Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 13: Hội Hoa Đăng



Liếc nhìn Trần Hành chạy trốn kia bỗng nhiên tâm tình Thấm Nhạn rất tốt.

Ha, toàn thắng! ~( ꈍᴗꈍ)~

" Sao thế?" Diệp Chấn bốp bốp má y hỏi, sau tâm tình lại thay đổi nữa rồi?

" Haha không có gì, ngươi xong việc rồi?"

" Ừm" Diệp Chấn bế Thẩm Nhạn lên đùi mình ngồi nhẹ giọng đáp.

Có cảm giác được mẹ già bế bảo hộ trong lòng là sao thế này? (づ ̄ ³ ̄)づ

Mẹ già Diệp Chấn lấy tay bốp mặt Thẩm Nhạn ngẩng đầu lên hôn cái chụt vào môi y cạ cạ một lát rồi nhẹ giọng " Ba ngày nữa là hội hoa đăng có muốn đi chơi không" dù là câu nghi vấn nhưng xem ra là không cho y từ chối rồi. Nhưng ai từ chối chứ?! Hội hoa đăng! Đi, tất nhiên phải đi rồi a~!

" Được, ta muốn đi!" Thẩm Nhạn vui vẻ đáp lời hắn

Ta còn muốn viết điều ước lên nữa a

Hì hì nghỉ tới thôi Thẩm Nhạn có thể vui vẻ liên tiếp trong ba ngày kế tiếp.

_ _ _

Ba ngày sau, hội hoa đăng diễn ra hết sức náo nhiệt.

Trời chưa tối hẳn vẫn chưa tới tiết mục chính của lễ. Thẩm Nhạn cùng Diệp Chấn đi dạo buổi chiều trong thành hôm nay y vận một bộ đồ đỏ rực kết hợp với làn da trắng nõn ấy càng thêm câu nhân, đôi mắt tròn xoe đen láy, mái tóc đen dài rũ rựi sau lưng bên trên còn thắt một cái nơ nhỏ bằng lụa đỏ, trên ngươi y khoác một cái áo lông hồ lý trắng vì áo lông lại to che gần phân nửa mặt y. Trên mặt lúc nào cũng mang ý cười tinh thần lạc quan vui vẻ của độ tuổi thiếu niên làm y nổi bật giữa đám đông ngàn người.

Diệp Chấn đi bên cạnh một thân hắc y cao to dáng người lực lưỡng một tay nắm lấy tay Thẩm Nhạn đề phòng người kia ham vui bị lạc khỏi hắn.

Diệp Chấn bây giờ đang không vui tâm tình không tốt.

Biết vậy đã để người ở phủ dẫn ra ngoài như vậy há để cho dân chúng quay xem!

Vốn sợ người này bị nhốt trong phủ lâu đâm ra buồn chán sợ y lại đi phá phách lung tung làm bản thân bị thương nên đem y xem hội hoa đăng nhưng đây là một quyết định sai lầm!

Đáng lý nên nhốt người này lại luôn, không bao giờ thả y ra để y lúc nào cũng dưới tầm mắt hắn.

" Bán mặt nạ đây, mười văn tiền một cái!" phía xa xa lão bản bán mặt nạ đang hô kéo khách lại quầy.

Diệp Chấn không nói hai lời kéo người một mạch tới quầy lấy một cái mặt nạ hồ ly rồi đưa mười văn cho lão bản, xoay đặt mặt nạ lên cho Thẩm Nhạn.

" Đeo lên, xấu chết đi được"

Thẩm Nhạn:....?

Dù không hiểu chuyện gì nhưng y vẫn ngoan ngoãn làm theo đeo lên rồi liền kéo Diệp Chấn đi tới quầy kẹo hồ lô, hạt dẻ, kẹo đường, xiên nướng,....

Rất nhanh trên tay Diệp Chấn đã đầy đồ ăn y mua.

Diệp Chấn: "...."

Hình như hắn dẫn người ra đây là để ngắm hoa đăng đi? Sao lại thành người xách đồ ăn cho y rồi?

Thẩm Nhạn đi ở phía trước một tay vẫn kéo tay Diệp Chấn, y quay đầu cười một cái thật tươi với hắn do mặt nạ hồ ly chỉ che được nữa gương mặt trên của y nên hai lúm đồng tiền liền hiện rõ trước mắt hắn, dôi mắt Thẩm Nhạn trong veo tròn trịa nhưng chỉ chứa một mình hắn, hắn có thể thấy bản thân từ trong mắt y không biết từ bao giờ hắn đã cười, một nự cười ấm áp vốn đã rất lâu hắn không cười như vậy nữa…

Tim khẽ run một nhịp.

Thôi, hôm nay chiều ngươi một lần.

Tiết mục chính cuối cùng cũng đến, Thẩm Nhạn và Diệp Chấn đứng cạnh bờ hồ thả hoa đăng.

Diệp Chấn liếc cái hoa đăng hình hoa sen nhỏ trong lòng bàn tay hắn cũng không có gì để ước liền thả hoa đăng vào hồ nhìn nó trôi theo dòng nước hoa vào hàng ngàn hoa đăng khác, bên trên ai ai cũng ghi ước nguyện của mình lên, hắn cũng không biết có thành sự thật không năm nào cũng ước như vậy tới khi nào sẽ thành hiện thật?

Lại cuối đầu liếc nhìn Thẩm Nhạn hắn liền nhướn mi.

Thẩm Nhạn hoàn toàn khác hắn, y ghi rất nhiều hầu như hoa đăng nhỏ ấy không đủ cho y ghi hết ước nguyện của mình, y phải ghi chữ thật nhỏ mới tạm coi là vừa đủ. Với thị lực mười trên mười của Diệp Chấn tất nhiên hắn đọc được y viết gì không đọc thì thôi đọc rồi hắn liền có chút buồn cười. Trên đó toàn là Thẩm Nhạn ước sẽ được ăn các món ngon, ước có thêm nhân sâm ngàn năm, tết sẽ được lì xì, năm mới và sinh nhật y phải có ít nhất một trăm món..v…v

Hắn bật cười.

Nhưng Diệp Chấn không chú ý một bên cánh được giấy rất kĩ có một hàng chữ nhỏ trên đó ghi

Ước cho ta và Diệp Chấn có thể ở bên nhau mãi mãi. Hắn sẽ luôn đối xử thật tốt thật tốt với ta, mong rằng tình cảm của ta sẽ được đáp lại...Đẩy hoa đăng trôi xa trên mặt nước Thẩm Nhạn chấp tay cầu nguyện một cái rồi vẫy tay tạm biệt hoa đăng.

Sau đó cả hai cùng đi thả lồng đèn, Thẩm Nhạn không biết nên ghi gì nên điền đại vài câu thơ

"Trường Giang bi dĩ trệ,

Vạn lý niệm tương quy.

Huống thuộc cao phong vãn,

Sơn sơn hoàng diệp phi."(*)

(*) 思归 (sī guī) / Tư Quy – Vương Bột.Bài thơ diễn tả nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả (思归)

Dịch thơ:

Trường Giang sầu lắng trong lòng,

Đường xa muôn dặm nhớ mong ngày về.

Chiều buông gió lộng lê thê,

Lá vàng quanh núi bốn bề tung bay.

(Hải Đà dịch)

( Nguồn: Google: khoahoctiengtrung ).

Thẩm Nhạn điền câu này chỉ vì y thấy hơi nhớ thời hiện đại mà thôi. Nhưng câu này đập vào mắt Diệp Chấn lại thành Thẩm Nhạn nhớ về Yến Quốc , y muốn trở về nơi đó.

" Sao vậy?" Thẩm Nhạn nghi ngoặc liếc nhìn Diệp Chấn thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm.

" Không có gì " Hắn mím môi đáp.

Nhưng trong lòng Diệp Chấn lại nghiền ngẫm gì đó….