Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 477



Vinh Quý phi có hai trai một gái, cả ba đều xuất chúng, muốn đổi địch với bà ta thì phải cân nhắc thật kỹ.” Thẩm Hi
Hòa không thể1 không nhắc nhở Nghiêu Tây công chúa.
“Cô đúng là không biết lòng người tốt” Nghiêu Tây công chúa chép miệng.
Th0ẩm Hi Hòa mỉm cười: “Thì nể tình cô tốt bụng nên mới nhắc một câu đấy”
“Cô tin ta đi, Vinh Quý phi chắc chắn là dạng khẩ1u Phật tâm xà, trừ khi cô không muốn quản lý hậu cung, bằng
không thể nào hai người cũng rơi vào thế không đội trời chung” Nghiê2u Tây công chúa giữ nguyên ý kiến của
mình.
“Không sao, bà ta không cam lòng thì cứ đi mà giành” Thẩm Hi Hòa không bận t6âm.
Nghiêu Tây công chúa nhìn Thẩm Hi Hòa, nàng mặc một bộ y phục thuần một màu bạc, vóc người mảnh mai, tự
thể thanh nh9ã, tự nhiên mà đoan chính, từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói đều hợp khuôn phép, toàn thân toát lên
phẩm chất đặc trưng của quý nữ chốn Kinh thành. Cách đối nhân xử thế của nàng hết mực thong dong điềm tĩnh,
dường như có sóng gió gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
“Cô thừa hơi lo cho ta chi bằng lo cho mình ấy, bệ hạ khôn khéo cực kỳ” Thấy Nghiêu Tây công chúa giận dỗi
nguýt mình, Thẩm Hi Hòa bèn nhắc nhở.
“Cô yên tâm đi, bệ hạ bắt đầu ám chỉ với ta rồi, ta đang vờ như hiểu ý và tìm cách trốn tránh” Nghiêu Tây công
chúa hết sức tự tin, “Như thể gọi là lạt mềm buộc chặt”
Sau khi được Thẩm Hi Hòa chỉ dẫn, Nghiêu Tây công chúa đã tìm được một cơ hội. Tất nhiên, nàng ta không thể
tùy tiện tìm hiểu hành tung của Hữu Ninh đế được, nhưng Tiêu Hoa Ung đã giúp nàng ta một tay. Sau khi được
biết tháng nào Hữu Ninh đế cũng dành vài ngày đến Tàng Thư các đọc sách, nơi này lại không hạn chế ra vào,
Nghiêu Tây công chúa bèn đến đó mấy ngày liền để ôm cây đợi thở, ngày nào cũng chỉ xem đúng một cuốn sách,
chính là cuốn sách mà vị vương hậu quá cố kia từng yêu thích.
Nhờ có cuốn sách này mà Nghiêu Tây công chúa gặp được Hữu Ninh đế. Khi Hữu Ninh đế hỏi nguyên do, nàng ta
bèn nhắc đến vương hậu, lời lẽ nửa thật nửa giá. Về lý mà nói, nàng ta là người Thổ Phồn, làm sao biết được Hữu
Ninh đến từng yêu ai, có nhắc đến vương hậu cũng là tình cờ.
Giờ phút này, Nghiêu Tây công chúa vô cùng biết ơn mẫu thân mình đã đưa nàng ta cho vương hậu nuôi nấng
hòng lấy lòng vương hậu. Nàng ta hãy còn nhớ rõ như in về những ngày tháng lớn lên bên vương hậu. Bản thân
nàng ta vốn đã kính trọng vương hậu, trước mặt Hữu Ninh đế lại đắp nặn thêm mấy phần yêu thương quyến luyến
trong đó.
Hai người họ có điểm chung là cùng yêu quý một người, Hữu Ninh đế khát khao được biết hết thảy những gì liên
quan đến cuộc sống của vương hậu tại Thổ Phồn.
Trong quá trình tiếp xúc, Nghiêu Tây công chúa không khỏi thán phục khả năng kiềm chế của Hữu Ninh đế. Dù
trong lòng rất kích động nhưng ông ta không hề có những cử chỉ phóng túng, vài ngày mới triệu kiến nàng ta một
lần, mà không phải lần nào cũng nhắc đến vương hậu, có lẽ là vì không muốn bị nàng ta biết được tâm tư của mình,
Có đôi lần, nàng ta bị Hữu Ninh đế gài bẫy mà không hay, phải một lúc lâu sau mới nhận ra.
Nếu không biết trước người Hữu Ninh đế yêu là vương hậu, những hành vi của Hữu Ninh đế rất có thể khiến
Nghiêu Tây công chúa hiểu lầm rằng ông ta coi trọng mình nên mới dùng đủ mọi cách để tìm hiểu về cuộc sống
của nàng ta tại Thổ Phồn.
Hoàng thượng muốn giành lấy trái tim một nữ nhân chẳng có gì khó, may mà nàng ta luôn duy trì tỉnh táo.
Nghĩ đến đây, Nghiêu Tây công chúa càng thêm khâm phục Thẩm Hi Hòa, nếu Thẩm Hi Hòa không tiết lộ rằng
Hữu Ninh đế có ý định đánh chiếm Thổ Phồn, không cho nàng ta biết người trong lòng Hữu Ninh đế là ai, chỉ e
nàng ta đã rơi vào lưới tình với Hữu Ninh đế.
Một người đàn ông nắm quyền thống trị thiên hạ trong tay lại hết lòng quan tâm săn sóc, chiều chuộng và che chở
nàng ta hệt như bao người đàn ông bình thường khác, quả là một cạm bẫy dịu êm và trí mạng.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười, chợt thấy Trân Châu ra hiệu, bèn nói: “Đi thôi, có người đến kìa”
Nghiêu Tây công chúa đứng dậy rời đi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Thẩm Hi Hòa bắt đầu chuỗi ngày ru rú trong nhà tránh rét bên Đoản Mệnh, đến Đông
cung cũng chẳng mấy khi đi. Gần đến hôn lễ, Tiêu Hoa Ung cực kỳ bận rộn, còn Thẩm Nhạc Sơn đã lo liệu của hồi
môn cho Thẩm Hi Hòa xong xuôi, chuẩn bị lên đường vào Kinh cùng Tiết Hoành và Tiết Cẩn Kiều.
“Phụ thân, nhất định phải đưa quà mừng mà con tự chuẩn bị đến tận tay muội muội đấy nhé” Thẩm Vân An tiễn
bọn họ đến ranh giới Tây Bắc, không ngừng căn dặn. trước lúc quay về.
“Về đi.” Thẩm Nhạc Sơn mất kiên nhẫn xua tay.
Thẩm Vân An đội mũ lông báo, mặt mũi đỏ bừng do gió rét. Hắn híp mắt, giục ngựa đi đến bên xe ngựa, gõ cửa sổ
xe. Cửa xe hé ra một khe hở nhỏ, Tiết Cần Kiều ló đầu ra, nàng ta bao bọc kín mít, chỉ lộ hai con mắt: “Sao thế?”
Trong một năm ở chung dưới một mái nhà, hai người họ dần nảy sinh tình cảm. Thẩm Vân An nhìn Tiết Cần Kiều
bằng ánh mắt đầy dịu dàng: “Nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng khi dễ người khác, cũng đừng để người
khác bắt nạt. Sau này UU gả vào Đông cung, nàng cũng có thể thường xuyên vào cung tìm con bé.”


“Huynh phiền phức quá”
Thẩm Vân An:“..”
Tiết Cẩn Kiều đóng sầm cửa lại, sau đó Thẩm Vân An nghe được tiếng giục giã của Tiết Cần Kiều vang lên trong xe:
“Đi mau, đi mau, ta nhớ a tỷ lắm rồi!”
Dù đã đính hôn với Thẩm Vân An, Tiết Cần Kiều vẫn quen miệng gọi Thẩm Hi Hòa là a tỷ, còn bị Thẩm Vân An
sửa nhiều lần. Tiết Cần Kiều đàm phiền, bèn nói sau này ai gọi theo vai về người ấy, nàng ta chỉ muốn gọi Thẩm Hi
Hòa là a tỷ, cả đời cũng không sửa.
Tiết Cẩn Kiều không muốn Thẩm Hi Hòa gọi mình là a tẩu, cảm thấy như vậy sẽ không thể làm nũng với Thẩm Hi
Hòa được nữa. Nghĩ đến đó, nàng ta lại thấy bực bội, còn phàn nàn với Thẩm Vân An: “Sao huynh lại sinh trước cơ
chứ, nếu huynh là đệ đệ của a tỷ thì tốt biết mấy”
Thẩm Vân An:“..”
Thẩm Vân An nhiều lần bị Tiết Cần Kiều làm cho á khẩu, mãi mới đáp được một câu: “Nếu ta là đệ đệ thì U U thuở
bé sẽ đáng thương lắm, đã không có mẫu thân lại còn phải chăm sóc đệ đệ”
Tiết Cần Kiều nghe vậy cũng thấy có lý: “Ừ, huynh vẫn nên là a huynh thì hơn, sau này ta cũng gọi huynh là a
huynh”
Thẩm Vân An:“”
“Chúng ta có hôn ước, sau này sẽ là phu thê, nàng.”
“Chẳng qua là cách xưng hô mà thôi, huynh so đo lắm thể làm gì? Gọi a huynh đã là ta chịu thiệt, vậy mà huynh
còn không vui.”
Thẩm Vân An không phản bác được.
Lũ ngựa tung vó, làm tuyết tung bay mịt mù. Đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Vân An,
chỉ còn lại tuyết trắng đầy trời.
Thẩm Vân An nhớ lại mấy ngày trước, Tiết Hoành nói với Tiết Cần Kiều rằng hai ông cháu sắp phải đi, Tiết Cẩn
Kiều còn ôm eo hắn khóc sướt mướt, nói sẽ nhớ hắn, nói không nỡ rời xa hắn, hiềm nỗi gia gia lớn tuổi, không thể
thiếu mình bầu bạn.
Lúc ấy, Thẩm Vân An cũng cảm động làm, đang định ôm Tiết Cẩn Kiều vào lòng an ủi thì Tiết Hoành lại nói hai
ông cháu sắp về Kinh.


Thẩm Vân An còn chưa kịp ôm đã bị Tiết Cần Kiều đẩy ra.Nàng ta hối hà chạy vào phòng,vội vàng thu thập hành lý.Nước mắt hãy
còn vương trên bờ mi,che khuất tầm nhìn,Tiết Cẩn Kiều bèn lau qua loa:“Về Kinh,về Kinh thôi,sắp được gặpUUtỷ tỷ rồi,ta nhớ
UU tỷ tỷ muốn chết”
Thầm Vân An:..”
Trước kia hắn thương muội muội,sợ thê tử gả cho mình sẽ tui thân nên mãi không chịu thành hôn.Khó khăn lắm mới tìm được một
nữ lang thật lòng quý mến muội muội mình,nhưng khi thấy Tiết Cần Kiều để tâm đến muội muội nhường ấy,hắn lại thấy thật phức
tạp,trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào,không biết phải hình dụng tâm tình của mình ra sao cho phải.
Nhiều lần hắn suýt buột miệng hỏi ra:“Có phải vì ta là huynh trưởng củaUUnên nàng mới gà cho ta không?”