Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 245: 245




***
Vừa dứt lời, sự im lặng vô tận cùng với khí lạnh xuyên thấu qua sòng bạc lan ra trên diện rộng.
Trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng, ánh sáng nhân tạo như một dải ngân hà thu nhỏ treo phía chân trời.

Cho dù ánh sáng có rực rỡ đến đâu thì cũng chỉ giới hạn trong khoảng trời nho nhỏ này, không chiếu được màn đêm đen kịt ngăn cách sòng bạc qua một khung cửa sổ nhỏ.
Ngay cả những người chơi đang đứng xem ở bên cạnh cũng cảm thấy áp lực và sợ hãi, không nói một lời, còn cố gắng hết sức thở nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, một NPC mèo con rảo bước qua mái hiên, đạp vỡ một đoạn ống dẫn điều hòa nho nhỏ.
Nó không biết trong thế giới nhỏ chỉ cách nó một cánh cửa sổ đang xảy ra điều gì.

Nó cúi người, hưởng thụ ánh trăng thuộc về riêng mình.
Ngay lúc mọi người đứng im lặng nghiêm túc, trong đầu Nguyên Minh Thanh xuất hiện một đáp án.
Thắng chắc rồi.
Là một người thuộc không gian đa chiều, anh ta thấu hiểu lựa chọn mà những đồng loại của mình chuẩn bị đưa ra.
Khương Chính Bình nhặt lá Át Cơ đập vào mặt mình, đặt vào một góc bàn cược.
Hắn cố giữ chút thể diện cuối cùng, khẽ nói:
– Chúng tôi bỏ cuộc, cậu cũng không thể ép chúng tôi được.
Cho dù giọng nói rất khẽ nhưng hắn vẫn nghe được từ bên trong chút run rẩy không cam lòng.
Cổ họng hắn cố làm động tác nuốt, cố gắng để những từ mình nói ra rõ ràng hơn:
– Như Mộng chúng tôi, trả chín mươi nghìn tích điểm cuối cùng, sau đó… nhận thua Lập Phương Chu.
Hắn ngó lơ tiếng quát giận dữ truyền tới qua máy liên lạc.
Chuyện của cấp trên vậy để bọn họ tự đi mà giải quyết.
Sự thực đòn này của Giang Phảng đã đánh nát hết tâm tư của bọn họ, chặt phăng suy nghĩ viển vông kia.
Bọn họ có thể cược tiếp, có thể bỏ mặc Đới Học Lâm chết, có thể thay thế bằng người mới.
Dẫu vậy thì Đới Học Bân vẫn còn ở đây.
Mặc dù hai anh em có cãi vã thì vẫn là anh em.
Khi sóng ngầm trỗi dậy, nội bộ lục đục không đoàn kết, vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thua đến mức chỉ còn nước phải bán cả tay chân và tim như Đới Học Lâm.
Bọn họ có thể đến cứu cánh, nhưng tuyệt đối sẽ không chết vì một trò chơi.
Giang Phảng nhìn chằm chằm lá Át Cơ, đặt hai bộ bài trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy.
Vẻ lạnh lùng, đe dọa ban nãy cuốn sạch đi theo cơn gió xuân, tựa hồ biểu cảm ấy chưa từng xuất hiện trên gương mặt anh.
– Chúc mừng mọi người.


– Giang Phảng đặt tay lên ngực, cúi người với bốn vị vừa mới bị mình dùng bài vả mặt – … Các anh hiểu phải kết thúc ván bài như thế nào rồi đấy.
Phàm là đặt cược, chỉ khi bản thân hô dừng mới có thể kết thúc.
Vừa nói xong, một âm thanh máy móc lạnh như băng truyền đến bên tai tất cả người chơi.
… Nghe âm thanh ấy còn có vẻ không cam lòng.
[Chúc mừng “Lập Phương Chu”, bởi vì tích điểm của Như Mộng về không, Lập Phương Chu giành được thắng lợi trong trận đấu phụ.]
[Chúc mừng “Lập Phương Chu” trở thành đội đầu tiên vượt qua đội tiêu chuẩn trên server toàn cầu, bước lên đỉnh thành công.]
[“Lập Phương Chu” có thể lựa chọn bước vào màn chơi chung kết bất cứ lúc nào, nghênh đón màn khiêu chiến cuối cùng, nhận được tư cách ước nguyện.]
[Mời các vị người chơi đón chờ.]
Miễn cưỡng đọc ra câu “đón chờ” xong, bụp một tiếng, radio ngắt luôn.
Làm như chỉ cần phát thêm một giây, nhân viên thông báo sẽ biểu diễn ngay một màn tức chết trước mắt họ.
Khương Chính Bình và Văn Gia Thắng còn biết xấu hổ, bất giác chùng vai xuống, sợ hãi e dè né tránh những ánh mắt châm chọc, lạnh lùng hay thất vọng từ những chiếc camera ở bốn phương tám hướng bủa vây bọn họ.
Nhưng âm thanh này rơi vào tai hai anh em họ Đới, chẳng khác nào nghe thấy tiếng trời, trút sạch những gánh nặng như rót chì đeo bám trên xương cốt tay chân bọn họ.
Cuối cùng cơn ác mộng cũng kết thúc rồi!
Có thể bước ra khỏi trò chơi vẹn toàn, đã là chuyện tốt nhất với bọn họ lúc này.
Không cần biết thắng thua, kệ cho những người chỉ tay năm ngón đi mà phiền não về vấn đề này.
***
Trên kênh thế giới, so với sự ồn ào huyên náo trước khi nhận được tin phát thanh trên phạm vi rộng, bây giờ, qua một thời gian dài nhận được thông tin, kênh thế giới vẫn im lặng.
Mọi người đang cố gắng tiêu hóa thông tin này.
Nếu Lập Phương Chu thua ở “màn chung kết” thì sao?
Đến lúc ấy, sẽ thế nào?
Trò chơi bắt đầu lại, “người chơi toàn cầu” bước vào một cuộc cạnh tranh mới, hay… con người cứ thế thua trận?
Với những người chơi, cho dù bọn họ có thái độ thế nào với Lập Phương Chu, có tin tưởng hay ghét bỏ thì bây giờ hy vọng duy nhất cũng chỉ có Lập Phương Chu mà thôi.
Đích thị bọn họ cần có đủ thời gian để điều chỉnh suy nghĩ.
Đối với Lập Phương Chu, thông tin quá đột ngột cũng nhanh chóng xua tan niềm vui khi chiến thắng Như Mộng.
Lý Ngân Hàng còn chưa kịp vui mừng, một gáo nước lạnh đã hất thẳng lên đầu khiến niềm vui của cô tắt ngúm, bốc lên từng sợi khói mảnh.
… Hay lắm, vẫn còn chưa xong kia à?
Nào là trận đấu phụ, nào là màn chung kết, đến khi ấy lẽ nào còn thêm cả “màn đi kèm”?
Dịch Thủy Ca hoàn thành nhiệm vụ xong bèn rút lui.
Anh ta chắp hai tay lại, khẽ vỗ:
– Tốt lắm, tốc chiến tốc thắng.


Có lẽ khi về cậu ấy vẫn còn đang ngủ.
Nói câu chào tạm biệt đơn giản xong, anh ta vội vàng đến cũng vội vàng đi, dường như chẳng phải mình đang đến chứng kiến sự kiện lớn quyết định hướng đi của trò chơi, cũng không phân tích âm mưu của nhà sản xuất, chỉ đơn thuần đến sòng bạc chơi một chuyến mà thôi.
Mất thời gian ba ngày, đốt sạch tất cả tích điểm của mình vào trong mồ chôn tiền, bốn người lựa chọn im lặng chật vật rời khỏi sòng bạc.
Điều bọn họ quan tâm nhất – thể diện và tôn nghiêm của sinh vật không gian đa chiều với sinh vật sống ở chiều không gian thấp hơn, cũng thua sạch sẽ trong ván cược, không còn dẫu chỉ một mảnh.
Chuyện đã đến nước này, đội Như Mộng chắp vá tạm thời cũng giải tán, mỗi người đi một đường chìm vào trong ánh đèn màu vô tận của Phồn Hoa.
Đến bản thân bọn họ còn không lo xong, thì sao còn quan tâm đến những con người có hoàn cảnh tương tự.
Khúc Kim Sa nãy giờ chỉ lựa chọn im lặng, cuối cùng mới thả lỏng mặt mày, ợ hơi rượu sảng khoái, ngửi mùi tiền hảo hạng bên trong.
Từ hôm nay trở đi, đế quốc Bắc Đẩu Chuyển Hướng cắn nuốt vô số mạng người, vô số tích điểm hoàn toàn sụp đổ.
Một sòng bạc thì phải có đủ số tích điểm làm nền móng mới có thể vận hành.
Trong hợp đồng mà ông ta ký, cũng có điều khoản ông ta nhất định phải có số tích điểm hạn chế thì quyền kinh doanh sòng bạc mới thuộc về ông ta.
Bây giờ ông ta thua hết sạch, hai tay trống rỗng, ngược lại cũng thấy sảng khoái.
Ông ta rút chai rượu yêu thích chỉ còn một nửa nhỏ, đang suy nghĩ xem nên chia làm hai cốc hay uống trọn trong một cốc, chợt nhìn thấy một chiếc cốc thủy tinh sạch đưa đến trước mình, còn lắc lắc ra hiệu.
… Tốt rồi, đỡ phải đắn đo.
Khúc Kim Sa rót cho mình nửa cốc, cho Giang Phảng nửa cốc.
Keng.
Hai người chạm cốc, rượu trong cốc chấn động, loang ra gợn sóng xinh đẹp.
Giọng của Khúc Kim Sa như thể mang tiếc nuối vô tận:
– Rượu ngon biết bao, sau này không được uống nữa rồi.
Giang Phảng trả lời bằng cách đẩy nguyên khay đựng toàn chip đỏ 100 tích điểm bên quầy bar về phía ông ta.
Vừa tròn mười nghìn tích điểm.
Giang Phảng nhấp một ngụm rượu, tầm mắt nhìn thẳng đối phương, cất lời:
– Qua mười hai giờ, cộng thêm số tiền lẻ trong máy đẩy tiền của ông, ít nhất cũng có thể trả tiền thuê cho ngày hôm nay chứ?
Khúc Kim Sa tính toán một hồi, trả lời:
– Cũng tạm đủ.
Giang Phảng mím môi cười:
– Được, vậy tôi đi đây.

Ông trốn đi, trốn kỹ vào.


Dù sao sau khi mảnh đất này bị thu hồi, ông sẽ không còn nơi nào để trốn nữa rồi.

Chắc hẳn không ít người muốn giết ông đâu.
Khúc Kim Sa không giả vờ từ chối khách sáo, kéo thẳng khay chip đến trước mặt mình luôn:
– Cảm ơn nhé.
Giang Phảng phất tay.
Khúc Kim Sa nhìn khung cảnh lộng lẫy nguy nga nhưng đã sắp chẳng còn quan hệ gì với mình, cảm khái một tiếng:
– Tôi đã đổ tâm huyết mà cả nửa đời của tôi có lẽ cũng không dùng hết vào Bắc Đẩu Chuyển Hướng, giờ cứ thế mất sạch rồi.
Giang Phảng khẽ liếc nhìn ông ta.
Quả thực ông ta đã dùng tâm huyết của mình, đồng thời cũng dùng máu của người khác.
Chẳng qua Giang Phảng không có tâm trạng dạy dỗ Khúc Kim Sa, chỉ nói đùa:
– Nếu ông chủ Khúc muốn có nhiều tích điểm hơn, tôi cũng có thể cho ông.

Chúng tôi còn không biết có thể dùng đến không nữa là.
– Không cần, không cần.

Trò chơi của tôi chỉ đến đây thôi, nhưng trò chơi của mọi người còn chưa kết thúc đâu.

– Khúc Kim Sa nhìn chằm đường nét gương mặt tuấn tú ưa nhìn của anh – Cẩn thận, đừng chết.
Câu trả lời của Giang Phảng là uống một ngụm rượu, chẳng biết có nghe vào hay không.
Khúc Kim Sa biết, có lẽ sau lời tạm biệt hôm nay, dù sống hay chết, dù thành công hay thất bại, có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa.

Ông ta mượn men rượu và lòng tò mò, nghiêng người qua:
– Này, đã nghĩ kỹ sẽ ước nguyện điều gì chưa?
Giang Phảng ngoắc ngoắc tay với ông ta.
Khúc Kim Sa ghé tai qua đó.
Giang Phảng nhỏ giọng thì thầm:
– … Không thể nói với ông được.
Khúc Kim Sa sững người, sau đó bật cười sang sảng, tiếng cười nội lực làm trần nhà rung lên ù ù.
Cười xong, ông ta lau nước mắt bên mi:
– Vậy tôi có thể hỏi cậu câu khác được chứ?
Giang Phảng uống nốt ngụm rượu còn lại, ngả người ra sau, chuẩn bị tư thế sẵn sàng về bên cạnh Nam Chu:
– Ông hỏi đi.
Khúc Kim Sa nhìn anh, hỏi:
– Rốt cuộc một người như cậu, làm thế nào cậu cho phép bản thân yêu một người sẽ không có kết quả chứ?
Nụ cười khóe môi Giang Phảng hơi chùng xuống.

Nửa cơ thể anh nghiêng về Khúc Kim Sa, nửa nghiêng về Nam Chu.
Anh cụp mi:
– Bởi vì…
Khúc Kim Sa mở to mắt theo câu trả lời của Giang Phảng.
***
Tiếng động Khúc Kim Sa phát ra khiến Nam Chu nhìn về phía hai người mấy lần.
Nguyên Minh Thanh mang chip đi đổi tích điểm, còn Trần Túc Phong khoanh tay đứng sau mấy người, vô cùng ngoan ngoãn.
Lý Ngân Hàng đang hỏi cậu ta mấy ngày nay ở đâu, đồng thời khéo léo né tránh mấy câu hỏi có liên quan đến Ngu Thoái Tư.
Cuối cùng Nam Cực Tinh cũng ngủ dậy, vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nó ôm búi tóc của Lý Ngân Hàng ngáp một cái to, vừa hay đối diện tầm mắt với Thiệu Minh Triết đứng cách đó không xa.
Tiếp xúc với ánh mắt của Thiệu Minh Triết ở khoảng cách gần thế này, nó tò mò nghiêng đầu, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại điều gì đó.
Rõ ràng suy nghĩ không có kết quả.
Nó nhảy thoăn thoắt ngồi vắt vẻo lên vai Nam Chu, hai chiếc móng vuốt nhỏ giẫm lên xương quai xanh Nam Chu, làm tư thế giẫm giẫm, muốn xin cậu đồ ăn.
Nam Chu bẻ vụn bánh quy, đút cho nó mấy miếng, nhìn thấy Giang Phảng kết thúc cuộc nói chuyện với Khúc Kim Sa và đi về phía mình.
Nam Chu cũng bước lên trước mấy bước, bất ngờ đón nhận chiếc ôm thật chặt.
Nam Chu bị Giang Phảng ôm vào lòng chẳng hiểu ra sao?
Cậu ngây ra một lát, không hỏi lý do, hơn nữa còn dang rộng tay, bình tĩnh đáp lại chiếc ôm chặt ấy.
Chờ đến khi Giang Phảng buông lỏng tay, Nam Chu mới hỏi:
– Nói chuyện với ông chủ Khúc xong rồi à?
Giang Phảng gật đầu, ôm lấy vai cậu, nói với tất cả mọi người:
– Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một lát.

Sau đó, chúng ta quyết định xem khi nào thì bắt đầu màn chơi cuối cùng.
***
Khúc Kim Sa vừa ngoáy tai vừa nhìn theo hàng người sóng vai nhau bước ra khỏi Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
… Giang Phảng nói “đã từng chết một lần”, có lẽ ông ta say nên nghe nhầm rồi chăng.
Nửa đêm, chuông điểm mười hai giờ vang lên trên đường phố Phồn Hoa.
Khúc Kim Sa đối diện với sòng bạc trống trải, rùng mình một cái.

Ông ta buông cốc rượu xuống, đứng thẳng người dậy, thản nhiên trở về thành người đàn ông mập mạp tay trắng lần đầu đến đây.
Tận thế của Bắc Đẩu Chuyển Hướng, cứ thế chậm rãi đến trong giờ phút cao điểm của cuộc sống về đêm.
Lách tách một tiếng.
Ánh đèn sáng rực từng soi rọi cả nửa con phố ồn ào vụt tắt giống như một hành tinh nhỏ cháy đến tận cùng.
Hết chương 244
 
------oOo------