Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 31: Làm mưu sĩ




Người đợi trước cửa một ngôi nhà lớn nằm sau một khoảng sân rộng là một thanh niên mà Duệ gọi là anh Di. Chương chào anh ta bằng cách cúi đầu trong khi anh này chắp hai tay giơ cao ngang mặt rồi mới cúi chào. Di là một thanh niên cao tầm bằng Chương, nét mặt hao hao Cự Lượng, Chương đoán họ là anh em.

Di đi trước, Duệ sánh vai cùng Chương theo sau nhưng chậm hơn nửa bước, trong nhà đã có người chờ sẵn, họ ngồi theo ngôi thứ.

Phạm Tu ngồi ghế lớn bằng gỗ tối màu, sau lưng ông là bình phong tre tứ bình gồm: Mai - Sen - Cúc - Mẫu đơn, chương đoán bốn loài hoa đại diện cho bốn mùa trong năm. Góc căn phòng lớn có bộ giáp trụ đầy đủ cùng với kiếm treo trên vách.

Hai hàng ghế tre tả hữu đối diện nhau có mấy người đang ngồi, trong đó có một phụ nữ còn khá trẻ và rất đẹp, vận trang phục lụa ngồi bên phía trái Phạm Tu. Người phụ nữ không rời mắt khỏi Chương ngay khi cậu vừa bước vào. Chương thấy Thiên Bình có nét giống nên đoán họ là mẹ con. Ngồi cùng hàng còn có anh chàng tên Diệu hôm trước Chương đã gặp Anh chàng Di sau đó ngồi cạnh người phụ nữ ấy.

Đối diện với người phụ nữ là hai người đàn ông tuổi trung niên mà sau đó Chương biết người ngồi đầu hàng tướng mạo phi phàm tên là Triệu Quang Phục. Người ngồi cạnh Triệu Quang Phục họ Đoàn tên Thượng. Chẳng cần giới thiệu Chương cũng biết họ chờ mình, người nào người nấy nhìn cậu như thể Chương đến từ hành tinh khác. Tuy nhiên, Chương có thể thấy được ánh mắt của họ không có chút ác ý.

Chương khép hai tay sát nách cúi người chào, Phạm Tu tươi cười đứng lên chào đón Chương, ông định tiến đến dẫn chàng trai lên ngồi trên ghế trống sát bên nhưng Chương đã khéo léo từ chối. Cậu xin phép được ngồi gần Diệu vì…họ xem như đã quen biết. Chương không thể biết được, hành động này của cậu đã nói lên rất nhiều điều, đặc biệt là ánh mắt của người phụ nữ đẹp kia. Sau Duệ nói cho Chương biết, đấy là phép thử mà những bậc trưởng bối đứng đầu Thiên Gia Bảo Hựu quân dành cho cậu. Một người còn trẻ nhưng được trọng vọng liệu có sinh lòng tự kiêu? Việc cậu nhanh trí chọn ghế cuối hàng nằm ngoài dự kiến, ngay cả Duệ cũng chỉ dự liệu rằng Chương sẽ chọn cái ghế trống bên cạnh Triệu Quang Phục.

Chương chẳng nghĩ được sâu sa đến vậy, cậu chỉ cho rằng ngồi ở ghế ấy khiến cậu cảm thấy thiếu tự nhiên. Dù không được học lễ nghi thời phong kiến nhưng xem đôi ba bộ phim cũ, Chương cũng biết phân ngôi chủ khách ra sao. Ngồi trên đó, chi bằng ngồi cuối dãy chả phải thuận lợi hơn sao.

Duệ không rời đi mà đứng bên cạnh Chương. Mới yên vị, từ ngoài cửa chính có mấy cô gái xếp một hàng dọc đi vào, trên tay mỗi cô đều là khay gỗ đựng một cốc bằng sứ tráng men rất đẹp. Cô đi cuối cùng là Thiên Bình. Ngăn cách mỗi ghế có một bàn nhỏ làm từ tre, Thiên Bình cẩn thận đặt cốc có đậy nắp mời Chương rồi lui ra. Chương cố không để ý đến ánh mắt của Thiên Bình bởi ngay khi đến cửa, Bình đã nhìn Chương không rời mắt.

-Mời Mạc tiên sinh dùng trà.

Phạm Tu mời, những người còn lại cũng mời, Chương có chút lóng ngóng làm theo động tác của họ đáp lễ. Thấy Triệu Quang Phục hé nắp, nhắm mắt như thưởng thức mùi vị của trà rồi mới nhấp môi, Chương làm theo. Mấy năm nay Chương thường thưởng loại trà bán ở những quán nhỏ gần cổng trường cùng đám bạn. Hiểu biết của Chương về trà xem như chả có gì nhưng Chương thừa nhận thứ trà cậu vừa uống thử khá lạ, mùi thơm như hoa hồng, ban đầu hơi đắng nhưng vị hậu thanh ngọt rồi chuyển sang vị chua.

-Cháu mới hai mươi, nếu được thì ông với cô chú và hai anh đây cứ gọi cháu tên Chương được rồi.

Chương đi thẳng vào vấn đề chính.

-Trước hết cháu xin nhận những thiện ý mà bác Tu đây dành cho trong những ngày qua. Cháu đến để trả người.

-Ồ! Trả người là sao?

-Cô Duệ đây mấy ngày qua đã ở cùng cháu chỗ cháu tá túc e là không tiện. Hôm trước bác cũng đã có lời mời đến làng Vạn một chuyến thì nay cháu cũng đến rồi.

-Chúng ta rất vui khi cậu quá bộ đến làng Vạn, cậu đến làng này khiến chúng ta cảm thấy như nắng hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào, quý hoá quá. Duệ, cháu ngồi đi, còn đứng đấy làm gì nữa.

Duệ ngồi đối diện và lảnh tránh ánh mắt Chương. Chương đồ rằng cô gái này nhất định đã lừa cậu, cũng tốt, vậy sau càng có cớ đuổi cô ta đi nếu cô ta còn dám bén mảng đến cổng.

-“Con gái xứ này thật đáo để.”

Phạm Tu đề cập đến chuyện nửa buổi mây đen kéo đầy trời, sấm chớp đánh xuống cây đa cổ thụ khiến lá rụng hết. Chương thừa biết Phạm Tu đang lòng vòng đặt vấn đề nhưng cậu chỉ lắng nghe, hai bàn tay đan vào nhau, thi thoảng gật đầu vâng dạ. Được nói, Chương thể hiện rõ ý định không muốn liên quan đến Thiên Gia Bảo Hựu quân nhưng Phạm Tu nào có dễ dàng để cậu ra về như ý nguyện.

-Ta có lòng thành mởi cậu ở làng Vạn mà cậu một hai không đồng ý, như vậy thật làm khó chi ta. Cậu có thể về bất cứ lúc nào nhưng ngoài Duệ, ta sẽ cử thêm một cô gái khác đến phục dịch. Cậu thấy sao?

-Ông bác, tại sao ông bác cố làm khó cháu như vậy? Bác cũng là người từng trải hẳn cũng biết, cô nam quả nữ chung nhà sẽ lắm chuyện phiền hà. Mà cháu cũng không phải dạng tử tế gì.

-Chúng ta thật mau cậu không tử tế như cậu nói.

Những người trong phòng đều đồng tình khiến Chương tức không nói thành lời.

-Vậy ông bác nói thẳng đi, cớ sao một hai làm khó cháu?

-Như ta đã nói nhiều lần, không chỉ riêng ta mà tất cả chúng ta đều muốn cậu trở thành người làng Vạn. Nếu cậu có ý với con gái làng Vạn lại là chuyện tốt.

-Nhân duyên không thể ép, cháu cũng không thích con gái làng Vạn.

-Con gái làng Vạn không đủ xinh đẹp ư?

-Xinh đẹp và tốt bụng nhưng cháu cũng không thích.

-Vậy… nếu không ngại, cậu Chương có thể cho chúng ta biết cậu tìm ý trung nhân như thế nào?

-Giàu có, xinh đẹp thì cháu nghĩ ông bác tự tin về con gái làng này nhưng cháu…

Chương nghĩ đến chữ nghĩa, con gái thời xưa sẽ không có nhiều cơ hội học tập chắc là không hay chữ. Em Nguyệt cũng chả biết chữ, Thiên Bình kia chắc là biết dăm ba chữ còn Duệ hẳn là giống Nguyệt.

-Tiêu chuẩn của cháu cũng không có gì cao, con gái phải thuỳ mị nết na và hay chữ nghĩa. Tuổi xuân rồi sẽ qua đi, chỉ có chữ nghĩa ngày càng nhiều. Bà cháu sinh thời có nói, hãy chọn cô gái văn hay chữ tốt đặng về già có người bầu bạn.

Chương nói rất tự tin nhưng dứt lời cậu cảm thấy có gì đó sai sai vì bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về Duệ. Người nào người nấy lộ rõ vẻ đắc chí như thể đã đưa được Chương vào rọ. Chương nhìn Duệ, mặt cô ta đỏ ửng lảng tránh cái nhìn của Chương.

-“Thôi bỏ mẹ rồi, hình như mình bị cô ta lừa.”

-Thật may mắn cho làng Vạn chúng ta. - Phạm Tu đắc ý. - Con gái làng Vạn ngoài đánh quyền không thua đấng nam nhi thì văn hay chữ tốt cũng khiến trai làng Vạn phải hổ thẹn.

-Duệ! Cô lừa ta phải không?

Chương cố nén giận.

-Thưa anh Chương, là do anh không hỏi chứ ta chưa bao giờ có ý lừa anh.

-Cô biết chữ ư?

Phạm Tu lên tiếng trả lời thay.

-Ba năm nay trẻ con cả làng Vạn và bất cứ ai học chữ đều do cái Duệ dạy cả. Hôm trước gặp, cậu đã đoán rằng kế sách của Thiên Gia Bảo Hựu quân hẳn do Nho sĩ hoặc kẻ sĩ mách nước. Cậu nói đúng, kế ấy do cái Duệ bày.

Chương nghe mà như sét đánh ngang tai, như vậy là cậu đánh giá nhầm cô gái này rồi. Cô ta mới mười tám, sao có thể dạy chữ Hán cho người khác được.

-“Bảo sao lũ trẻ gặp cô ta đều khoanh tay chào, đó là kiểu chào của đám học sinh, mình nhớ rồi. Hử… thật cao tay, không ngờ kẻ tính kế mình là cô ta, thua trí con gái thì nhục không để đâu hết.”

-Thưa anh Chương, từ đầu chí cuối ta không có lừa anh.

Chương nhếch miệng cười.

-Cô khá lắm! Là ta đánh giá cô thấp. Sao cô bảo đến làm gia nô gì đấy, nếu không được thì hết đường về?

-Ta đã lệnh như vậy, cái Duệ chỉ được về làng khi cậu về cùng. - Phạm Tu trả lời thay.

Chương khịt mũi, cậu không cam tâm chịu thua.

-Ban nãy cháu chưa nói hết ông bác ạ. Cô Duệ đây giỏi chữ Hán cũng không tính là gì bởi chữ đó từ phương Bắc, không phải chữ của Vạn Xuân. Một đất nước không có chữ viết, phải mượn chữ của kẻ khác thì dù có hay cũng không tính. Cháu dùng chữ của Bụt, chữ ấy liệu ai ở đây biết?

-Ta sẽ học, ta chỉ cần một tuần trăng sẽ đọc thông viết thạo chữ của Bụt.

Chương mím môi nén cơn giận quay sang nhìn Duệ:

-Cô cố tình dồn ta vào đường cùng có phải không?

-Chả phải trên đường đến đây anh Chương đã hứa sẽ dạy chữ đó cho ta sao? Ta muốn làm môn đệ của anh. Anh Chương cũng nói anh tứ cố vô thân chỉ có chữ tín làm đầu, chả hay anh có chịu nhận ta làm môn đệ?

Chương giơ tay định chỉ mặt Duệ mắng nhưng nửa chừng đành bất lực thả xuống. Cậu đã đánh giá thấp trí của cô gái này rồi,

-“Nếu cô ta đủ khả năng đưa ra kế sách cho làng này thì kẻ tính kế đưa ta về đây chắc cũng là cô ta.”

-Khi nào ta rảnh ta sẽ dạy cô.

-Vậy ta có thể bái sư ngay bây giờ, khi nào anh Chương rảnh rỗi anh dạy cũng không muộn.

Thấy Duệ đứng dậy, Chương đoán Duệ sẽ quỳ xuống bái sư như em Nguyệt nên vội xua tay nói kháy.

-Ta không đủ khả năng dạy cô đâu, trên đời này làm gì có học trò nào tính mỹ nhân kế với thầy của mình.

-Nếu ta là môn đệ của anh, tất nhiên ta không tính kế.

-Thầy với trò không lấy nhau, đúng chứ?

Duệ thoáng lưỡng lự nhưng vẫn nói muốn làm môn đệ. Chương nghĩ phen này tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không thoát đi đâu được nên ngồi thừ ra bực dọc.

-Ta là Dung, ta có thể nói với cháu đôi lời được không?

Chương quay sang thì thấy người phụ nữ đẹp đã đổi chỗ với Diệu.

-Vâng, cô cứ nói ạ.

-Ta biết cháu đang rất khó chịu nhưng ta mong cháu thông cảm và hiểu cho chúng ta. Làng Vạn đang cầu hiền tài chung tay gầy dựng để ngày sau mong dân chúng trong vùng có cuộc sống tốt hơn. Cháu là nam nhi có tài, đứng trước thời cuộc rối ren chả lẽ nhắm mắt làm ngơ?

-Cháu thì làm gì có tài gì hả cô? Mọi người có nhầm cháu với ai không ạ?

-Chúng ta có thể nhầm nhưng thần phật không nhầm. Cháu chưa đến cổng làng thì trời nổi gió to, mây đen kéo đến tối trời, hẳn cháu đã thấy rồi.

Chương định giải thích nhưng đành thôi, có nói với đám người mụ mị đầu óc này họ cũng chả tin. Thêm nữa bà Dung nói nhỏ nhẹ, ánh mắt như mong chờ điều gì đó ở Chương như thể mẹ mong con khiến Chương chợt nhớ đến mẹ. Bàn tay ấm áp của bà Dung như của người mẹ đã đặt lên tay Chương.

-Chúng ta không ép cháu nhưng cả làng Vạn này đều tin cháu sẽ mang đến những điều tốt đẹp. Sau cơm mưa trời lại sáng cháu ạ. Ta nghe nói cháu từ nơi khác đến, nay cháu chưa về chi bằng bớt chút thời gian giúp chúng ta.

-Cháu phải ở thôn Đường Vỹ chờ ngày về. - Chương trả lời yếu ớt.

-Chúng ta cần cháu giúp còn ở đâu là do cháu cả, cháu ạ. Chúng ta đâu bắt cháu phải đến ở làng Vạn này. Hôm nay cháu đến là thượng khách, mai cháu đến đã là người làng. Làng Vạn này cửa rộng mở, cháu đến hay đi lúc nào tuỳ ý. Mấy cái ông già kia ăn nói không khéo nên chắc cháu chưa hiểu hết ý. Nay ta có lời nhờ, cháu có thể nể mặt ta mà giúp làng Vạn hay không?

-Cô là mẹ của em Bình ạ?

-Phải rồi.

-Vậy sau này cô phải dạy em ấy bớt đanh đá đi một tí. Con gái ghê gớm thế chả ma nào nó lấy đâu.

-Được, cô nhất định sẽ bảo ban nó. Cô có nghe nói hôm trước nó lu loa những điều không hay, là mẹ, cô mong cháu bỏ qua cho nó một lần nhé.

-Cháu cũng không để bụng đâu, chỉ là tiện miệng nói vậy ạ.

Bà Dung cầm chặt tay Chương nói nhẹ nhàng, ánh mắt mong chờ đến nỗi cậu cảm thấy nếu mình từ chối người phụ nữ này thì đúng là kẻ chẳng ra gì.

-Thôi được rồi, cháu sẽ giúp nhưng cháu chả biết giúp cái gì ngoài làm mưu sĩ. Cháu mong cô đừng kỳ vọng, hy vọng rồi sau lại thất vọng.

-Được, được! Chỉ cần cháu đồng ý giúp đã là quý lắm rồi. Nếu cháu nhận cái Duệ làm môn đệ, có thể nhận thêm cái Bình hay không?

-Con gái cô lớn rồi, muốn gì thì tự nói chứ cô.

-Phải, phải! Cô quên mất. Thế cháu nhé, cô trả cháu cho mọi người ở đây, sau nếu có ai bắt nạt thì cứ tìm cô.

Bà Dung đứng lên thì như sực nhớ ra điều gì, Chương hỏi:

-Cô có biết bà Cả Ngư ở làng Đường Vỹ không?

Bà Dung ngẫm nghĩ giây lát.

-À có. Cô có gặp bà ấy ở chùa.

-Cô tặng bộ ấm chén cho bà ấy phải không ạ?

-Đúng! - Bà Dung gật đầu. - A… chả lẽ cháu… cháu ở cùng bà ấy ư?

-Vâng. Cháu ăn bám bà cụ hơn nửa năm nay rồi.

Chương nào biết điều này khiến bà Dung tròn mắt và thêm tin rằng ông trời đã sắp đặt chuyện này. Bà Dung nhớ lại lần đầu gặp bà Cả Ngư ở chùa, như vậy… hẳn là Khuông Vạn Thái sư đã dự đoán trước được chuyện này ư?














Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều