Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 40: Siêu Loại đêm mưa




Chập tối ngày hăm bảy trời bỗng đổ mưa, càng về tối mưa càng nặng hạt. Từ sườn núi nhìn về phía Siêu Loại chỉ toàn một màu tối đen.

Thành viên của đội Trinh sát Thiếu niên cùng những người phụ nữ đóng vai hành khất đã đến điểm hẹn, mỗi người bọn họ sẽ dẫn một toán chừng ba chục người khoác áo tơi bện rơm lầm lũi đi trong đêm. Mỗi toán xuất phát cách nhau độ nửa khắc. Cự Lượng dẫn toán đầu tiên, sau anh ta là Cao Lịch rồi đến Phạm Hữu Thế và Bỉnh Di.

Chương và Duệ xuất phát gần sau cùng, Nghiêm Phúc Lý dẫn năm mươi thân quân theo sát. Quang Diệu và Xuân ở toán sau. Võ Văn Dũng lo chặn hậu nên xuất phát muộn nhất. Toán này khoảng năm chục quân sẽ không tham gia trực tiếp mà phục gần gia trang.

Sau hơn một canh giờ di chuyển, trời tối đen như mực, mưa cũng nhỏ dần thì làng Nguyệt Đức dần hiện ra trong tầm mắt Chương. Ngôi làng lớn được bao bọc bởi những luỹ tre mà khi tối trời, chúng khiến ngôi làng giống như là một gò đất cao. Men theo bờ sông Dâu gần đến Nguyễn gia trang thì Chương gặp các toán đi trước đã mật phục cách tường rào gần nhất khoảng năm mươi trượng.

Toán Cự Lượng và Cao Lịch tiềm nhập theo lối bờ rào xác định nơi ở của nhóm bảo tiêu và vô hiệu hoá đàn chó cỏ. Toán của Thế và Di nấp bên bờ rào sẵn sàng chui vào.

Sau khi chui qua bờ rào, Chương bám sát Phúc Lý dò dẫm trong đêm. Duệ theo sát phía sau, trời mưa nên trơn, Duệ bị trượt ngã nên Chương phải giúp. Chương cũng chẳng nhận ra cậu đã nắm tay Duệ từ khi nào bởi đi dưới mưa hơn nửa canh giờ, bàn tay cậu đã lạnh cóng.

Những ngọn đèn dầu lạc thắp ở nhiều nơi trong gia trang, có cả đèn lồng treo bên những mái hiên.

Tin từ phía trước truyền lại là Lượng và Lịch đã vô hiệu hoá được đàn chó, đây có thể xem như tín hiệu sẵn sàng hành động. Nhất loạt những quân sĩ trước sau Chương đều buộc khăn trắng lên đầu đồng thời bịt mặt cũng bằng dải khăn đó.

Mỗi toán chia thành ba nhóm hành động nhắm đến các mục tiêu đã được bàn thảo trước đó nhiều lần. Bọn Bỉnh Di đã làm sa bàn dựa theo mô tả của Tôn và những người khác nên các toán không tốn nhiều thời gian tiếp cận được mục tiêu.

Trong tiếng mưa rơi, Chương nghe thấy mấy tiếng huýt gió ấy là tín hiệu quy ước tất cả hành động. Đội bảo tiêu của Nguyễn gia trang ở trong hai căn nhà mái ngói mau chóng bị khống chế. Một vài kẻ chống cự liền bị hạ gục. Lúc Chương đi qua, ghé mắt nhìn vào thì bọn họ đều bị trói ba người một ngồi quay lưng vào nhau, miệng bị buộc khăn.

-Các anh biết điều thì ngồi yên phận ở đấy, bọn ta đến cướp của chứ không cướp mạng, giữ mạng mà kiếm cơm.

Chương biết nói vậy là thừa nhưng vẫn muốn nói gì đó giúp những bảo tiêu giảm bớt lo lắng.

Tất cả gia nhân bị bắt, kẻ nào ở nguyên chỗ đó, đều bị trói và bịt miệng. Một số chạy loạn, vài kẻ la toáng lên đều mau chóng bị hạ rồi nhốt vào phòng gần nhất. Bọn Chương đã thống nhất việc giấu bớt hành tung, không cho những người trong gia trang biết được có bao nhiêu kẻ cướp.

-Chị Duệ, chị dám lợi dụng lúc em đi vắng hả?

Thiên Bình đi ra từ một ngôi nhà nhỏ cùng với Nguyệt. Chương cúi xuống nhìn mới biết từ nãy đến giờ cậu vẫn cầm tay Duệ không buông. Chương thả tay ra, Duệ thu lại.

-Sao hả? Chính mắt ta nhìn thấy anh cầm tay chị Duệ, hai người đã có gì rồi?

-Chị bị ngã nên anh Chương đỡ thôi, thật là chưa có gì.

-Hừ! Xong việc ta sẽ tính sổ với hai người.

Bình vùng vằng định chạy đi đâu đó liền bị Chương ngăn lại.

-Trong số những người ở gia trang, liệu có đem theo được kẻ nào không?

-Toàn đàn bà. - Bình đáp, giọng vẫn khó chịu.

-Em mau tập hợp họ lại, chốc nữa dẫn theo luôn. Họ làm người ở mãi cũng không khá được, chúng ta dựng làng sẽ thiếu dân.

Bình sững người trong giây lát, Chương nói với Duệ.

-Duệ giỏi thuyết phục, hãy giúp Nguyệt và Bình nói cho những người ấy hiểu, ai muốn thì theo nhưng không được cho biết ta từ đâu đến.

Duệ gật đầu nắm lấy tay Bình đi theo Nguyệt, Bình vẫn cố ngoái lại nhìn thêm.

-Thật đáng xấu hổ, sao anh Lý không nhắc ta?

-Ta thấy đẹp đôi nên kệ, dù gì cũng tốt mà.

-Vừa rồi ta mà không nhanh miệng sợ là hỏng hết chuyện. Anh Lý chỉ nên lấy một cô thôi.

Nghiêm Phúc Lý và những thân quân cố nhịn cười rồi dẫn Chương vào khu nhà chính. Thân quân tản ra đứng ở những góc tối canh chừng, chỉ có vài người theo Chương. Chương công nhận ngôi nhà này làm đẹp, sàn nhà lát gạch đỏ au, nhiều hoa văn tinh xảo trạm trổ trên những bức vách. Đèn lồng treo sáng rực, đồ đạc trên tường ngoài tranh thuỷ mặc còn có nhiều câu đối. Nội thất đều làm từ gỗ, nhìn sơ qua chả khác gì tư gia của một đại gia ở nơi Chương đến.

Già trẻ lớn bé nhà ông hào phú đến ba chục người, trong đó có một bà cụ tóc đã bạc trắng và dăm bảy trẻ nhỏ chưa đến sáu tuổi. Tất cả bọn họ bị dồn lại một góc nhà, người nào người nấy sợ đến tái xanh, trẻ con thì khóc quấy. Lúc Chương đến gần, có mấy người đang quỳ gối vái lạy như tế sao xin tha mạng. Thấy Chương, Cao Lịch khẽ gật đầu rồi rút, chỉ để lại vài quân canh chừng.

-Ông là gia chủ nhà này ạ?

Chương hỏi người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, dáng vẻ mập mạp, tướng mạo đĩnh đạc, có khí chất, mặt không tái xanh, tay không run rẩy. Trong tình cảnh này có thể thấy ông ta cũng là người có bản lĩnh.

Người đàn ông chưa trả lời, những người vừa vái lạy lại chuyển sang van xin cậu. Chương nói ra hiệu cho Phúc Lý đỡ họ dậy.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Chương, Chương không lảng tránh cái nhìn đầy căm giận này. Cậu ôn tồn:

-Ta đến cướp của chứ không lấy mạng ai nên mọi người cứ bình tĩnh. Mấy chị kia giỗ cho trẻ con nín đi.

Chương nhận ra lẫn trong đám người còn có cô đóng vai mẹ của Thiên Bình và Nguyệt.

-Phường trộm cướp các người xưa nay không tha ai, muốn chém muốn giết thì tùy nhưng nên tha mạng cho trẻ dại không biết gì, xem như để lại chút phúc đức ngày sau.

-Ta không có ý sát hại ai, gia nhân và bảo tiêu của ngài vẫn không thiếu một người. Ta đến đây mượn tạm ngài ít của cải để dựng nghiệp, ngày sau thành ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.

Vị hào phú nhổ toẹt bã trầu xuống nền nhà, Chương chỉ biết nhún vai. Cậu quay lại nói với thân quân:

-Tìm giúp ta bút lông và giấy.

Rồi cậu quay lại than thở:

-Lý Lệnh công xưng bá như vậy đủ rồi, ta sẽ lật đổ ông ta rồi làm vương xứ này. Số của cải đêm nay ta lấy đi sẽ ghi nợ với ngài, ta lấy mười phần thì một năm trả lãi một phần. Hẹn sau năm năm trả lãi và gốc theo thời giá hiện hành. Ngoài ra, nếu ta dựng nghiệp lớn mà thành, ta sẽ biến ngài thành một cự phú bậc nhất đất Vạn Xuân.

Đoạn Chương lại nói với thân quân:

-Đưa bà cụ đi nghỉ, khuya rồi.

Bút lông và giấy dó được đem đến, Chương cầm lấy đi đến trường kỷ. Thấy bà cụ khóc lóc van xin và không chịu đi, Chương hạ giọng:

-Cụ cứ yên lòng đi nghỉ, con cháu cụ sáng mai vẫn đủ người không thiếu ai. Mong cụ thứ lỗi vì đã làm chuyện không hay, tất cả là do Lý Lệnh công ép bọn cháu vào đường cùng.

Chương viết lên giấy, đại ý rằng có mượn tài sản ở gia trang họ Nguyễn để lo cái ăn cái mặc cho anh em. Hứa sẽ trả lãi và gốc đầy đủ sau năm năm và việc giao thương của ông Cả Lụa sẽ được tạo điều kiện tốt nhất. Chương ký tên là con của ông Bụt.

Chương đưa tờ giấy cho gia chủ, ông ta nhìn rồi chau mày.

-Đây là mật hiệu của ta, ngài không tin cứ xé bỏ song ta nghĩ ngài là một thương nhân muốn lợi nhuận. Ta cho ngài hay, kiếm tiền bằng việc mua đi bán lại là tốt nhưng đôi khi bỏ tiền đầu tư vào chính trị, à, ý ta nói là đầu tư đúng nơi, đúng chỗ, đúng người thì giang sơn này sợ là ngài không đủ sức kiếm tiền.

-Cậu trai, ta sống đủ lâu, đôi ba lần qua hiểm cảnh cũng chưa từng gặp kẻ như cậu, tờ giấy này liệu có phải thứ vứt đi hay không?

-Ngài có tờ giấy này thì ngày sau trong châu Vũ Ninh sẽ chẳng ai làm khó ngài nhưng ta khuyên ngài chỉ nên trưng ra khi ta dẹp xong Lý Lệnh công và cái đám cát cứ gần sông Thiên Đức.

-Nam tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chả hay cậu có thể nói cao danh quý tính cho ta?

-Ta không phải trẻ lên ba, trong giấy đã có tên ta. Bây giờ ngài và gia quyến cứ ngồi ở đây, ta phải đi xem kẻ dưới hành sự. Mấy cô kia đưa trẻ con vào dỗ cho chúng ngủ đi.

Trước khi bỏ ra ngoài, Chương nói với Phúc Lý:

-Người nào định chạy thì đánh gãy chân, nếu họ tuân theo thì đừng làm khó.

Chương ra ngoài đứng thở hắt ra vài cái, đưa tay vỗ ngực vì diễn lâu hơi mệt.

-Anh Chương ra dáng tướng quân rồi đấy, rất có khí chất.

Duệ và Bình đứng nấp sau cột bước ra, lời vừa rồi là của Duệ.

-Mới non tuần trăng không gặp mà anh Chương như một người khác vậy. Đấng nam nhi như thế rất xứng làm chồng của ta.

-Đừng có đứng đây thì thào, đi ra bến sông xem thế nào. Việc tôi giao khi nãy xong chưa?

Duệ đáp:

-Những người đồng ý theo chúng ta đều là đàn bà con gái, được hơn hai chục người, họ đang giúp khuân vải ra bến sông.

-Trong gia quyến của nhà này hãy còn người của ta, rút cô ấy đi sẽ lộ gốc tích. Chốc nữa tìm cách bảo cô ấy ở lại, sẽ có người bảo vệ. Chờ mấy hôm tạm yên thì đón cô ấy ở điểm hẹn nào đó mà Bình biết.

-Có cần cho họ biết hai đứa con gái xinh đẹp của cô ấy đã bị toán cướp bắt đi rồi làm bậy hay không hả anh Chương?

-Ý hay đấy, cứ làm theo ý của em.

Thiên Bình nghe Chương nói một câu em, hai câu em thì ngây ngất. Ở Vạn Xuân, vợ chồng trẻ người ta vẫn hay gọi nhau như vậy hoặc chí ít là những đôi uyên ương.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều