VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 717: Cứu mạng



Nhóm Turan nhanh chóng rời doanh trại. Chiếc xe bán tải di chuyển được một khoảng xa, Lily mới đột nhiên đặt quyển sách mình đang đọc sang bên, cất tiếng:

– Như vậy thật sự tốt sao, anh Turan?

– Không tốt.

Turan đáp ngay, chiếc xe bán tải vẫn tiếp tục tiến đều về trước. Hơi suy nghĩ trong giây lát, nó lại nói:

– Sau vụ này, chắc chắn cả phía Wyndur lẫn Nalisha đều sẽ tức giận với chúng- không, là tức giận với anh.

Turan định nói “chúng ta”, nhưng thấy rõ ràng chỉ có mình nó là người sẽ chịu trách nhiệm vụ việc, và tốt nhất nên như vậy.

Nghe xong, ánh mắt Lily hiện qua một vệt lo lắng. Chần chừ một lúc như sợ làm phật lòng Turan, em ấy nhỏ giọng bảo:

– Nếu vậy… chúng ta sau đó nên làm thế nào? Ý em là… họ sẽ không bỏ qua, đúng chứ…

Cười vài tiếng hòng làm bầu không khí bớt căng thẳng, Turan đáp:

– Em đừng lo. Chuyện sau đó có thành thế nào cũng không quan trọng. Hay nói đúng hơn thì, quy mô sự việc tới lúc đấy đã chẳng phải là thứ vài quân đoàn hay quốc gia có thể ảnh hưởng.

Lily vốn thông minh lanh lợi, nhưng nghe lời này của Turan vẫn ngẩn ra hồi lâu, lấy làm khó hiểu. Em ấy có thể hiểu được phần nào ý nó, nhưng để hình dung cho đúng thì cần có trải nghiệm tương ứng. Dù sao thì Lily vẫn chưa từng đối diện với sức mạnh của thần, huống hồ bản thân vẫn chỉ là một Nihr.

Nghĩ đến Nihr, Turan càng muốn mau chóng tới được chỗ tòa tháp, cũng chính là nơi chiếc xe bán tải đang hướng về ngay lúc này. Tuy nhiên, nó không thể vội được. Trước khi trận chiến giữa đội quân đế quốc Carnato và quân đoàn Ungreilt nổ ra, hành động một cách lỗ mãng sẽ chỉ khiến nó trở thành mục tiêu bị nhắm vào.

Phía trước, tòa tháp hiện ra mồn một. So với lần đầu đặt chân tới lục địa phía Tây, tòa tháp ở gần toát ra một loại khí thế lạ kì, vô hình trung làm cho Turan cảm thấy bản thân nhỏ bé, không dám xâm phạm.

Và bất giác, nó thấy được ánh lửa lập lòe như ma trơi, xen lẫn với tia sét dập dờn, gió nổi cuồn cuộn trông tựa bão tố vây quanh lấy cả tòa tháp.

Turan không bất ngờ, nhưng trong lòng lại rung động. Đây lại chẳng phải lần đầu tiên nó có trải nghiệm này ở chỗ tòa tháp. Lần trước là do thần Fyratr khi giao trả nữ người sói đã chỉ cho nó thấy.



Thứ thấy được là “hư”. Giả mà lại có thể thật sự tác động. Giả mà khiến cho thực thể sụp đổ, hoặc quá hơn nữa là dựng nên hiện thực.

Theo như lời giải thích của thần Fyratr, hư không thể thấy hay cảm nhận được bằng các giác quan thông thường, mà cần phải thông qua sự biến đổi đặc thù của năng lượng hoặc vật chất để phân biệt, nhận ra.

“Trừ phi ngươi trở thành thần. Cũng là cách đơn giản và trực tiếp nhất.” thần Fyratr đã nhấn mạnh như vậy.

Phát linh là bước đầu tiên để xác định hư, sau đó dưỡng hồn để có thể cảm nhận được mà tìm hiểu, cuối cùng là luyện hồn vận để tạo ra điểm kết nối.

Turan nghe hiểu một phần, lại không biết tại sao đối phương nói mình chuyện đó. Thấy dáng vẻ ngu ngốc ấy của Turan, thần Fyratr đã không chút ngần ngại đưa tay vạch ra một đường sáng màu xám bạc nhanh chóng chuyển sang trắng xanh. Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sét chỗ tòa thấp như nhận được sự hấp dẫn, đánh thẳng về phía nó.

Turan giật bắn mình, chợt cảm giác bản thân vừa chết đi. Cả người đó nhẹ bẫng, hít thở không thông, nhiệt độ cơ thể hết nóng lại lạnh. Nếu không phải nó đã gần như chết đi sống lại không biết bao lần, có khi còn thật tin tưởng rằng bản thân đã chết, xuất hồn bay đi.

Hư. Nhưng rõ ràng Turan có thể đã chết. Như vậy, chuyện xảy ra không hẳn là giả, mà chỉ là cảm giác xảy ra sai lệch. Nếu cần dùng một phương thức dễ hiểu để hình dung thì có thể gọi ảo giác.

“Vậy con rồng canh giữ tòa tháp có phải cũng thật sự tồn tại?” Turan thầm hỏi. Nó đã không dám tìm câu trả lời ở chỗ thần Fyratr, sợ đối phương lại cho mình tới một lần cảm nhận trực quan nữa. Cái chết luôn là không dễ chịu, nó thì luôn e sợ.

– Em thấy được gì?

Turan hỏi. Nó biết Lily chỉ là một Nihr, cách phát linh còn xa lắm. Thế nhưng em ấy vốn là phi thường, biết đâu lại có thể dựa vào đây để tìm ra chút manh mối về đốm lửa ẩn hiện trong mắt.

Có điều, câu hỏi đặt ra không được cụ thể nên nhất thời Lily cũng chẳng biết trả lời thế nào. Mất một lúc, em ấy mới đáp:

– Có rồng ạ… Em cũng chẳng biết có phải hay không. Dù sao em chưa thấy rồng bao giờ.

Turan điếng người. Thật sự có rồng. Nó lại không thấy được. Bất kể có thể xác định là rồng thật hay không, chỉ riêng mỗi việc đối phương có thể thấy thứ nó không thấy đã là rất đáng kinh ngạc rồi.


– Ở đâu?

– Trên ạ. Tận tầng mây.

Lily vừa nói vừa chỉ tay lên trời. Turan nhìn theo lại chỉ thấy được mây trẳng phủ lấy tòa tháp, nhìn kỹ, chợt phát hiện màu sắc đám mây đang dần chuyển sang đen, như là chuyển mưa. Bầu không khí âm u cũng theo đó trải khắp.

“Chẳng lẽ có liên quan tới ma năng?” Turan nghĩ. Dù sao thì đây là tòa tháp Ma pháp Tối thượng, chuyện cần phải dựa vào ma năng để thấy được sự kì diệu cũng là có thể hiểu.

– Camilier. Cô thì sao?

– Quả thật có rồng, thưa cậu chủ.

Nữ người sói đáp ngay, như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Vậy ra chỉ có Turan là không thấy được. Kết luận liên quan tới ma năng cũng không thể thành lập bởi nữ người sói vốn không học ma pháp. Cô ta có khi còn chẳng biết sử dụng ma pháp cụ.

Tặc lưỡi, Turan đành phải từ bỏ. Nó có cố gắng cũng bằng thừa. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó vẫn cần phải có điểm đầu mối mới có thể lần theo mà tìm hiểu.

Lại di chuyển thêm chừng vài cây số nữa, chiếc xe bán tải dừng lại. Từ đây đến chỗ tòa tháp chỉ còn chưa đến năm mươi cây số. Đây đã là giới hạn mà các phe ngầm định ra, nếu vượt qua sẽ lập tức bị nhắm vào. Tất nhiên, định ra vốn dĩ là để chờ có người phá vỡ, xem như phương thức mở màn sự kiện. Hiện tại chỉ là còn chưa sẵn sàng mà thôi.

Turan bước ra khỏi xe, để Lily ở lại cùng Camilier. Không có ai để ý tới nó. Dù sao người dừng bước ở khoảng cách giới hạn có nhiều lắm, chỉ cần không vượt qua, sẽ chẳng ai buồn quan tâm.

Lấy ra viên đá truyền âm, Turan bắt đầu phát tín hiệu. Chẳng bắt nó phải chờ quá lâu, từ viên đá đã phát ra âm thanh:

– Đội trưởng.

Là giọng của Kull. Hai ngày trước, Turan đã nhận được tin từ đối phương. Tình hình của cả nhóm chỗ Kull cũng được xác nhận khi đó. Theo lời cậu ta, mọi người đặt chân đến lục địa phía Tây vừa được vài giờ, mọi thứ đến lúc này vẫn ổn, chỉ là có vài chuyện xảy ra thật khó mà tin nổi.


Đáng chú ý nhất chính là Darmil đã đối chọi trực diện với một con Thủy quái. Cậu ta tất nhiên là thua, còn suýt mất mạng, cuối cùng vẫn nhờ có năng lực chữa trị kì diệu của Shelah mà sống sót. Dù vậy, sức ảnh hưởng của trận chiến đó vẫn vô cùng lớn đối với cả nhóm.

Đặc biệt là Athenia. Cô ta đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với Darmil, còn lôi các thành khác của nhóm vào. Vị nữ chiến binh thừa nhận sự yếu kém của bản thân và bày tỏ quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.

Darmil đối với chuyện này chỉ có thể nói vài lời ủng hộ sáo rỗng. Được đối phương công nhận năng lực thật sự là một cảm giác tuyệt vời, nhưng làm thành như Athenia thì có phần khó xử. Dù sao cậu ta cũng chẳng giúp được cái gì. Cách chiến đấu của hai người còn là có sự khác biệt rất lớn.

Turan ngược lại chú ý điểm năng lực chữa trị kì diệu của Shelah hơn hết. Kull xác nhận rõ rằng, lúc ấy, Darmil đã bị đánh nát một nửa thân dưới, nội tạng rơi vãi lung tung, máu nhuộm đỏ, hơi thở cũng chẳng còn. Sức sống duy nhất sót lại là dựa vào ý chí chiến đấu còn chưa dứt, nhưng cũng sẽ sớm kết thúc.

Shelah chẳng biết nghĩ gì, lao vào, mở ngay một bình thuốc hồi phục khí huyết thánh cấp đổ khắp người Darmil. Hiệu quả là có, nhưng với tình trạng thương tổn cỡ đấy thì tất nhiên là không thể nào cứu nổi mạng cậu ta. Cô nàng vũ công lại chẳng dừng ở đó, đặt hai tay lên người Darmil, từ đó phát ra luồng ánh sáng màu xanh lục nhạt.

Lúc này, có vẻ như nhận ra Shelah định làm gì, Athenia hét lớn, tỏ ý ngăn cản đối phương. Nhưng Shelah bỏ ngoài tai, tiếp tục thực hiện công việc.

Cứ thế, vết thương của Darmil tưởng chừng như không thể cứu chữa lại bắt đầu hồi phục. Không phải là loại hồi phục thông thường, mà giống như mọc ra mới, từ nội tạng, máu, cho tới cả xương cốt và da thịt. Và để cho chúng không sinh trưởng một cách lung tung, Shelah phải một tay duy trì công việc chữa trị, một tay đắp nặn cho đúng.

Chỉ là nghe kể, Turan cũng không tránh khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh khi hình dung ra cảnh tượng lúc đó. Năng lực chữa trị bản thân vốn đã phi thường, có đủ hiểu biết và tay nghề điều chỉnh các bộ phận cơ thể cho đúng cũng là vô cùng ấn tượng. Dù là y thuật sư thì vẫn rất khó để đạt tới trình độ ấy.

Tất nhiên không chỉ thế, một cái giá tương xứng vẫn cần phải trả. Cơ thể Shelah teo tóp, làn da trở nên nhăn nheo và tím tái hệt như thiếu máu; cả người co oằn, run rẩy; hơi thở yếu đi thấy rõ và nhịp tim thì chừng như không còn thể nghe được nữa.

Người chết. Đó là điều đầu tiên mà ai chứng cảnh tượng ấy đều nghĩ đến. Giống như một cái xác khô chỉ còn sót lại chút sức sống mơ hồ, tựa ngọn đèn trước gió bất kì lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Dẫu vậy, cô nàng vẫn gắng gượng đến tận khi nghe được nhịp thở của sự sống, để biết rằng bản thân đã thành công thì mới chịu gục mất. Chết lâm sàng.

Mọi người vội vàng thay đổi đối tượng cứu chữa, nhưng phương thức bình thường lại không hề tác dụng. Tình trạng này có khi còn tệ hơn cả Darmil trước đó, bởi cơ thể hoàn toàn không có phản ứng.


Truyện hay nên đọc :