Vinh Quang Chúa Tể

Chương 127: 127





Davias Đệ Tứ Vệ Thành, dưới lòng trang viên của Jacqueline, trong căn phòng bí mật chất đầy sách.
Cô ca sĩ người Vermont, cũng là một người bảo vệ tự nhiên này nhỏ một giọt máu xuống ma trận, một lúc sau, hình ảnh lập thể của Hion hiện lên, người xuyên không đầu tiên của Địa Cầu hỏi ngay vào vấn đề:
"Aizen Volturi và Hội Chân Lý không có động tĩnh gì cả đúng không?"
Jacqueline gật đầu, cô ta thắc mắc: "Anh đã biết, vậy xem ra lần trước anh nhờ tôi điều tra chỉ để xác thực suy nghĩ của anh thôi phải không, ngoài người này anh và Odin còn nghi ngờ người nào đó khác sao? Tôi nghe nói, The Innovators có thông tin về đợt dịch chuyển bất thường lần thứ tư sớm nhất, anh đang nghi ngờ Nữ Chúa nhà Hopner sao?"
Hion gật đầu: "Có khả năng, dù cô ta đã bị thương rất nặng nhưng thông tin này có độ nhiễu, những người quan tâm tới vị này và Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành chỉ tin khi Shaka de Virgo xuất hiện, bởi vì nếu cô ta còn khỏe mạnh thì sẽ không thể nào có người thành công nhận được đặc ân của cô ta."
"Gellert Grindelwald là người duy nhất thành công khi nhận ban ân của cô ta, bởi vì lúc đó cô ta đã bị trọng thương bởi vụ ám sát của hai cha con nhà Joyner, mà lúc đó cô ta cũng chưa đi tới cuối đường, chỉ mới bước lên chặng thứ tư thôi."
"Nhưng mà." Hion chau mày: "Có cái gì đó lạ lắm, khi mọi bằng chứng đều rõ ràng và ai cũng tin vào việc Leonidovich Hopner bị thương nặng không thể phục hồi, nếu như cô ta đang có âm mưu gì đó, thì đã thành công trong việc đánh lừa tất cả mọi người rồi, tối nỗi chẳng có ai nghi ngờ về chuyện này nữa, kể cả Gellert Grindelwald."
Jacqueline nói: "Nghĩa là anh nghĩ cô ta vẫn còn khỏe mạnh và đang ở trạng thái sung mãn nhất?"
Hion nói: "Khi Shaka de Virgo trở về, tôi nghĩ anh ta sẽ đến bệnh viện để chữa trị nhưng mà theo như tôi biết thì không, anh ta hồi phục quá nhanh chóng, làm tôi nhớ đến loại sức mạnh của Engel Hopner."
Jacqueline rùng mình, phần vì tin tức của Hion, phần vì Hion không cần cô ta mà vẫn nắm được tình hình của Thành Trì Trung Tâm Davias.
"Nếu như cô ta cũng có thứ đó thì mọi chuyện sẽ khớp hoàn toàn."
Hion thở dài: "Lần trở về này bên tôi sẽ gặp rắc rối, không yên ổn như lúc trước, chuyện chúng ta đứng sau quy tắc dịch chuyển rất dễ đoán, tôi vốn nghĩ đây là một chuyện tốt nhưng chẳng ngờ được những vị cuối đường lại can thiệp vào, làm xáo tung lên hết."
"Xúi quẩy thật."
Jacqueline im lặng, hồi lâu sau cô ta mới nói: "Aegis Hopner đang điều tra chúng ta, dường như anh ta nghĩ chúng ta có một vị cuối đường đứng phía sau thì phải, tôi có nên tung hỏa mù để anh ta hiểu lầm không?"
Hion lắc đầu: "Không cần đâu, cứ để anh ta điều tra đi, với quy mô nhỏ lẻ như chúng ta thì khó để lần được dấu vết gì lắm.


Nếu cô tung hỏa mù mà để những người đó biết thì thật là một tai vạ, tốt nhất để yên cho anh ta điều tra."
"Ừm, cô giữ sức khỏe."
"Được...!hả?"
Jacqueline kinh ngạc nhìn Hion, kinh ngạc tới ngơ ngác, chưa bao giờ anh ta "quan tâm" cô như vậy, chưa bao giờ, chưa từng.
Jacqueline định lên tiếng hỏi mấy câu thì Hion đã biến mất, chỉ để lại cô ca sĩ đứng dậm chân, có vẻ rất là tức: "Đồ xấu xa, đồ xấu xa!"
...
Lần xuyên không thứ bảy là một dấu mốc tô bằng máu của năm mươi ngàn người xuyên không, đây là lần xuyên không được ghi nhớ nhất kể từ khi các sự kiện này xảy ra trên khắp toàn cầu; trong lòng người dân Địa Cầu, cái đáng sợ nhất của việc xuyên không đến thế giới khác lộ ra diện mạo của nó trong lần này.Khắp nơi trên MU Continel, các Walker và những bên liên quan, toàn thể người xuyên không đều gồng cứng người, chuẩn bị cho lần dịch chuyển trở lại Địa Cầu, chưa bao giờ mà bọn họ thấy căng thẳng như vậy, sẽ không ngoa khi so sánh năm mươi ngàn người chết tại chỗ khi đang làm những công việc của họ như những quả bom có sức công phá khủng khiếp.
Nó không chỉ phá hủy thế cân bằng giữa hai cái nhìn tích cực và tiêu cực đối với các sự kiện xuyên không, nó cũng phá hủy luôn hàng chục ngàn gia đình, nó phá hủy cuộc sống bình thường của rất nhiều con người, nó cũng sẽ tạo ra những thiệt hại ngay lập tức về cả tài sản lẫn tính mạng người dân.
Năm mươi ngàn người chết, trong đó có rất nhiều người đang làm các công việc quan trọng, đang vận hành phương tiện và máy móc trên khắp thế giới, lực lượng Walker và các bên liên quan trong hội nghị đổi mới lần thứ nhất chỉ ưu tiên ứng phó với thảm họa hàng không vì những thiệt hại to lớn của nó nhưng ở trên đường phố, trong các vùng biển và sông sẽ có rất nhiều phương tiện mất kiểm soát.
Có thể hình dung được, khắp các thành phố trên toàn thế giới sẽ xảy ra tai nạn liên hoàn, hàng loạt phương tiện đường bộ húc, tông vào nhau, cũng tông vào người đi đường thậm chí bay thẳng vào nhà dân.
Những người bác sĩ đang phẫu thuật sẽ chết tại chỗ; những nhà khoa học đang nghiên cứu sẽ chết trong phòng thí nghiệm, thành quả nghiên cứu của họ có thể sẽ bị chôn vùi mãi mãi; những người làm công việc lái cần cẩu sẽ gục trên bàn điều khiển, những cánh tay khổng lồ bằng kim loại giúp xây dựng các công trình sẽ trở thành những cánh tay của tử thần.
Còn nhiều trường hợp như vậy nữa, tất cả là những quả bom, những quả bom này sẽ tàn phá toàn thế giới, đặc biệt là ở khu vực Châu Á, nơi có số người xuyên không tử vong nhiều nhất.
Những phương án đã được thông qua, tất cả mọi người có mặt trong hội nghị đều có nhiệm vụ của mình, họ biết mình phải làm gì ngay khi dịch chuyển trở về Địa Cầu nhưng dù vậy, bất kỳ sự chuẩn bị nào cũng chẳng đủ, trong chuỗi thảm họa toàn cầu, hiệu ứng domino là thứ ghê gớm nhất, tới cả Thoth cũng chẳng thể tính toán được hết những hệ lụy của nó.
...
Còn hai giờ là trở về Địa Cầu, Phạm Nhã đang đi cùng với Leonidovich Hopner xuống dưới tầng hầm của biệt thự trắng, nữ chúa dường như chẳng hề hay biết những lời thầm thì tình cảm của Phạm Nhã, cô tỏ ra rất bình thường nhưng cái bình thường này thường được cô trưng cho các Innovator thấy, đó là kiểu bình tường ngọt nhạt và hơi ngụy tạo.
Leonidovich Hopner, từ lúc cô nói mình đã tỉnh táo thì đã không còn có vẻ hoạt bát vui tươi, hay pha trò như mọi ngày nữa, cô cũng ít người, trông cô lãnh đạm, lịch thiệp và cao sang, xứng với cái danh Cựu Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Phạm Nhã bước đi phía sau Leonidovich Hopner, họ không nói với nhau câu nào cho tới khi vào trong căn phòng ẩn, nữ chúa mới cất tiếng:

"Ta sẽ không chọn cho ngươi nữa, ngươi đã có thể tự chọn cho mình, ở đây cũng không có những thứ quá tốt đối với ngươi, ở chặng đường mà ngươi đang đi, ngươi sẽ phải tìm cách tự tạo ra các báu vật cho riêng mình, chỉ có chúng mới phù hợp với ngươi nhất."
Phạm Nhã gật đầu: "Cảm ơn ngài."
Đoạn, chúa tể đi giữa những cái bục trưng bày các báu vật, những cây quyền trượng khác nhau để trên những cái giá đỡ, áo choàng thì được treo trên những cái móc tinh xảo, có rất nhiều chủng loại và màu sắc.
Chúa tể cảm nhận chúng, y chào hỏi với tất cả các báu vật có mặt ở nơi này, chúng không có cái linh tính như Tận Thế Hắc Mã nhưng chúng có thể trông xem được vị chúa tể này có xứng đáng với mình hay không, cuối cùng, một cây quyền trượng và một cái áo choàng khiến cho Phạm Nhã chú ý.
Cảm giác rất kỳ diệu, như y là ông thầy đứng ở trong lớp học và chúng là những đứa trẻ giơ tay lên để phát biểu, chúng nó có cách của mình để làm y chú ý tới chúng.
Phạm Nhã lại gần cây quyền trượng và chiếc áo choàng này, chúng là một bộ, rất đẹp và tinh xảo, như những tác phẩm nghệ thuật, tuy nhiên, khác với những thứ mà Leonidovich Hopner thửa cho Phạm Nhã, chúng không phải đơn sắc.
Cây quyền trượng có hai màu vàng và đỏ xen lẫn, sắc đỏ tối chứ không rực rỡ, màu vàng cũng như vậy, nó dài đến ba mét và có sáu cái lưỡi đâm ngược lên và ba cái lưỡi khác móc ngược xuống, giữa sáu cái lưỡi là những tia sét màu đỏ.
Áo choàng cũng có màu như vậy, tổng thể có màu đỏ nhưng hoa văn trên đó có màu vàng, độ phủ của hoa văn cũng lớn, không như kiểu trang trí chỉ với vài đường nét như hai cái áo choàng cũ, cái áo choàng này phân rõ giữa hai màu đỏ và vàng.Phạm Nhã nhỏ máu lên hai món báu vật, Leonidovich Hopner không cần phải giúp y đồng bộ Mana, hiện tại y đã có thể tự làm điều này rồi, chỉ là chưa có khả năng làm điều đó cho người khác như nữ chúa mà thôi.
Leonidovich Hopner nhìn cây quyền trượng và cái áo choàng: "Chúng từng là quyền trượng và áo choàng của ông nội ta, chúa tể Engel Hopner, trước khi ông ấy sử dụng cây quyền trượng thái dương, chúng đã theo ông đi chinh chiến khắp nơi, tạo ra những truyền kỳ muôn đời, ông gửi nó cho ta, ta nghĩ chúng sẽ chẳng bao giờ lại nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Chúng rất hợp với ngươi đấy."
"Chúng có tên không?"
"Huyết Ngục, tên của chúng là Huyết Ngục."
Nữ chúa do dự một hồi rồi nói: "Có...!ừm, có một bộ giáp, rất hợp với Huyết Ngục, theo ta."
Nữ chúa quay ra ngoài, cô đi với vẻ khá vội, Phạm Nhã quá quen thuộc với nữ chúa, y biết cô đang vui vẻ và hưng phấn lắm mà cô không có muốn thể hiện ra thôi, chẳng vì cái gì lớn lao cả, mà vì những thứ này trông hợp với Phạm Nhã lắm, mà đã vậy thì phải có một bộ giáp nữa mới...!đúng bài bản.
Chúa tể mỉm cười, xem ra Leonidovich Hopner vẫn không thể ức chế được ham muốn làm "style list" cho y.

Leonidovich Hopner hất hai ngón tay, một bộ giáp từ nơi cao nhất của phòng trưng bày bay tới trước mặt Phạm Nhã, nó cũng được phối bằng màu đỏ và màu vàng, nó tinh xảo và đẹp đẽ hơn hai bộ giáp cũ rất nhiều, đồng thời, nó cũng không bọc hết toàn thân của y mà gồm một phần giáp thân, hai cái găng tay và một đôi giày, nó cũng không có mũ mà có một chiếc vương miện màu đỏ và vàng.
Phạm Nhã mặc bộ giáp vào, y cũng đồng bộ Mana với nó, bộ giáp này nặng hơn bộ giáp trắng, y đã bước vào chặng thứ ba nhưng vẫn cảm thấy hơi vất vả khi cử động, style list thì chẳng để ý lắm, cô chỉ biết Phạm Nhã mặc bộ giáp này rất đẹp, y mặc chồng nó lên bộ trang phục đen của MU Continel, nhìn tổng thể, Phạm Nhã bớt đi một chút cảm giác sát phạt, mà thêm vào nhiều khí chất của vua chúa, cốt cách của y vốn đã sang trọng, nay càng sang hơn.
Leonidovich Hopner có vẻ hài lòng, cô định để tay sau lưng đi một vòng ngắm nghía nhưng mà kiềm được, nữ chúa nói: "Đây là bộ giáp tốt nhất mà ta có, nó cũng từng là giáp của ông nội ta, chính tay bà nội của ta đã làm nó cho ông như một món quà...!"
Leonidovich Hopner dừng lại, cô cảm thấy không đúng lắm, nói một hồi nữa sẽ rất là xấu hổ, bởi vì bây giờ cô hệt như bà nội cô hồi đó, khi bà mặc giáp cho chồng mình, còn vị chúa tể trẻ này lại sắm vai Engel Hopner vĩ đại...
Phạm Nhã cũng xấu hổ, y nảy số rất nhanh: "Ngài còn bộ giáp ngựa nào cho Tận Thế Hắc Mã không?"
Leonidovich Hopner gật đầu, một bộ giáp ngựa cũng có màu đỏ và vàng bay xuống...
"Ừm, đây cũng là...!quà của bà nội cho làm tặng cho ông...!"
Nữ chúa không nói nữa, cô và vị chúa tể trẻ trước mặt đều im lặng.
Phạm Nhã muốn cười nhưng kiềm lại vì sợ nữ chúa sẽ xấu hổ, y đã biết cái tính cách ưa đẹp và thích phối đồ tông xoẹt tông của Leonidovich Hopner được di truyền từ ai rồi, chính là bà nội của cô, vợ của chúa tể vĩ đại Engel Hopner, người phụ nữ duy nhất có thể đứng cạnh vị Quân Chủ huyền thoại đó.
Leonidovich Hopner vẫn như vậy, cô vẫn ưa chăm sóc cho Phạm Nhã bằng những điều này, cô muốn y không những mạnh, mà còn phải trông thật đẹp mắt nữa, cô luôn cho y những thứ tốt nhất cô có mà chẳng bao giờ tính toán điều gì, báu vật của Engel Hopner là thứ quý giá bao nhiêu mà Leonidovich Hopner khi nói về nó chẳng có một sự luyến tiếc nào cả.
Phạm Nhã chỉ nghe ra sự thỏa mãn của Leonidovich Hopner, sự hài lòng khi y sử dụng chúng, đến cả vật mà bà nội cô làm cho ông nội Engel Hopner, một vật mà cô quý và để nơi cao nhất, cô cũng trao cho Phạm Nhã.
Chúa tể thu hồi cây trượng, y đến gần Leonidovich Hopner, nói một cách chân thành:
"Cảm ơn ngài đã cho tôi những thứ quý giá như vậy, tôi sẽ trân trọng chúng."Leonidovich Hopner mỉm cười: "Chúng ở đây, bị phủ bụi lâu lắm rồi, ngươi không nghe thấy tiếng réo rắt khát khao được mặc lên trên người một vị chúa tể vĩ đại của chúng sao.

Chúng sẽ là những thứ vô dụng khi cứ ở đây, ngươi mang chúng đi, cho chúng một cuộc phiêu lưu mới, chúng phải cảm ơn ngươi."
"Ừm, khi nào ngươi có trang bị và báu vật của riêng mình, ngươi không xài nữa thì nhớ trả lại cho ta đó, nó là kỷ vật của bà nội để cho ta."
"Ngươi qua bên kia nhớ...!"
Leonidovich Hopner im bặt.
Bởi vì Phạm Nhã đã ôm lấy cô!
Chúa tể ôm cô, vị cựu quân chủ cảm thấy bộ giáp kim loại trên người của y như cũng mềm mại; nó không lạnh tanh và cứng rắn, vòng tay của chúa tể cũng thật dịu dàng, ôm trọn cơ thể của Leonidovich Hopner, như ôm cả thế giới, vầng thái dương, bầu trời, mặt đất và biển cả vào lòng mình.

Leonidovich Hopner ngơ ngác, rồi cô khẽ nói: "Ngươi buông ta ra đi, đừng làm như vậy."
Phạm Nhã không buông cô, y nói: "Ngài thích Kawasaki hay Ducati, lần sau, tôi sẽ mang qua cho ngài, tôi sẽ rã chúng ra rồi mang qua đây ráp lại, ngài có thể lái chúng, trong thành trì có những cung đường đẹp lắm, hai bên đường là cây xanh."
"...!"
"Ducati, ngươi mua loại 1190, ta thích dáng của nó.

Mua màu trắng nhé."
"Ừm, nhưng mà ngươi bỏ ta ra đi."
Phạm Nhã chúa tể vuốt ve mái tóc của Leonidovich Hopner: "Một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi.

Làm ơn."
"...!"
Leonidovich Hopner thở dài, cô gục đầu trên ngực Phạm Nhã, chúa tể không để ý thấy, sắc mặt của cô chuyển từ vẻ rạng rỡ sang tái nhợt và thiếu sức sống, giống như, đây mới là vẻ mặt vốn có của cô.
"Đồ ngốc."
"Sau này ngươi không được làm như vậy nữa.

Ta sẽ giận ngươi."
Phạm Nhã mỉm cười, gương mặt của chúa tể đầy sự yêu thương và trìu mến, y vuốt ve mái tóc như sóng biển của Leonidovich Hopner, y đan những ngón tay vào trong những lọn tóc, bộ giáp khiến cho y chẳng cảm nhận được gì cả, cũng không cảm nhận được hơi ấm và những xúc cảm khi ôm lấy Leonidovich Hopner.
Nhưng bộ giáp, dù cho có cứng rắn thế nào, cũng không thể làm ngăn cách được hai trái tim, tuy chẳng có những xúc cảm của xác thịt nhưng những gì mà Phạm Nhã và Leonidovich Hopner cảm nhận được bằng trái tim của mình còn hơn như vậy..