Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 157



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


MUỐN NÓ BIẾT SỢ


Nghe vậy, Hữu Ninh để cho rằng sở dĩ con trai buồn phiền trong lòng là do hâm mộ các huynh đệ khác thường
xuyên qua lại với nhau.


Tiêu 3Hoa Ung là Thái tử, hắn và các huynh đệ khác có khác biệt tôn ti, đã vậy sức khỏe lại kém, khó có thể cùng
chơi đùa với bọn họ, từ nhỏ lại rời1 cũng đến đạo quán tính dưỡng…


Nghĩ đến đây, Hữu Ninh để lại liên tưởng Tiêu Trường Canh cũng có sức khỏe kém, vừa hay ông ta tạm th9ời chưa
muốn để Tiêu Trường Canh chuyển ra khỏi cung ngay lúc này. Đại vương vừa mất mẫu thân, giờ mà phong tước,
ban phủ cho Tiêu Trường Canh3 chỉ e hai huynh đệ sẽ trở mặt thành thù.


Hữu Ninh để đang rầu chuyện này, Thái tử đã thay ông ta giải quyết.


Hôm sau, Hữu Nin8h để hạ chỉ để Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh đến Đông cung bầu bạn cùng Thái tử điện
hạ.


Nghe tin, Thẩm Hi Hòa ngây ngẩn: “Huynh bảo bệ hạ để Thập nhị hoàng tử tạm thời chuyển đến Đông cung ở
chung với Thái tử điện hạ ư?” Đây là lần đầu Mạc Viễn nghe được giọng điệu kinh ngạc đến vậy của Thẩm Hi Hòa:


“Vâng, bệ hạ đã hạ chỉ.”


Thẩm Hi Hòa nhìn bồn bạch quả bày gần đó chằm chằm không chớp mắt, càng nghĩ càng không hiểu: “Chẳng lẽ
Thập nhị hoàng tử có điểm nào đó khiến hắn nghi kỵ?”


Đông cung là một nơi đặc biệt, tượng trưng cho thân phận, nhất là đối với các hoàng tử mà nói.


Quả thật địa vị Thái tử của Tiêu Hoa Ung chỉ là hữu danh vô thực, dù có một hoàng tử khác được quyền tạm thời
cư trú ở Đông cung đi nữa thì các thế lực trong triều cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn, bởi lẽ bọn họ đều tin rằng
Tiêu Hoa Ung sẽ chết bệnh trong vài năm tới.


Nhưng dù gì thì việc này cũng không hợp phép tắc, không chỉ khiến Tiêu Hoa Ung mất mặt, các ngự sử cũng sẽ
không để yên. Bây giờ tình hình lại sóng êm gió lặng, vậy chỉ có thể là do chính Tiêu Hoa Ung muốn thể.


Nàng thật sự không hiểu nổi còn lý do gì khiến Tiêu Hoa Ung muốn để Tiêu Trường Canh đến Đông cung, ngoài
nghi kỵ ra.


Không phải là hắn thật sự muốn thay bệ hạ phân ưu, thương yêu đệ đệ đấy chứ? Hay là sống trong thâm cung quá
cô đơn nên muốn có người bầu bạn? “U U, ta tới rồi đây.”


Mạch suy nghĩ của Thẩm Hi Hòa bị Bộ Sơ Lâm cắt ngang, từ khi vụ quân nhu được giải quyết, nàng ta luôn phấn
khởi tung ta tung tăng, hết tạt qua Đại Lý tự trêu chọc Thôi Tấn Bách lại đến quận chúa phủ líu lo trò chuyện cùng
Thẩm Hi Hòa.


“Hôm nay trời trong nắng dịu, cực kỳ thích hợp cưỡi ngựa giải sầu, chúng ta đi cưỡi ngựa đi.” Nàng ta chạy lại gần
Thẩm Hi Hòa, trong tay ôm một bọc vải, Thẩm Hi Hòa bèn hỏi: “Cái gì thế?”


“Là y phục cưỡi ngựa ta chuẩn bị sẵn đó.” Nói rồi, Bộ Sơ Lâm liền mở bọc vải ra, bên trong là hai bộ Hồ phục, áo
đổi khâm cổ bẻ, tay áo hẹp. Một bộ màu xanh nhạt in hoa văn tròn màu kem, kiểu dáng của nữ Bộ còn lại màu kem,
in hoa văn tròn màu xanh nhạt, cả hai đều có hoa văn giống nhau.


“Ngươi muốn mặc bộ này đi cưỡi ngựa với ta?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Bộ Sơ Lâm nhìn hai bộ y phục: “Có gì không ổn
à?“.


Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm, nàng ta có hàng lông mày dài và đậm đầy nam tính, làn da lại ngăm đen hơn mình
rất nhiều, vốn dĩ còn băn khoăn Bộ Sơ Lâm mặc Hồ phục kiểu này mà đi cùng nàng chỉ sợ có người nghi ngờ Bộ Sơ
Lâm là con gái, nhưng giờ lại thấy mình đã nghĩ nhiều.


“Được.” Thẩm Hi Hòa cũng muốn thử xem sức khỏe của mình đã khôi phục đến đầu.


Hai ngày nay, nàng đã có thể chạy chậm, chỉ cần không cưỡi ngựa nước đại hắn là không có vấn đề.


Nàng thay bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt do Bộ Sơ Lâm đem đến, bộ này hơi ngắn chút, Bộ Sơ Lâm cũng thay
áo.


Dù Thẩm Hi Hòa không trang điểm nhưng với nước da trắng như tuyết, cặp mắt trong veo, mày đẹp như vẽ, nhìn
thoáng qua đã biết là giai nhân tuyệt sắc.


Bộ Sơ Lâm thì đậm chất công tử bột.


Hai người thong thả cưỡi ngựa trên phố, đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa cưỡi ngựa dạo phố, nhìn dân chúng và tiểu
thương bên đường, nhìn người qua kẻ lại trong các cửa hàng, Thẩm Hi Hòa không khỏi nhếch môi, cảm thấy âm
thanh phố phường ồn ào huyền thật sống động.


“Đó chẳng phải là Thục Nam vương thế tử à? Hắn lại thay nữ lang khác rồi sao?”


“Đúng là nghiệp chướng mà, không biết tay du đãng này lại định ăn chơi qua đường với nữ lang nhà nào nữa
đây!”


“Hôm kia ta còn nghe nói Chúc nương tử vì hắn ta mà tuyệt thực đấy!”


“Nữ lang này dù mặc nam trang vẫn đẹp tuyệt trần, dáng vẻ mê hồn, chẳng trách Thục Nam vương thế tử lại đá
Chúc nương tử.” Những lời xì xầm bàn tán bay đến tại Thẩm Hi Hòa, nàng liếc xéo Bộ Sơ Lâm, nàng ta ngượng
ngùng cười với nàng.


Hai người ra khỏi cổng thành, Bộ Sơ Lâm dẫn nàng đến chỗ mình thường tản bộ, nơi này có một bãi cỏ rộng thênh
thang, rất hợp với người mới học cưỡi ngựa như Thẩm Hi Hòa.


Trong lúc hai người vừa cưỡi ngựa đi dạo vừa tán gẫu ngoài ngoại ô, Tiêu Trường Canh mang theo hành lý đơn sơ
đi đến Đông cung, việc đầu tiên là tìm Tiêu Hoa Ung chào hỏi. “Thập Nhị Lang bái kiến Thái tử điện hạ.” Tiêu
Trường Canh làm lễ quần thần nghiêm chỉnh.


Tiêu Hoa Ung là Thái tử, Thái tử khác với hoàng tử bình thường, các hoàng tử có thể chào nhau như huynh đệ,
nhưng Thái tử còn là quân.


“Thập Nhị Lang không cần đa lễ.” Tiêu Hoa Ung lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt.


Tiêu Trường Canh chậm rãi đứng dậy, hắn đợi một lúc lâu không nghe thấy Tiêu Hoa Ung lên tiếng, ban đầu hắn
còn đứng im tại chỗ, đợi chừng một khắc đồng hồ vẫn không thấy Tiêu Hoa Ung nói gì, Tiêu Trường Canh bèn
ngẩng đầu, toan lên tiếng, vừa lúc mắt chạm mắt với đôi mắt ánh bạc sâu thăm thẳm của Tiêu Hoa Ung.


Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Tiêu Trường Canh bỗng có cảm giác như thể mình không mặc y phục.


Hắn vội vàng cụp mắt: “Nếu Thái tử điện hạ không có gì dặn dò, Thập Nhị Lang xin được lui ra để thu thập hành
lý.”


Tiêu Hoa Ung nhìn lướt qua bộ y phục Tiêu Trường Canh đang mặc: “Đồ cũ cứ vứt hết đi, đã đến Đông cung rồi,
cô sẽ không để để thiếu ăn thiếu mặc.”


Nắm tay Tiêu Trường Canh siết chặt, hẳn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”


Phản ứng của hắn khiến Tiêu Hoa Ung khẽ nhướng mày: “Cô thích người biết nghe lời, Thập Nhị Lang không hỏi
cô vì sao muốn cho đệ sống nhờ trong Đông cung à?”


Hai chữ “sống nhờ thật khó nghe, không ngừng nhắc nhở Tiêu Trường Canh rằng mình chỉ là phận bèo dạt mây
trôi, chẳng hề có chốn dung thân của riêng mình. Tiêu Trường Canh cười khẽ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Hoa
Ung, vị Thái tử ca ca ung dung cao quý, tuấn tú vô song.


Tiêu Hoa Ung xé toang vỏ bọc ngụy trang trước mặt Tiêu Trường Canh, khiến Tiêu Trường Canh có cảm giác áp
lực nặng nề đến mức hít thở không thông: “Thái tử điện hạ có thể cho Thập Nhị Lang sống nhờ mãi không?” “Đệ
muốn ở luôn tại Đông cung à?” Tiêu Hoa Ung nhìn Tiêu Trường Canh với vẻ hững hờ, thật ra là dò xét.


“Thập Nhị Lang nghi ngoài Lục ca ra, không còn ca ca nào muốn ở lại Đông cung nữa.” Tiêu Trường Canh mặc cho
Tiêu Hoa Ung dò xét mình, “Nhưng Thái tử điện hạ cũng không thể giữ Thập Nhị Lang ở lại Đông cung quả lâu
được, Thập Nhị Lang chỉ là một vị khách của Đông cung mà thôi.”


“Vậy là đệ không để bụng nguyên nhân cô muốn đệ tạm thời ở lại Đông cung.” Tiêu Hoa Ung hiểu ý Tiêu Trường Canh: “Đệ không sợ cô muốn ra tay với mình sao?”


“Thập Nhị Lang không có gì ràng buộc, cũng không có tham vọng, đương nhiên không việc gì phải sợ.” Tiêu Trường Canh hùng hồn đáp: “Rồi.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, song nụ cười chỉ thoáng hiện trên môi, sau đó ánh mắt chợt lạnh đi, khiến người ta nhìn mà sợ: “Đệ không sợ chết sao?”


Tim Tiêu Trường Canh như thắt lại những mặt mày vẫn điềm tĩnh: “Thái tử điện hạ cho rằng giết người sẽ không vấy máu ư?”


“Giết người ắt phải vấy máu, nhưng nếu là người khác ra tay thì có dính máu hay không cũng đâu liên quan gì đến ta.” Tiêu Hoa Ung thong thả đáp, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.