Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 34: Người mỗi lúc một đông




Sau nhà bà Cả Ngư, trên khoảng đất bằng phẳng, có một ngôi nhà hoàn toàn bằng tre, nứa được dựng lên chỉ trong ba ngày. Nhà dài năm gian, bên trong sắp đến tám cái giường bằng tre, rơm rạ được bện thành nệm. Một góc nhỏ trong nhà dùng làm bếp tạm. Chương khá bất ngờ về sự tháo vát của những chàng trai làng Vạn. Trong quá trình dựng nhà, Chương chỉ biết giúp những việc lặt vặt, cậu đi xin tre trong làng rồi vác về. Duệ theo Chương nhưng cậu không cho vác tre, đúng ra là không cho làm việc nặng. Thấy Duệ xinh đẹp lại khéo ăn nói, Chương giao Duệ đi xin tre rồi xin được cái gì thì xin, kể cả lương thực.

Các chàng trai làng Vạn đánh cá, ngoài số cá để ăn trong đôi ba ngày thì số còn lại Duệ chia nhỏ biếu lại những nhà đã cho tre cho nứa và khoai sắn.

Tranh thủ lúc nghỉ tay, Chương nói với Phúc Lý và Cao Lịch rằng làng Đường Vỹ bao năm nay thiếu bóng đàn ông, cất xong ngôi nhà để ở thì anh em chia nhau đến những nhà trong làng lợp lại mái, đắp lại tường hoặc giúp bất cứ việc gì. Phúc Lý và Cao Lịch gật đầu vâng dạ nhưng Chương không muốn họ chỉ làm theo lệnh mà muốn họ hiểu dụng ý của Chương đặt ở trong đó nên đã giảng giải cho họ.

-Sau này Thiên Gia Bảo Hựu quân lớn mạnh, rồi sẽ đến những nơi lạ, nhất thiết phải lấy được lòng dân. Ngoài việc không lấy gì của họ thì chúng ta phải giúp họ những việc trong khả năng. Có vậy dân nơi ấy mới bao bọc chúng ta, chưa kể họ sẽ cho chúng ta biết những tin tức quý giá. Hồi ta đi học làm lính, thầy ta dạy rằng một đội quân mạnh là đội quân mà đi thì dân nhớ, ở lại dân thương.

Nghiêm Phúc Lý nghe xong liền nói:

-Việc này không khó, thưa Mạc tiên sinh. Tả Đô đốc cũng dạy chúng ta không được làm phiền đến dân làng. Nay tiên sinh nói vậy, chúng ta đều đã thông, chúng ta nhất định sẽ làm theo.

-Mạc tiên sinh, làm những việc ấy xong thì chúng ta sẽ làm gì tiếp? - Cao Lịch thắc mắc.

-Cả làng này có gần trăm nóc nhà, giúp xong một lượt thì chúng ta phải tính đến cái ăn, cái mặc. Ý ta là tự túc chứ không thể trông chờ vào tiếp tế từ làng Vạn. Dưới sông có cá, trong rừng hẳn có chim muông và thú.

-Ngài tính ở mãi đây sao?

Nghiêm Phúc Lý tỏ ra ngạc nhiên. Duệ ngồi nghe từ nãy giờ liền lên tiếng:

-Tiên sinh sẽ không ở đây nhưng chúng ta phải làm vậy, khi chúng ta đi thì những thứ ấy để lại cho dân làng cũng tốt. Vùng này do Thiên Gia Bảo Hựu chúng ta kiểm soát, dân có giàu thì chúng ta sẽ mạnh.

Nghiêm Phúc Lý và Cao Lịch nghe xong liền cho là phải, còn Chương mỉm cười hài lòng bởi cô thư ký hiểu chuyện.

Chương bàn với Duệ xây dựng mô hình… VAC! Dù cậu chỉ biết trên lý thuyết. Chương muốn đào ao thả cá, cuốc đất làm vườn trồng đa dạng các loại rau củ ngắn ngày đồng thời nuôi thêm gia cầm. Duệ ghi nhớ tất cả những điều Chương dặn. Sau ba ngày bận rộn, Chương rất hài lòng vì Duệ có trí nhớ tốt, sắp xếp công việc đâu vào đấy nhưng vẫn nấu cơm riêng cho Chương và bà Cả Ngư song chỉ được một bữa thì Chương không đồng ý. Cậu sẽ ăn cùng các anh lính. Bà Cả Ngư thấy vậy đề nghị cơm nước để bà lo, vậy nên Chương nghe theo.

Mấy ngày nay bà Cả Ngư rất vui, mỗi ngày trôi qua thì hy vọng chồng con sớm trở về ngày một lớn hơn bởi chàng trai bà cứu ngày nào giờ đã có mấy chục người răm rắp nghe lời. Đặc biệt còn có cả một cô gái theo hầu. Bà Cả Ngư đi chợ, nghe ngoài ấy người ta kháo nhau rằng cây đa cổ thụ bên đền Linh Sơn thần nhân bị sét đánh trụi lá khi có người lạ đến thắp hương vậy mà chỉ sau một đêm đã đâm chồi nảy lộc. Họ còn bảo rằng châu Vũ Ninh này sắp đổi vận. Bà Cả Ngư biết người giúp nơi này thay da đổi thịt chỉ có Chương mà thôi. Cậu không biết rất nhiều thứ song những thứ cậu biết tuyệt nhiên không ai biết.

Chương và Duệ đang ngồi ngoài hiên bàn tính kế hoạch VAC thì có khách. Hai vị khách không phải ai xa lạ mà là Cự Lượng và Thiên Bình. Cự Lượng chào Chương xong liền vòng ra phía sau xem ngôi nhà vừa mới dựng. Thiên Bình ngồi luôn lên lòng Duệ rồi đẩy Duệ ra sau, giọng Bình hớn hở:

-Nay ta đến xin làm môn đệ của tiên sinh. Mẹ ta đã đồng ý và quà ra mắt tiên sinh sẽ là hai tấm lụa, năm sấp vải, hai mươi nén vạc và mười nén vàng.

Chương nhếch miệng cười:

-Ta còn tưởng cô đi cầu thân.

-Mạc tiên sinh, ta cho ngài mặt mũi thì ngài cũng phải biết điều chứ?

-Ta nói rồi, ta không nhận cô làm môn đệ.

-Tại sao?

-Ta không thích thì ta không nhận.

-Tiên sinh, ngài không nhận ta thì đừng trách ta đây ác với ngài.

-Cô định làm gì? Ngoài kia có đến ba mươi tráng sĩ, họ sẽ bảo vệ ta. Cô nhắm hạ được hết bọn họ không?

-Tiên sinh, ngài đừng đánh giá ta thấp như vậy. Ta đến là có chủ đích, ngài không nhận cũng phải nhận. Ta có đem theo tư trang, ta sẽ ở lại đây. Chị Duệ làm được thì ta cũng làm được.

-Cô sẽ ở lại thật ư?

-Sao? Ngài sợ rồi ư?

-À không, chỉ là sắp tới ta có nhiều việc, nếu cô ở lại, có thêm người giúp thì hay biết mấy.

-Hử? Vậy là ngài đồng ý cho ta ở lại ư?

-Với tính cách của cô, ta chẳng cho thì cô cũng ở nên ta cản làm gì. Có điều ở đây có lệ, có làm thì mới có ăn.

-Được, như vậy xem như ngài cho ta ở lại và nhận ta làm môn đệ.

-Ta chỉ cho cô ở lại chứ không nhận cô làm môn đệ.

Thiên Bình định nói gì đó thì ngoài cổng xuất hiện một cô gái, ấy chính là Nguyệt. Nguyệt đẩy cổng nhà bước vào mà ngơ ngác. Chương vội đứng dậy lộ rõ vẻ vui mừng.

-Sao tháng này em về muộn thế?

-Thưa thầy em mới vê

Nguyệt cúi đầu chào Chương trong khi mắt không rời khỏi hai cô gái. Duệ cúi đầu chào đáp lễ và đứng sau Chương cùng với Thiên Bình. Sáu mắt chạm nhau, riêng ánh mắt của Bình lộ rõ địch ý.

-Thưa thầy, đây… đây là sư nương sao?

-Hả? Sư nương?

Chương chau mày đang cố hiểu xem sư nương nghĩa là gì thì Thiên Bình mau miệng hơn, cô đứng sát vào cầm lấy khuỷu tay của Chương như muốn thể hiện chủ quyền.

-Ta là Thiên Bình, ta chính là sư nương đây. Em là Nguyệt phải không?

-Cô bỏ tay ra, cô nói linh tinh cái gì đấy?

Chương đã hiểu sư nương chính là vợ nên cậu bực bội.

-Đây là chị Duệ người làng Vạn, hiện đang giúp ta làm vài việc. Cô này là Bình, cũng người làng Vạn vừa mới đến xin làm môn đệ nhưng ta chưa đồng ý.

-Môn đệ? Là muốn bái sư hả thầy? - Nguyệt thắc mắc.

-Đây là em Nguyệt, con gái bà Cả Ngư.

Dù Chương đã gỡ tay ra nhưng Bình vẫn giữ chặt, thậm chí còn cố sấn lên. Điều khiến Chương bất ngờ là Nguyệt bỗng hớn hở hỏi:

-Thầy nhận chị này có phải chị ấy sẽ là sư muội của em không thầy?

-Cái gì? Tại sao ta là sư muội của em được? - Bình tròn mắt.

-Em chính là môn đệ đầu tiên của thầy, nếu chị bái sư chả phải sẽ là sư muội của em ư?

-Sao có thể?

-Lý này chả nhẽ chị không biết?

Bình dường như không cam tâm, đúng lúc ấy Cự Lượng từ ngoài cổng đi vào, Chương thấy mắt anh ta sáng rỡ.

-Em Nguyệt! Chào em Nguyệt. Em vừa về hả? Thật là trùng hợp.

Lượng sấn đến đứng chắn trước mặt Chương và Bình, thậm chí còn đẩy Bình ra sau cho rộng chỗ.

-Em vừa ở xa về có mệt không? Đã ăn gì chưa?

-Anh là ai? Sao lại biết tên ta? À… hình như anh là người làng Vạn.

-Đúng, đúng! Anh là người làng Vạn, hồi đầu năm có gặp em ngoài chợ. Anh đến nhà mấy lần mà không gặp em.

-Hôm nay anh đến làm gì? Đến bái sư?

-Không, không có. Anh đến chủ ý muốn gặp em.

-Gặp ta làm gì?

-Chỉ gặp thôi chứ không có làm gì. Em đi xa về mỏi chân lắm nhỉ? Sao tay nải nặng thế này, để anh đem giúp vào nhà nhé?

Miệng nói tay gỡ tay nải của Nguyệt, nụ cười thường trực trên môi, ánh mắt của Lượng đắm đuối. Hình như đám Chương trở nên vô hình, Lượng gạt Chương và hai cô gái sang một bên dẫn Nguyệt vào nhà. Nhìn Lượng rót nước cho Nguyệt mà Chương, Bình và Duệ mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau.

-Cô là em của anh Lượng nhỉ?

-Đúng! - Bình gật đầu.

-Cô nhìn xem, dù cô không làm môn đệ của ta thì ngày sau ta e là… em Nguyệt sẽ trở thành chị dâu của cô đấy. Cô nhìn đi, anh của cô không để chúng ta vào mắt.

Chương thở dài.

-Ngôi nhà này chỉ có anh ta và em Nguyệt.

-Hừ! Cô ấy cũng làm gì sắc nước hương trời đến độ nghiêng nước nghiêng thành mà anh Lượng lại như vậy chứ?

-Em Nguyệt có thể không đẹp bằng cô nhưng em ấy có vẻ đẹp tâm hồn, vẻ đẹp tiềm ẩn.

-Tiên sinh có ý với cô ta ư?

-Đó là học trò của ta, là con gái của ân nhân. Cô đừng có nói xằng bậy. Em Nguyệt mới mười sáu, hãy còn trẻ con lắm.

-Ta mười bảy, ta không còn là trẻ con. Ta là thiếu nữ rồi.

Chương nhăn mặt nhìn Bình một lượt từ đầu xuống chân:

-Thì liên quan gì đến ta? Cô là em của Duệ, Duệ hơn cô có một tuổi mà khác một trời một vực, cô phải học chị mình chứ.

-Chị ấy hơn ta chỗ nào chứ?

-Cái gì cũng hơn.

-Chị ấy không biết đánh võ. Chữ nghĩa chị ấy giỏi nhưng ta cũng không tệ.

-Cô giỏi võ, giỏi phi dao phải không? Cô giỏi thế ai còn dám bảo vệ cô nữa.

Duệ đứng cạnh nghe vậy chỉ biết che miệng cười khúc khích.

-Duệ! Nếu cô Bình này ở lại thì sắp xếp công việc cho cô ta. Nhớ lời ta dặn, có làm mới có ăn, nếu cô ta không chịu thì tiễn khách.

Chương ra cổng bỏ lại hai cô gái, bóng Chương vừa khuất thì Bình đã hỏi Duệ:

-Chị, chị đã thành người của anh ta rồi hả?

-Ý em là gì?

-Là… là hắn ta đã chiếm tiện nghi của chị.

-Không có! - Duệ lắc đầu. - Tiên sinh nho nhã, chưa từng có ý đồ gì, khi nói chuyện hay làm việc luôn giữ khoảng cách với nữ nhân.

-Ba đêm rồi chị ngủ chung nhà mà anh ta không có ý đồ gì sao? Có… có khi nào anh ta không phải đàn ông?

-Em đừng nói bậy. Tiên sinh đối xử với nữ nhân rất tốt.

-Chị mến tài anh ta nên mờ mắt chứ em thì chưa.

-Là do em, trước khi trách người phải vấn mình em à.

-Em cho chị biết, mình là chị em nhưng đã giao kèo rồi, em phải là chính thất, chị phải nhường cho em.

-Em mà cứ như này sợ là cơ hội trở thành chính thất rất khó. Tiên sinh có vẻ thích những cô gái sáng dạ và thuỳ mị.

-Chị nghĩ em không sáng dạ?

-Em cái gì cũng tốt chỉ mỗi cái tính đành hanh là chưa chịu sửa. Em mà sửa thì nhất đấy.

-Chỉ có chị là hiểu em. Sau này em làm chính thất, em nhất định sẽ ưu tiên chị.

Duệ phì cười. Duệ mến tài Chương, đã phải lòng nhưng không có ý đòi danh phận. Duệ chỉ cần được ở gần bên Chương, giúp Chương hoàn thành tâm nguyện của cha nuôi nên ai muốn tranh Duệ cũng không cản.

-Bây giờ chị là thư ký của tiên sinh. Em muốn ở lại đây thì phải làm việc đấy.

-Em sẽ phải làm gì?

-Tiên sinh đang chuẩn bị thực hiện kế sách VAC, mới bàn xong cần tính toán thêm. Em đến có thêm người càng tốt.

-Đó là kế sách gì?

-Đào ao thả cá, cuốc đất làm vườn và nuôi gia cầm.

-Cái gì ạ? Chả phải Tả Đô đốc mời anh ta làm mưu sĩ, cớ sao giờ anh ta lại làm nông?

-Bây giờ em theo chị, vừa đi chị vừa giải thích rõ cho em. Những gì tiên sinh làm, nhìn thì rất vô thưởng vô phạt nhưng thâm ý vô cùng sâu sắc. Nói cách khác thì tiên sinh muốn xây dựng Vạn Xuân này từ gốc, nếu thành công thì Thiên Gia Bảo Hựu sẽ lớn mạnh rất mau.

-Em tin chị, chị đề cao anh ta như vậy hẳn anh ta có thực tài.

-Đừng có một câu anh ta, hai câu anh ta. Hãy gọi tiên sinh khi có người lạ, em muốn tiên sinh ghi nhận em thì em phải cho tiên sinh thấy rằng em giỏi. Trước tiên là khoản ăn nói, em hiểu chứ?

-Rồi, em sẽ nghe chị, được chưa? Nhưng chị chưa đồng ý giao kèo.

-Chị không thể đồng ý thứ mình chưa có với em được. Nếu chị có cơ hội trở thành người phụ nữ của tiên sinh và em cũng vậy thì chị sẽ không tranh với em. Nhưng nếu em không có cơ hội, thật đáng lo.

-Anh ta…

-Tiên sinh.

-Ừ thì tiên sinh. Tiên sinh sẽ không thoát khỏi tay em được đâu.

Mặc cho Lượng ở trong nhà tìm cách lấy lòng Nguyệt, Bình theo Duệ đi xem nhà mới dựng rồi vào trong làng Đường Vỹ.

Mái tranh ven sông dần trở nên chật chội.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.