Vết Cắt Thanh Xuân

Chương 8: Chung Phòng



Ánh hoàng hôn cuối cùng từ lâu đã vụt tắt. Màn đêm kéo xuống bao trùm lấy thành phố, phảng phất đâu đó làn gió mát se lạnh trên da.

Mộc Khuyết rảo bước đều đặn, tay vẫn nắm chặt lấy Dực Dương không rời.

Ngay khi đến cô đã quan sát tổng thể thương tích của cậu. Trên môi có một vết rách, má xước một bên, tay trái bị giẫm mạnh đến nỗi không ngừng run rẩy, nhìn kĩ thì ngón trỏ và giữa còn bị bỏng tàn thuốc, sưng tấy lên.

"Về nhà tớ nhé", Mộc Khuyết nói.

Dực Dương có chút bất ngờ, dự sẽ từ chối nhưng nghĩ lại thì cậu không thể đem bộ dạng bầm dập này về gặp bố, cuối cùng đành gật đầu đồng ý với cô.

"Được"

_____________

__

Đã lâu rồi Dực Dương không đến thăm nhà Mộc Khuyết, lần cuối có lẽ từ hai ba tháng trước. Bố Mộc Khuyết là hải quan, rất ít khi về nhà, bình thường cô đều sống cùng mẹ.

Nói đến Dì Trương thì không cần bàn cãi. Bà ấy tuy có nóng tính nhưng lại rất gần gũi với con cái, chưa kể đối với Dực Dương lại yêu thương như con ruột, mỗi ngày ở nhà đều hỏi han con gái về cậu, có thứ gì ngon đều bảo cô đem chia cho cậu một nửa.

Mộc Khuyết đoán chắc rằng mẹ mình đã ngủ, cô cẩn thận mở cửa, cố gắng không phát ra tiếng động nào, thỉnh thoảng lại quay sang nhắc nhở thiếu niên bên cạnh.

"Suỵt, cậu nhỏ chút. Mẹ tớ ngủ rồi, nếu thấy cậu bị thương bà ấy sẽ nổi giận đó"

Dực Dương không đáp mà chỉ gật đầu mấy cái, sau đó ngoan ngoãn lẽo đẽo đi sau cô.

Mộc Khuyết rón rén đến mở cửa phòng, vừa bật được công tắc điện liền thở phào nhẹ nhõm. Cô khoá trái cửa, quay sang nói nhỏ với cậu.

"Phòng tớ rất rộng, đợi tớ tìm chăn nệm cho cậu. Nhà tắm bên ngoài gần phòng mẹ tớ, rất dễ phát hiện. Cậu dùng nhà tắm của tớ đi"

Mộc Khuyết vừa nói vừa chỉ vào phòng tắm đằng kia, sau đó lại mở cửa ra ngoài tìm gì đó, bỏ mặc Dực Dương một mình trong phòng.

Trong bóng tối, Mộc Khuyết cố gắng căng mắt thật to tìm tấm chăn nệm trong kho, không ngờ chỉ chút động tĩnh nhỏ đã làm dì Trương thức giấc.

"Muộn rồi không ngủ, con lại phá phách cái gì đấy"

Dì Trương đứng trước cửa kho nhìn vào, giọng nói quen thuộc vừa cất lên liền làm Mộc Khuyết sởn hết cả gáy. Cô quay lại nhìn mẹ, bộ dạng hết sức lúng túng.

"Con... Con lỡ làm ướt chăn nên vào đây tìm"

"Không phải là tè dầm đấy chứ", bà dò xét, âm điệu có chút trêu chọc.

Mộc Khuyết thẹn đến hoá giận, lập tức phản bác.

"Mẹ, Mộc Khuyết đã 17 rồi!"

"Được rồi được rồi, mẹ để nệm trong ngăn tủ đấy, mau lấy rồi về phòng ngủ đi"

Dì Trương cười một cái, tay chỉ vào chiếc tủ gỗ to tướng trong góc rồi quay về phòng.

Cả chăn và nệm đúng thật rất nặng, to đến nỗi che mất tầm nhìn của cô.

Mộc Khuyết một tay ôm trọn, một tay mở cửa phòng, vừa vào trong liền vứt đống bông lớn đó xuống sàn nhà, ôm bụng thở hồng hộc. Đúng lúc Dực Dương vừa tắm xong.

Mộc Khuyết vô thức chuyển tầm nhìn, ánh mắt lập tức đập vào nửa thân trên trần trụi của cậu. Cô xấu hổ đến nỗi lồng ngực như muốn nổ tung, liền ôm gương mặt đỏ như gấc của mình quay phắc sang hướng khác.

"Sao cậu không mặc áo chứ!"

"Áo tôi bẩn rồi"

Dực Dương lên tiếng giải thích, không biết nghĩ ngợi gì đó lại nói thêm, giọng điệu hết sức trêu ghẹo.

"Kì lạ, rõ ràng lần trước còn kéo áo tôi xuống mà, sao bây giờ lại ngại. Còn nữa, lúc nhỏ xíu cậu cũng thấy cả người tôi còn gì, đến cả quần áo cũng mặc cùng rồi"

Mộc Khuyết nhắm chặt mắt, trong đầu nhớ lại chuyện trước kia. Năm đó Dực Dương lên bốn ăn uống không cẩn thận bị rơi vãi hết canh lên người, lúc đó dì Trương liền đưa cậu đi tắm, sau đó tìm tạm quần áo Mộc Khuyết mặc cho cậu, quả thật là cơ thể trần như nhộng của Dực Dương đều bị cô nhìn thấy.

Nhưng lúc nhỏ là lúc nhỏ, sao có thể so sánh với bây giờ. Cô càng nghĩ càng cảm thấy tên này học đâu ra thói vô sỉ như vậy, còn không biết xấu hổ mà trêu chọc cô.

Trông bộ dạng khoái chí của cậu, Mộc Khuyết bất lực tặc lưỡi một cái, nổi đoá đùng đùng chạy đến tủ quần áo tìm xem rốt cuộc có thứ gì cho cậu mặc vào.

Cô lục tung cả tủ, hết bộ này đến bộ khác, hoàn toàn không có nổi một chiếc vừa vặn với cậu. Càng nghĩ càng tức, quần áo của bố Mộc Khuyết đều ở trong phòng dì Trương, căn bản không thể lấy cho cậu mặc.

Dực Dương thở dài, đành chấp nhận số phận.

"Được rồi, tôi cởi trần hết đêm nay cũng được. Dù gì ở nhà tôi cũng quen không mặc"

Mộc Khuyết càng không hiểu. Từ bao giờ thân hình cậu lại đẹp như vậy. Ngực to, bụng phẳng lì, các cơ săn chắc, tuy không quá vạm vỡ nhưng lại rất cứng rắn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy rất hút mắt nhìn người. A, chính là vẻ đẹp lao động trong truyền thuyết đây sao?

Mộc Khuyết trách mình không kiềm được mà cứ vô thức nhìn vào người cậu, thẹn đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.