽ có thiếu sót, Phạm Nhã sẽ phải đối đầu với những người đánh cờ trong một cuộc chiến trực diện.
Lúc này, Phạm Nhã lại cảm thấy như trở về ngôi nhà thờ lớn, tứ cố vô thân, với những người xuyên không mạnh mẽ, có súng đạn trong tay còn mình thì chỉ có một nắm bả chó và một cây giáo tự chế; tuy giờ y đã mạnh mẽ lắm rồi, nhưng ở trong Vương Cung, còn có những người mạnh mẽ hơn y nữa, cái mà chúa tể vin vào là quy tắc hủy diệt, thì ở trong Vương Cung, cũng có những người chúa tể khác đi còn xa hơn y, sự hủy diệt của họ có thể hủy diệt luôn Phạm Nhã.

Ludgar W.

Kresnik có thể giúp Phạm Nhã, nhưng chúa tể lại chưa bao giờ ỷ lại vào tấm "kim bài miễn tử" này, bởi vì nó cũng tương đối thôi, gã Tantalos mạnh đến nhường nào y không biết, nhưng ở trong Vương Cung hiện tại, y tin có người mạnh hơn, không chỉ một.


Mà Ludgar W.

Kresnik, thì chỉ có một.
Thậm chí tới cái mà Phạm Nhã vẫn luôn ủng hộ là pháp luật, thì ở Vương Cung, lại là nơi mà họ tạo ra luật, pháp luật của liên minh bốn chủng tộc không được ưu tiên áp dụng ở đây, Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là một Vệ Thành có Quân Chủ, nơi này có pháp luật riêng của Quân Chủ mà Phạm Nhã tin là những người ở trong Vương Cung có khả năng tạo ra một nền tảng pháp lý làm hậu thuẫn để có thể làm thịt mình nếu họ có đủ quyết tâm.
Nhưng mà Phạm Nhã muốn làm, Phạm Nhã muốn có sự chủ động, một lý do khác nữa, chẳng liên quan khỉ gì đến lý tính, đó là chúa tể không muốn thua kém người thừa kế thứ nhất của Leonidovich Hopner, y không cam tâm đi đến Vương Cung và chường mặt ra với kẻ đó cùng với những người mà y đã xác định là có quan hệ căng thẳng và thậm chí thù địch với Leonidovich Hopner, rồi đi về.

Có thể, giữa Leonidovich Hopner và người đó có những mối quan hệ, giữa họ có sự phức tạp, có những câu chuyện mà Phạm Nhã chỉ là kẻ ngoài cuộc, có thể, Leonidovich Hopner có mục đích của cô khi sắp đặt một người nhận ban ân của mình đến lấy bức tranh nhưng tất cả những điều đó đều kém quan trọng hơn một điều.
Đó là con cờ trong sự sắp đặt của nữ chúa, là Phạm Nhã.

Nếu là một người khác, nếu người nhận ban ân mà thành công thứ hai sau người đầu tiên của Leonidovich Hopner không phải Phạm Nhã, thì những chuyện mà nữ chúa sắp đặt sẽ chỉ được cân nhắc dưới góc độ của con cờ, là hoàn thành hay không hoàn thành việc lấy bức tranh thật về cho nữ chúa, nhưng mà Phạm Nhã thì lại khác, yếu tố chủ quan của y lấn lướt những cái khách quan nhiều lắm.

Phạm Nhã yêu Leonidovich Hopner.
Tình yêu của chúa tể khiến y không những muốn hoàn thành cái nhiệm vụ này cho cô, mà còn cho chính mình nữa; Phạm Nhã muốn làm theo cách của mình, với nền tảng là lợi ích của Leonidovich Hopner, sự an nguy và những rắc rối phải giải quyết của cô ta, chúa tể muốn tặng cho Nhật Hạ một món quà, chứ không đơn giản là làm cho cô một việc.
Chúa tể cười thành tiếng, người phụ nữ áo tím chẳng thể hiểu được điệu cười của chúa tể có hàm nghĩa gì, chỉ thấy, y điều khiển mớ vải vóc bị xé vụn chắp nối thành hàng chữ: "Cô tên là gì?"
Người phụ nữ vẽ: "Luna Lovegood"
"Ở đây cô có bao nhiêu người?"
Phạm Nhã cần phải tìm hiểu, cần phải có nhiều thông tin tình báo nhất có thể để làm rõ được hai vấn đề, thứ nhất là các con cờ trong bàn cờ này và người đánh cờ, cần phải biết họ là ai.


Sau đó nữa thì cần làm rõ những suy đoán của mình về mục đích của Leonidovich Hopner, chúa tể tránh việc mình "làm khác đi" mà tạo thành một kết quả có khả năng gây phương hại với nữ chúa tể.

Việc tìm hiểu đó phải tiến hành từ "đội mình" trước đã.

Người phụ nữ áo tím lại vẽ tiếp: "Tôi cũng không rõ, chúng tôi không được biết nhau, tôi chỉ có cách để liên lạc với họ thôi.

Quân Chủ giao nhiệm vụ cho chúng tôi, mỗi người phụ trách một khâu, chúng tôi không biết về khâu của người kia và cũng không biết họ là ai.

Chỉ khi nào gặp anh, chúng tôi mới có thể gặp nhau."
Phạm Nhã gật đầu, Leonidovich Hopner đã đủ cẩn thận, điều này càng khẳng định suy đoán của y: "Tôi muốn xem bức tranh kia, bức tranh mà các cô chuẩn bị đem tráo ở Vương Cung."
...
Luna Lovegood ôm tay Phạm Nhã, họ lại ngồi xe, cô nàng này nhập vai lắm, cứ ôm rồi dụi và cọ y suốt, chúa tể đã bao giờ "thân thiết" và "gần gũi" thế với phụ nữ đâu, chưa bao giờ, chưa từng.

Nàng này nói làm vậy ít bị để ý, nhưng Phạm Nhã được anh Tuân dạy dỗ rồi, cô này trông Nhã có vẻ ngon lành liền tranh thủ công chuyện, xơ múi được nên xơ múi thì đúng hơn, thường nói đàn ông mê gái nhưng thật ra phụ nữ cũng mê trai lắm.

Anh Tuân dạy vậy, hồi đó lúc dắt Nhã vào phố đi bộ, anh bự nói chỉ cần y cười là cái cô bạn mặc đồ hở hang sẽ cho y một triệu mà, Phạm Nhã biết mình ngon chớ.
Người của y cứng ngắc như khúc gỗ, hồi lâu y thấy cô này được đà lấn tới liền phải phủi cổ ra, thế là nàng này lại rú lên bảo chúa tể phụ tình.

Phạm Nhã thấy nhớ Thoth và anh Tuân vô bờ, thậm chí y đang suy nghĩ, cân nhắc xem có nên kéo Thoth qua đây hay không ...
Hai người đi tới một chỗ ngoài rìa Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, đây là một cái xưởng vẽ, không nổi tiếng lắm nhưng nó là một cái kho "sỉ" cung cấp tranh cho rất nhiều tiệm tranh trong khu vực trung tâm thành trì, ở MU Continel, người ta ưa tranh chứ không ưa ảnh chụp, phần vì các họa sĩ người bản địa có khả năng vẽ siêu thực rất tốt, họ vẽ mà chẳng khác gì chụp lại cả.

Phạm Nhã đi với Luna Lovegood vào trong xưởng, cô này định ôm tay nhưng bị chúa tể phủi ra, cổ tức lắm nhưng nhìn Nhã có vẻ căng nên không có dám vớ vẩn.

Xưởng tranh khá lớn, Phạm Nhã quan sát thấy phải hơn hai chục anh chàng và cô nàng họa sĩ cực kỳ đẹp trai và xinh gái đang ngồi vẽ tranh một cách miệt mài, họ quan sát một tấm hình mẫu và vẽ lại trên một loại vải đặc biệt, theo lời Lune Lovegood giới thiệu thì họ đang vẽ theo đơn đặt hàng của các tiệm tranh lớn, khách hàng sẽ yêu cầu các tiệm tranh này vẽ chân dung hoặc hình ảnh bất kỳ, những cửa tiệm lại chuyển yêu cầu qua đây, các họa sĩ trong xưởng sẽ vẽ, xưởng tranh này có thể "phục vụ" cho cả trăm cửa hàng cùng một thời điểm.

Cuối cùng, khi tranh được chuyển đến cho khách hàng, thì bức tranh sẽ mang dấu ấn của họa sĩ và tiệm tranh, còn xưởng thì không.

Mô hình kinh doanh thương mại này rất phổ biến ở Địa Cầu, anh Tuân dạy cho Nhã rồi, đây gọi là ODM, thiết kế và chế tạo sản phẩm theo đơn đặt hàng.
Một gã đàn ông cao to phải gần hai mét rưỡi chạy ra, Phạm Nhã ngước đầu nhìn gã này, đây là một họa sĩ điển hình với vẻ lem nhem thường thấy, màu vẽ dính đầy tay và quần áo của gã, gã này có mái tóc màu đen xoăn và dài che khuất mắt, tóc gã có vẻ hơi bết như lâu ngày chưa có gội.

"Tôi muốn mua tranh vẽ hoàng hôn ...!"
Luna Lovegood đọc thần chú để nhận diện quân mình, bên đầu dây kia cũng đáp và hỏi lại, thần chú khớp hết thì gã đàn ông này mới dẫn họ vào khu vực bên trong xưởng, Phạm Nhã lắc đầu, đúng là ở thế giới nào cũng sẽ có kiểu bảo mật và nhận diện bằng ám hiệu như thế này, chỉ là đám "lính" của Leonidovich Hopner luôn tạo cho y cảm giác non non thế nào đó.

Qua giới thiệu thì gã này tên Johan Liebert, chủ xưởng tranh, ngoài làm ODM ra thì gã này cũng nhận đơn trực tiếp từ khách xịn, giới hạn bởi giao tiếp, họ không thể nói những chuyện quan trọng mà chỉ giao tiếp với nhau như khách mua tranh và chủ xưởng.

Johan Liebert dắt cả hai đi ra sau xưởng, chỗ này có một cái tượng người khá lớn, gã đẩy bức tượng dịch qua một bên, lộ ra một cánh cửa, gã lại nhấc cái cửa dầy cui không kém gì với cái cửa dưới biệt thự trắng lên rồi đi xuống dưới, bên dưới có một cái thang xoắn.

Phạm Nhã và Luna Lovegood cũng theo sau Johan Liebert.
Đi xuyên qua một đường hầm sâu hút được thắp sáng bằng đuốc, rất giống với đường hầm ở nhà Leonidovich Hopner, chỉ là không có mấy bộ giáp gác hai bên, họ lại tới một cái phòng, Johan Liebert mở cửa bước vào phòng, khi hai người kia đi vào thì anh ta đóng cửa lại, đột nhiên, Phạm Nhã thấy một cảm giác rất lạ.
Siêu giác quan của y hoàn toàn không cảm nhận được không gian phía ngoài căn phòng nữa!
Johan Liebert nói: "Nơi này do chính Quân Chủ xây, nó có một sức mạnh có thể ngăn cách được không gian bên trong và ngoài, các vị chúa tể sẽ không dò được tình hình trong đây.

Ngài là Shaka de Virgo phải không, tôi đã nghe về ngài, thật hân hạnh."
Phạm Nhã gật đầu, Luna Lovegood thì thở phào một hơi rồi nhìn Nhã: "Mãi mới được nói chuyện một cách thoải mái với anh đó, anh yêu ...!"
Chúa tể trừng cô, nàng áo tím lại nói: "Đùa thôi, tôi thích đùa mà."
Đoạn, cô ta nhìn Johan Liebert, gã cũng nhìn cô, rồi hai người quỳ một gối xuống trước mặt Phạm Nhã, Luna Lovegood nhìn chúa tể, cô ta mỉm cười:
"Chúng tôi đã chờ anh từ lâu rồi, người thừa kế thứ hai của Quân Chủ vĩ đại."