Vì Nơi Ấy Có Anh!

Chương 20: Người phụ nữ trung niên



Nguyên một tuần sau đó, Ngọc Nhi không ra khỏi nhà nửa bước. Cô cảm thấy mình cần dành thời gian cho bản thân để suy nghĩ thật kĩ về những gì đã trải qua. Trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh Linh Tuyết yếu ớt nằm trên giường bệnh với đủ loại dây cắm vào người, vẻ mặt hoảng loạn của Minh Anh khi dắt đứa con đứng trên sân thượng toà nhà cao tầng hay hình ảnh Minh Toàn thấp giọng bày tỏ với cô, dang tay ôm cô vào lòng. Những thứ đó liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô suốt cả tuần nay mặc cho cô cố gạt bỏ chúng ra khỏi đầu.

Trưởng thành là một chuyện gì đó rất đáng sợ. Đôi khi cô ước mình có thể quay trở về thời thơ ấu, mỗi khi bị bắt nạt, trêu chọc có thể chạy về than khóc với bố mẹ. Mỗi khi mệt mỏi, cần chỗ dựa thì luôn được đôi bàn tay ấm áp của mẹ dịu dàng xoa đầu dạy bảo. Còn bây giờ, mỗi khi mệt mỏi, bế tắc, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng, tự mình gánh vác vì cô biết mình đã trưởng thành, đã không còn là cô gái bé bỏng của bố mẹ, đã biết suy nghĩ cho người khác hơn, sợ bố mẹ phải phiền lòng. Cô lo lắng, sợ hãi bởi những cảm xúc tiêu cực này sẽ có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói lanh lảnh của Thanh Trà: "Ngọc Nhi, cậu ra đây cho tôi. Cậu định cứ ở trong đó mãi hay sao? Không nhớ hôm nay phải đi quay phóng sự với tôi à?" Ngọc Nhi lúc này mới sực nhớ ra mình còn buổi hẹn phỏng vấn với Thanh Trà nên cô mong chóng đứng dậy mở cửa phòng.

Ngoài cửa, Thanh Trà trợn mắt nhìn hình ảnh không thể tin nổi trước mắt. Một Ngọc Nhi xinh đẹp, kiều diễm, mạnh mẽ ngày nào bây giờ lại đầu tóc rối bù, quầng thâm mắt đen xì, quần áo nhếch nhác không thể tưởng tượng nổi đứng đực ở cửa. Cô vội vàng kéo Ngọc Nhi vào phòng, chị Tâm thấy cửa mở cũng theo vào. Ngồi xuống giường, Thanh Trà mới giơ hai tay đặt lên hai má nhợt nhạt của Ngọc Nhi: "Cậu bị ma nhập hả? Cậu còn nhớ rõ tôi là ai không?"

Chị Tâm lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát tình hình xung quanh. Căn phòng nhỏ bé vẫn gọn gàng ngăn nắp chỉ là chăn gối bị vứt bừa bãi trên giường đủ cho thấy chủ nhân căn phòng không làm việc gì khác ngoài nằm trên giường lăn qua lộn lại. Ngọc Nhi nghe câu hỏi nực cười của Thanh Trà thì không khỏi nhíu mày: "Mình ở trong phòng chứ có bị tai nạn đâu mà mất trí nhớ? Không lẽ trông mình đần độn tới nỗi đấy sao?"

Thanh Trà mở to mắt nhìn cô bạn bên cạnh, giọng nói cao hơn bình thường: "Đương nhiên rồi, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng cậu bị thần kinh đấy. Dáng vẻ cậu bây giờ không khác bệnh nhân tâm thần vừa bị kích thích là bao." Ngọc Nhi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh bên cạnh soi gương, nói vọng ra: "Cũng đâu tệ tới nỗi như cậu nói."

Thanh Trà bất mãn lẽo đẽo theo sau cô: "Tệ quá ấy chứ. Đi, thay quần áo rồi mình đưa cậu đi xoã. Hôm nay tạm gác phóng sự lại đây, nhìn cậu thế này có muốn quay cũng không được." Ngọc Nhi không phản bác, máy móc rửa mặt, đi đến chỗ tủ quần áo chọn bừa một chiếc váy mặc vào. Thanh Trà quay lại chỗ chị Tâm đang đứng mỉm cười nãy giờ nói: "Chị giúp em gọi cho tên phóng viên ưu tú kia thông báo với hắn tạm thời gác lại phóng sự vì hôm nay Ngọc Nhi không được khoẻ nhé?"



Nghe thấy vậy, chị Tâm hơi khựng người lại, nheo mắt nhìn Thanh Trà: "Sao lại là chị?" Thanh Trà cũng không nghĩ nhiều, than vãn nói: "Tên đó bị cuồng công việc, em mà nói tạm gác lại hắn sẽ tức giận đuổi cổ em khỏi dự án mất. Chị là quản lý của Ngọc Nhi, lời nói sẽ có trọng lượng hơn em." Bất đắc dĩ, chị Tâm đành phải ra khỏi phòng lấy máy điện thoại trên bàn ngoài phòng khách rồi bấm dãy số không thể quen thuộc hơn gọi đi.

Chuông điện thoại reo chưa tới hai giây, đầu bên kia đã kết nối. Giọng nói trầm khàn quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai:

- Diệp Tâm.

Khi nghe thấy giọng anh, tay chị hơi run lên nhưng giọng nói lại lạnh lùng, xa cách cũng không hỏi vì sao anh biết đây là số chị gọi tới:

- Hôm nay Ngọc Nhi không khoẻ, tạm gác lại việc ghi hình phóng sự.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi thấp giọng nói:

- Ừ. Vậy để hôm khác quay.

Chị Tâm cũng không buồn nói gì thêm, định tắt máy thì Cao Lâm lại lên tiếng:

- Em sống có hạnh phúc không?

Dừng một lát, tiếng bật cười nhẹ nhàng len lỏi rót vào tai Cao Lâm kèm theo đó là giọng nói lạnh nhạt của Diệp Tâm:



- Cũng tạm. Đỡ hơn khi ở bên cạnh anh.

Nói rồi, chị cũng không muốn dây dưa với anh, dứt khoát tắt máy, bỏ di động vào túi áo, xoay người đi vào phòng Ngọc Nhi. Sau ngày hôm ấy, chị cũng mạnh mẽ gạt bỏ người đó ra khỏi cuộc sống của mình. Chị không oán hận, cũng không trách cứ anh bội bạc. Mỗi người một câu chuyện, một nỗi buồn nhưng chung quy lại kết thúc cuộc tình sẽ còn đó những giọt nước mắt, chị đã khóc đủ rồi. Thôi thì, chị chấp nhận buông bỏ, chị sẽ nhớ về người cũ với những ký ức vui vẻ, cũng không tự giày xéo chính mình, bởi dẫu sao cũng đã đôi đường đôi ngả, không còn là của nhau.

*****

Sau khi đã kéo Ngọc Nhi ra khỏi nhà, Thanh Trà cùng Diệp Tâm mỗi người một bên lôi kéo cô tới tiệm ăn trưa bên đường, nằng nặc đòi vào ăn cho có sức đi mua sắm. Bước vào tiệm, một nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đi ra tiếp đón, dẫn ba người vào bàn ăn trong góc phòng, phát cho mỗi người một quyển thực đơn.

Ngọc Nhi không có tâm trạng ăn uống chỉ gọi tạm mấy món thanh đạm. Trái ngược với cô, Thanh Trà liên tục gọi hết món này tới món khác gần như cả nửa quyển thực đơn nhà hàng. Trong thời gian chờ món, Thanh Trà ghé vào tai Ngọc Nhi nói nhỏ: "Cậu có nhìn thấy người bên kia không? Bà ấy nhìn chúng ta nãy giờ." Ngọc Nhi dõi theo ánh mắt của Thanh Trà bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ trung niên, thoạt nhìn trông còn rất trẻ, khuôn mặt được chăm sóc rất chu đáo, dường như không có mấy nếp nhăn, phong thái lịch sự, trang nhã, ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía cô.

Hình như đã nhận ra Ngọc Nhi nhìn về phía mình, người phụ nữ bỏ cốc trà trên tay xuống bàn, nhẹ nhàng đứng lên bước đến. Cho tới khi đứng trước mặt Ngọc Nhi, người đó mới lên tiếng: "Chào cô, cô là Ngọc Nhi đúng không? Tôi có thể xin vài phút nói chuyện với cô được không?" Khuôn mặt bà ta có ý cười nhạt nhưng không chạm tới tia vui vẻ nào, lãnh đạm nhìn Ngọc Nhi, khí thế áp đảo dường như không cho phép từ chối.

Chưa đợi Ngọc Nhi lên tiếng, Thanh Trà đã hùng hổ nói: "Bà là ai? Có việc gì không thể nói ở đây sao?" Người phụ nữ không đáp lại, chỉ cười nhẹ, mắt vẫn dán vào Ngọc Nhi không rời. Cô cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn đứng lên nhẹ giọng nói: "Mình đi một lát rồi về." Diệp Tâm thoáng dè chừng nhìn Ngọc Nhi rồi lên tiếng: "Em ổn chứ?" Ngọc Nhi gật nhẹ đầu rồi bước tới bên cạnh người phụ nữ: "Chúng ta đi thôi."

Ra khỏi tiệm ăn, người phụ nữ dẫn cô đến một chỗ vắng người ở phía sau cửa tiệm, bước lên chiếc xe đen gần đó, ra hiệu bằng ánh mắt cho cô lên xe cùng mình. Ngọc Nhi nghi ngờ sợ rằng mình sẽ bị bắt đi nên dừng bước mà không dám lên xe. Đột nhiên, hai người đàn ông áo đen bước tới, khuôn mặt dữ tợn nhìn cô rồi đẩy cả người cô vào trong xe. Ngọc Nhi không kịp phản ứng nên người bị đập vào cạnh xe đau điếng khẽ kêu lên một tiếng.

Người phụ nữ thờ ơ nhìn cô gái chật vật trong xe, tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy tóc cô giật ra sau: "Chắc cô tò mò không biết tôi là ai phải không?" Ngọc Nhi mím môi không lên tiếng, tóc sau đầu như bị đứt ra, đau không tả nổi, cô giơ tay lên định gỡ tay bà ta thì hai tay lại bị một tên vệ sĩ bên ngoài tóm lấy, khoá chặt lại. Người phụ nữ thấy cô không nói, cũng không vội vã trả lời, tay càng tăng thêm lực: "Tôi là mẹ của Minh Anh, tên Lệ Hằng. Sao hả? Có phải bất ngờ lắm đúng không?"

Ngọc Nhi trừng mắt nhìn bà ta, khuôn mặt tinh tế lúc này lại nhuốm thêm màu tàn nhẫn. Tay bà vẫn nắm chặt lấy tóc Ngọc Nhi không buông ra, ánh mắt sắc bén làm sống lưng cô lạnh toát. Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Ngọc Như khẽ rùng mình: "Con gái tôi năm nay mới hai mươi hai tuổi, lại đã sinh con, chồng đã mất vài ba năm trước. Nhà tôi thừa điều kiện nuôi đứa trẻ, không cần thiết phải để con bé đem ra ngoài sống cùng người đàn ông khác. Tuy nhiên con bé lại quá cố chấp, luôn miệng nói yêu thằng kia nên tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."



Nói đến đây, lực đạo trên tay bà ta lại càng tăng thêm, thậm chí một tay khác bà còn giơ ra giáng một cú mạnh mẽ lên khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Nhi: "Thế mà không ngờ, dạo gần đây nó liên tiếp đòi sống đòi chết với tôi. Nó hiện giờ như một kẻ thần kinh không bình thường liên tục đập vỡ đồ đạc. Hẳn là cô biết lý do vì sao đúng không?"

Ngọc Nhi chịu đựng cảm giác da mặt như rách toác ra, run rẩy nói: "Tôi không liên quan gì tới con gái của bà." Tiếng bật cười trầm thấp vang lên, Lệ Hằng nhếch khoé môi nói: "Không liên quan? Không liên quan mà thằng khốn kia lại vì cô mà bỏ con gái tôi? Cô nói xem? Thế là có đủ liên quan hay chưa?" Ngọc Nhi mím môi, hai mắt hằn tia máu đỏ: "Tôi đã từ chối anh ấy rồi. Không giữ được anh ấy là do bản thân con gái bà kém cỏi. Không liên quan gì tới tôi."

Dứt lời, một cái bạt tai nữa lại mạnh mẽ đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi. Tiếng đánh vang vọng trong xe. Khuôn mặt cô đã đỏ ửng lên, khoé miệng rách một mảng, máu tươi chảy ra. "Cô là cái thá gì mà dám nói con gái tôi như vậy? Xem ra hôm nay tôi không thể để cô thoát khỏi chiếc xe này rồi." Nói rồi, bà ta ra hiệu cho hai vệ sĩ theo sau áp giải cô vào xe, trói chặt tay chân cô lại. Ngọc Nhi ra sức phản kháng nhưng thân thể bé nhỏ của cô nào có thể địch nổi với hai gã ông lực lưỡng.

Cô hoảng hốt hét lên: "Bà định làm gì tôi? Tôi nói cho bà biết, bà đang phạm pháp đấy biết không? Như thế này là bắt người trái phép." Lệ Hằng đảo mắt qua người phụ nữ trước mặt, bàn tay bà nhẹ nhàng xoa lên bên má đỏ ửng của cô: "Vậy là cô không biết rồi. Tiền có thể mua được tất cả cô gái à." Ngọc Nhi mở to mắt ngỡ ngàng nhìn bà ta, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy: "Bà muốn làm gì tôi?"

Lệ Hằng nhếch mép cười khểnh, tay miết lấy đôi môi đỏ mọng của Ngọc Nhi: "Làm gì cô à? Tôi đem cô về cho con gái tôi phát tiết. Dù sao nó cũng đã chịu đựng đủ rồi. Cô thấy sao? Có thích không?" Ngọc Nhi cao giọng nói: "Bà bị điên à? Tôi đã bảo tôi và Minh Toàn không có gì hết. Tôi càng không liên quan tới con gái bà. Bà thả tôi xuống mau." Mặc kệ Ngọc Nhi gào thét thế nào, chiếc xe vẫn phóng vút đi trên con đường vắng vẻ. Lệ Hằng lấy ra một chiếc khăn, đổ một thứ gì đó lên đấy rồi mạnh bạo dí vào mũi cô khiến cô ú ớ không nói nổi câu nào nữa, vùng vẫy trong vô vọng rồi từ từ ngấm thuốc mà thiếp đi.