Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 26: Hút thuốc lá sẽ bị cay mắt.



"Xem ra ở trong này chỉ toàn những tay cơ kỳ cựu, thế bóng như vậy mà cũng có thể phá được, đấy tôi bảo mà, chỉ cần dịch góc độ cây sơ sang trái một chút chắc chắn sẽ bắn được số 8 vào lỗ ngay."



Huy Quân ngồi bên cạnh Hà Tranh khoanh tay nghiêng người thảo luận. Cậu ấy từng làm việc trong một câu lạc bộ bida ở trên tỉnh, tham gia cũng không ít trận đấu nên có vẻ dự trù rất nhiều kinh nghiệm.



Thỉnh thoảng Hà Tranh lại lén lút quan sát đám người phía đối diện, tuy những người đàn ông trung niên kia không ra trận nhưng cái người đại diện dường như cũng thuộc hàng con cháu, vẻ tự tin trên bộ mặt hai cơ thủ thật sự rất khác nhau. Đối thủ của anh ta là một nhân viên chuyên nghiệp của phòng bida, thế mà đã để thua 3 ván rồi.



"Chán thật đấy, câu lạc bộ này chẳng còn ai giỏi để thách đấu nữa sao?" Gã thanh niên vừa cười mỉa vừa xoa xoa phấn trên đầu gậy.



Xong, gã nháy mắt với người đàn ông ngồi ở vị trí giám khảo: "Ông chủ Thành có rảnh tay để tôi thử sức với không?"



Tư Thành đưa tay lên môi, má hơi hóp nhẹ, rít mạnh một hơi thuốc, làn khói trắng thở ra cùng cử động mấp mé của đôi môi.



"Cậu Vinh này là cơ thủ giỏi nhất của chúng tôi, e là không còn đối thủ nào xứng tầm với giám đốc Tuyên."



Gã thanh niên tên Tuyên đó nghe vậy càng thêm kênh kiệu, cằm hất lên tận trời: "Ván đấu này không cược tiền, chỉ giao lưu một chút mà cũng làm khó ông chủ Thành sao? Hay là ông chủ sức khỏe không tốt? Nghe nói đêm qua ông chủ Thành uống rượu tâm sự với ông chủ của chúng tôi đến khuya, lẽ nào được tiểu thư nhà họ Trương chăm sóc quá chu đáo nên hôm nay khớp tay không ổn?"



Nói xong còn liếc qua đám người bên cạnh cười cợt ẩn ý.



Thế là chuyện Tư Thành đến nhà ông chủ công ty vận chuyển lớn nhất vùng qua đêm mọi người trong khán phòng đều đã biết, thậm chí còn được con gái lớn của ông chủ họ Trương kia "chăm sóc". Hậu đãi chu đáo như vậy hẳn tình cảm của câu lạc bộ Khải Hoàn và ông chủ Trương đã thật sự thăng cấp rồi sao?



Mới ngày nào còn thuê người chém giết ghê lắm mà?



Hà Tranh vô cùng kinh ngạc, hết nhìn nhìn biểu cảm thẹn thùng của Thái Nguyệt rồi lại nhìn người đàn ông vẫn đang bỉnh thản hút thuốc ngồi bên dưới, trông anh chẳng có dáng vẻ gì khi chuyện riêng tư bị nói bừa ra ngoài.



"Giám đốc Tuyên có thể chọn đối thủ thi đấu ở đây, tôi không tiện." Tư Thành nói.



Thấy anh làm lơ chuyện "xấu hổ" vừa rồi, Trương Hồ Tuyên bèn "hừ" một tiếng khinh thường, quay lưng ngửa mặt nhìn khán giả đang ngồi xem xung quanh.



"Ở đây không biết có ai muốn thách đấu không? Vật cược là toàn bộ số tiền thưởng của tôi hiện tại, 40 triệu."



Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả, có người sờ cằm đắn đo, có người thảo luận tính toán xem tỷ lệ thẳng được kẻ bất bại kia là bao nhiêu.



Bỗng dưng, người ngồi bên cạnh Hà Tranh đứng bật dậy, cậu ta chẳng nói chẳng rằng chỉ nhoẻn cười giơ tay lên. Khán phòng "ồ" một tiếng ngạc nhiên.



"Học sinh à? Cậu thì rành rọt gì mà muốn thi đấu đây?" Tuyên hất hàm hỏi Huy Quân.



Một nhân viên bèn nhỏ giọng lên tiếng: "Xin lỗi em, ván đấu này không cho phép người dưới 18 tuổi."



Huy Quân bình thản lấy trong túi quần ra thẻ căn cước cho nhân viên: "Tôi vừa đủ 18 tuổi đã là hợp lệ, hơn nữa nếu mọi người biết đến câu lạc bộ bida trên Tỉnh, ở đường xxx thì hẳn mọi người đã nghe qua cái tên này, Nguyễn Huy Quân, là tôi."



Sắc mặt Hồ Tuyên lập tức thay đổi: "Cậu chính là cơ thủ Nguyễn Huy Quân."



Huy Quân mỉm cười gật đầu.



Có người thắc mắc hỏi Nguyễn Huy Quân là ai. Nếu là người có đam mê với bộ môn bida này, từ trong thị trấn cho đến ngoài tỉnh thành đều sẽ nghe qua cái tên này, độ chừng 1 năm trở lại đây, cậu ta thật sự rất nổi tiếng. Năm 17 tuổi làm việc vặt trong câu lạc bộ, được ông chủ ưu ái dạy dỗ về bộ môn trí tuệ này, chỉ trong vòng 3 tháng đã đánh bại tất cả các cơ thủ trong câu lạc bộ.



Hễ người nào đến chơi đều gọi cậu ấy ra để thách đấu, nhờ chơi bóng giỏi mà Huy Quân cũng kiếm được kha khá tiền trang trải nợ nần. Nhưng bao nhiêu đó dường như vẫn chưa đủ, có lần cậu ta còn muốn nghỉ hẳn việc học chuyên tâm trở thành cơ thủ, nhưng ông chủ và mẹ cậu không đồng ý. Sau khi dọn đến nhà bố dượng, cậu ta càng không được tiếp xúc với môn này nữa vì phải lo học tập.



Cũng gần nửa năm rồi, chẳng còn ai tìm thấy cậu thanh niên trẻ tuổi tên Nguyễn Huy Quân để thách đấu nữa.



Hồ Tuyên không ngờ lại gặp cậu ta ở đây, đương nhiên vô cùng khoái chí, ngoắc ngoắc tay bảo nhân viên cho cậu ta xuống thi đấu.



Huy Quân định đi, tay bỗng bị người bên cạnh giữ lấy.



"Tôi đi với cậu."



Quân cười cười: "Không cần đâu, ở đó có nhân viên giúp đỡ mà."



Hà Tranh bình thản đáp: "Tôi cũng muốn học hỏi bộ môn này, cậu có thể tiện tay chỉ dẫn giúp tôi."



Quân nghĩ ngợi một lúc, cong mắt gật đầu cười càng tươi hơn: "Cũng được, xem như đáp lễ vì được cậu mời đến đây chơi free."



Hai người nhìn nhau một lúc rồi theo chỉ dẫn của nhân viên mà đi xuống khu thi đấu. Ở bên này, Thái Nguyệt nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi kia thân thiết nói cười, không kìm được mà quay sang chọc ghẹo em gái của mình.



"Xem bạn trai cũ của mày quan tâm con nhỏ đó chưa kìa."



Sắc mặt Huệ Hân vốn đang xám xịt, nghe vậy thì cười khinh, liếc nhìn chị gái: "Ở đó mà con này con kia, nó là cái đứa đang ở nhờ nhà crush của chị đấy, đêm đêm đều ở cùng nhà với nhau, đã vậy em còn thấy anh ta đi họp phụ huynh cho nó nữa."



Thái Nguyệt nghe xong, mặt mày cứng đơ: "Ở chung nhà?"



Hai chị em họ đồng thời hướng mắt nhìn xuống, mỗi người mỗi biểu cảm. Thái Nguyệt lại liếc đến người đàn ông nọ, tầm nhìn không rõ lắm, chỉ thấy sườn mặt cứng cáp lạnh lùng khuất trong bóng tối, biểu cảm thế nào hoàn toàn không thể nhìn ra.



Huy Quân nói với về việc chọn cây cơ làm sao cho phù hợp nhất, đến cả dáng đứng, cách để tay và luật chơi cơ bản. Hà Tranh chú ý lắng nghe từng cái một, ra đến sàn đấu, trọng tài yêu cầu người hỗ trợ chỉ được đứng bên cạnh quan sát, không được can thiệp vào ván đấu.



Quan sát một lúc lâu, Hà Tranh cũng coi như hiểu sơ về những cái cơ bản và luật lệ. Cụ thể là người chơi dùng con cái, tức viên bóng trơn màu trắng để đánh những con có số thứ tự từ 1-15 trên bàn, mỗi cú đánh đều phải chạm vào viên có số thứ tự nhỏ nhất trên bàn. Điểm tính theo giá trị mục tiêu và ai đạt đến 60 hoặc hơn thì sẽ thắng.



Trận đấu bắt đầu, cả khán phòng im lặng đến mức tiếng thở và âm thanh gậy thọc bóng lăn đều nghe rất rõ ràng và phóng đại.



Hà Tranh đứng ở bên cạnh Huy Quân, nhíu mày quan sát thật kỹ, thỉnh thoảng khi đến lượt đối phương, cậu ấy sẽ nghiêng người đến gần cô để giải thích một số thứ.



Vị trí của Tư Thành gần ngay sau lưng hai người, tầm nhìn rộng rãi quan sát được hết bàn đấu, cũng quan sát được người này người kia dính nhau thầm thì to nhỏ.



Lát sau, trận đấu kết thúc hiệp đầu tiên nghiêng về Huy Quân khi đạt số điểm là 64. Hồ Tuyên có vẻ không cam tâm với kết quả cho lắm, anh ta thẳng lưng dậy, lườm lườm Huy Quân đang đập tay ăn mừng với cô gái bên cạnh.



"Thấy chưa, tôi đã nói góc độ và lực cánh tay rất quan trọng đấy."



"Làm thế nào mà cậu có thể tính toán để bóng xoay theo chiều ngược lại hay vậy, quả đó tôi cứ tưởng là thua rồi."



Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, nào để ý người ngồi ngay phía sau mặt mày xám xịt đen thùi. Có người hỏi anh về tính hợp lệ của kết quả, anh chẳng nói gì chỉ gật đầu một cái.



Hồ Tuyên hiếu thắng vội bảo cô thư ký bên cạnh đưa nước, xong gấp gáp chỉ tay nhân viên bảo mau chóng dọn dẹp lại bàn đấu để tiếp trận.



"Anh Tuyên đã đấu liên tục 4 trận rồi, anh hãy nghỉ ngơi một lúc." Thư ký có khuyên bảo nhưng anh ta không nghe, nằng nặc đòi chơi tiếp hiệp cuối này.



"Nghỉ ngơi một chút cũng được, cho mọi người còn thư giãn nữa." Thái Nguyệt thình lình lên tiếng. Mọi người lập tức nhìn lên cô ta.



Thái Nguyệt xoay eo một cái, yểu điệu từng bước đi xuống sàn đấu.



"Xem đàn ông các anh chơi mãi cũng chán rồi, để chị em chúng tôi cũng được dịp vui vẻ đi." Cô ta đi tới, nắm lấy cây gậy trong tay Hồ Tuyên, nháy mắt.



Hồ Tuyên: "Vậy cũng được, trong lúc chúng ta nghỉ ngơi cũng nên xem vài trò thú vị, nghe nói tiểu thư cả dòng họ Trương vài ngày nay thường xuyên đến đây chơi bida với ông chủ Thành, chắc cũng học được vài món nghề hấp dẫn. Mấy em nhân viên đâu ra đây tiếp tiểu thư coi nào."



Một trận thi đấu công bằng lập tức trở thành trò tiêu khiển cho đám nhà giàu kệch cỡm, họ tự ý sai biểu nhân viên trong quán, tự ý quát nạt khi ai đó không làm đúng theo ý mình. Thế mà dù có ông chủ ở đây, anh ta cũng chẳng nói năng gì, để mặt đám nhà giàu tự tung tự tác.



"Cần chi gọi nhân viên, ở đây có em gái cũng hứng thú với bida này, chơi với chị một ván nhé?" Thái Nguyệt tỳ tay lên bàn vuốt tóc hỏi cô.



Hà Tranh đáp: "Em chỉ là có hứng thú nhất thời, cũng chưa từng thử qua làm sao có thể bồi chị ván này được?"



Thái Nguyệt bật cười, hất hàm qua cậu bạn bên cạnh Hà Tranh: "Chẳng phải bên cạnh em có một đấu thủ rất giỏi sao? Chị sẽ để cậu ta chỉ dẫn em, em có thể thử qua một lượt, nếu em có thể thắng được chị 1 bàn này, tiền thưởng sẽ nhân 2, nếu thua thì chỉ là giao lưu giải trí cho mọi người."



Hà Tranh chớp mắt, mặt mày lạnh tanh. Cô thầm chửi đám nhà giàu tiêu tiền như cỏ kia. Lòng đầy khinh thường, cô và Huy Quân trao đổi với nhau qua ánh mắt, vẫn là đồng ý. Có lẽ là vị cô thấy được sự tự tin trong mắt cậu ấy dành cho mình.



Cuộc thi đấu giữa hai người đẹp, ai cũng nôn nóng muốn xem, nhất là khi bộ môn này đối với phái nữ lại dễ dàng lộ ra những đường cong đẹp mắt nhất. Mà chưa kể đó còn là hoa hậu của thị trấn, người có body bốc lửa số 2 không ai số 1.



Hà Tranh kéo Huy Quân đi chọn gậy, mắt hơi liếc qua người nọ, nhếch môi cười một cái, tay Tư Thành bất giác bóp dẹp điếu thuốc lá, mặt mày lạnh tanh nhìn bóng lưng cô.



"Như thế này đúng không? Đứng như thế này được chưa?"



"Chân bước rộng hơn một chút, đừng di chuyển cả cánh tay, chỉ để khủy tay trở xuống chuyển động thôi."



Huy Quân tập trung chỉ tư thế đứng cho Hà Tranh, thấy không đúng là đưa tay giúp cô. Hà Tranh bận áo dài trắng, tay áo xắn lên cổ tay nhỏ nhắn có đeo một chiếc đồng hồ màu đen, khi đứng lưng hơi cúi thấp, mông vểnh nhẹ được cậu trai kế bên đẩy hông qua một chút, còn cẩn thận chỉnh lại eo cho cô.



Tất cả đều lọt thẳng vào mắt Tư Thành. Vốn tư thế chẳng có gì, nhưng cái kiểu đụng chạm này bất giác khiến người ta sôi gan ứa máu, anh thầm nghiến răng, vứt điếu thuốc trên tay đi, lấy ra một điếu thuốc lá mới, vừa để lên môi ngậm, anh chợt giật mình.



Hà Tranh đang nằm sấp trên bàn, chân hơi nhón lên, cổ tay cầm gậy thục tới thục lui quả bóng đằng xa, vòng eo cô bé tí, bộ áo dài ôm gọn cơ thể thiếu nữ để lộ toàn bộ ưu điểm đẹp đẽ nhất trên người cô. Lúc đẩy gậy, mông cô vểnh hẳn lên, Tư Thành thậm chí còn thấy nó hơi mẩy nhẹ, lắc lư.



Cậu thanh niên kia bước qua, chắn mất tầm nhìn của anh, xong còn dựa sát vào người cô gái, đưa tay kéo nhẹ khủy tay cô, tư thế như đang ôm sau lưng.



Điếu thuốc vừa ngậm trong miệng lập tức bị răng cửa nghiến đứt, Tư Thành bỗng thấy mắt mình cay xè, anh nhắm chặt mắt xoa xoa mấy cái. Nhân viên bên cạnh hỏi anh có vấn đề gì không, anh không trả lời, chỉ phẩy tay ra hiệu.



Xong, anh lại ngước lên, hình ảnh đôi nam thanh nữ tú nhìn nhau cười nói đập vào mắt. Thái dương bỗng chốc phình ra, quai hàm nghiến chặt, Tư Thành lần nữa nhắm chặt mắt lại, cay không tả nỗi.