Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 484: Tính Kế Đơn Thần Văn Nhất Hệ



Nửa giờ sau.

Trong Dưỡng Tính viên, một quán trà lâu nhỏ.

Hạ Hổ Vưu thấy Tô Vũ thì vội vàng nói: "Ngươi còn dám ra đây à?! Ta còn tưởng ngươi trốn tránh không dám ra, ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy tìm đến gây chuyện hả..."

"Cái gì?"

Hạ Hổ Vưu vội vàng kể đầu đuôi câu chuyện, sau đó hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ta không có tư cách khiêu chiến ngươi, nếu không ta và ngươi đóng một vở kịch là kiếm được rất nhiều tiền rồi!"

Tô Vũ khẽ nhíu mày, mở miệng: "Ý chí chi văn Sơn Hải đỉnh phong? Chu Minh Nhân cho à?"

"Chắc vậy!"

"Đánh bại ta liền đưa một bản ư? Không hạn chế số lần à?"

"Không!"

Hạ Hổ Vưu nhún vai: "Ngươi cũng phát hiện lỗ thủng đúng không? Ta đã phát hiện từ lâu rồi, đáng tiếc hiện tại ta không phải học viên hạng cao hơn 90, dù là hạng 89 thì đã có tư cách khiêu chiến ngươi rồi, lúc đó chúng ta phải diễn một lần..."

Tô Vũ trợn mắt: "Dù ngươi hạng 89, thắng ta rồi thì cũng hết cơ hội! Ta rớt xuống 89, ngươi khiêu chiến kiểu gì..."

"Nói nhảm, ngươi khiêu chiến lại ta, ta lại thua ngươi, thắng thua luân phiên, đến khi bọn họ kêu dừng!"

Hạ Hổ Vưu nói xong, cười ha hả: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn ta tìm đồng bọn cho ngươi không, rồi hai ngươi trao đổi thứ hạng với nhau, thế nào?"

"Học phủ không có hạn chế à?"

"Có một chút, học viên Bách Cường bảng thứ hạng không cao, một tháng được khiêu chiến nhiều nhất ba lần!"

Hạ Hổ Vưu cười nói: "Tức là ngươi hạng 71, có thể khiêu chiến 70 người, liên tục thất bại ba lần thì tháng này không cho khiêu chiến nữa! Thế nhưng chuyện này không có ảnh hưởng gì tới ngươi, các ngươi luân phiên khiêu chiến, cuối cùng thứ hạng của ngươi tăng lên, có gì đâu!"

Tô Vũ cười một tiếng: "Thế mà ngươi nghĩ ra được! Loại chuyện này quá thiếu đạo đức, mà tên kia chưa chắc đã dám làm, không sợ chết chắc?"

"Cũng đúng!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, công nhận, người nào to gan như vậy mà dám nhảy lên nhảy xuống trên Bách Cường bảng, không sợ Sơn Hải cảnh trừng trị à?

Mặc dù Sơn Hải không thể ra tay, nhưng biện pháp giải quyết lại rất nhiều.

Tô Vũ cười nói: "Có câu tục ngữ rất hay, pháp không trách chúng! Một người đắc tội Đơn thần văn nhất hệ thì sợ, nhưng một đám người thì sợ cái gì!"

Nói xong, hắn lắc đầu: "Đám người Chu Minh Nhân này não phẳng hết rồi!"

Tô Vũ tùy ý nói: "Ngày mai ta lên đài, hạng 89 đến 72 đến hết đây, ta thua mỗi người một lần, từng người lên dựa theo thứ hạng, mỗi lần thua ta rớt một hạng, như vậy có thể đổi được mấy chục bản ý chí chi văn..."

"Không đúng!"

Tô Vũ lẩm bẩm: "Hạn của ta rớt xuống 89, vậy không phải là mấy tên phía sau cũng có thể khiêu chiến ta sao?"

Tô Vũ vuốt cằm: "Được, xếp hạng thấp hơn ta đến hết đi, mỗi người thắng ta một lần, mấy chục người, nếu thấy không đủ thì ta lại đánh lên hạng, sau đó lại đến khiêu chiến ta, thích thì thắng ta mấy chục hiệp cũng được! Ta không tin Đơn thần văn nhất hệ dám gây sự với tất cả mọi người."

Tô Vũ bĩu môi, "Vừa vặn tạo phúc cho đồng học! Nếu không được thì ta ra khỏi Bách Cường bảng, chuyện nhỏ ấy mà, lúc ấy dưỡng tính đều có thể khiêu chiến ta, cũng không nói nhất định phải là khiếu chiến tranh hạng Bách Cường bảng, chỉ nói đánh bại ta là được... Đúng, vậy ngày mai dưỡng tính toàn trường đều tới đi!"

Tô Vũ cười ha hả: "Học phủ chúng ta có mấy vạn dưỡng tính nhỉ? Tất cả lên, ta nhận thua, mỗi người một bản, ta xem bọn họ làm thế nào!"

"..."

Hạ Hổ Vưu ngây người nhìn hắn.

Ta chỉ muốn lấy mấy quyển mà thôi, ngươi trâu rồi, thế mà muốn mấy vạn dưỡng tính toàn học phủ tới thắng ngươi, ngươi... quá độc ác!

Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Không được, miễn phí thì quá mất mặt, thế này đi, thu mỗi người khiêu chiến ta 1 điểm công huân, ta rất rộng lượng, 1 điểm công huân ai cũng bỏ ra được, không có vấn đề gì chứ? Ít như vậy mà đổi được một bản ý chí chi văn, lời không?"

"Từ ngày mai ta bắt đầu tiếp khách, mỗi ngày tiếp mấy ngàn người không có vấn đề gì chứ?"

Tô Vũ mừng khấp khởi, ít công huân như vậy chắc chắn không có vấn đề đâu nhỉ?

Rồi hắn lại cảm thấy không ổn lắm, cau mày nói: "Không được, làm vậy thì có vẻ Tô Vũ ta quá dễ bắt nạt, người hiền sẽ bị bắt nạt! Thế này đi, ngày mai ta tiếp chiến mấy trận của mấy tên khốn nạn vội vã khiêu chiến ta đã, ta sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là bạo lực! Đập mấy tên đó, lúc cần thì phải tàn nhẫn, ân uy song hành, như vậy mọi người mới kính sợ ta, cảm kích ta, bằng không đồ phát miễn phí sẽ khiến bọn họ cảm thấy có được là đương nhiên!"

Hạ Hổ Vưu sững sờ nhìn hắn, mãi sau cậu mới nói: "Cha ngươi là thành chủ à?"

"Cái gì?"

"Ngươi chơi quyền mưu chuyên nghiệp phết!"

Hạ Hổ Vưu nhìn hắn chằm chằm, tình huống thế nào đây, cậu cũng biết những thủ đoạn này, nhưng là được dạy dỗ.

Còn Tô Vũ vô sự tự thông ư?

Tô Vũ cười ha hả: "Trò xiếc trẻ con thôi, đọc sách nhiều vào, trong sách cái gì cũng có! Ngày mai ta thị uy trước! Phải cho mọi người biết Tô Vũ ta không phải loại lương thiện, không dễ chọc, sau khi thị uy ta sẽ thi ân!"

Tô Vũ cười nói: "Đến lúc đó Chu Minh Nhân có cho hay không thì liên quan gì đến ta! Đúng, có người chợ đen nhận loại nhiệm vụ này không? Khi Chu Minh Nhân không trả tiền, có người dám đi gây chuyện không? Kéo biểu ngữ, gọi phụ huynh, cáo ngự trạng, tìm học phủ, đi Dục Cường thự..."

Hạ Hổ Vưu đơ người, gan ngươi mập thật!

"Tô Vũ, ngươi không sợ đắc tội ông ta sao..."

"Nói nhảm, ta đắc tội từ lâu rồi, ta có thể làm gì được chứ?"

Tô Vũ buồn bực nói: "Hiện tại ta làm gì có thời giờ ầm ĩ với ông ta, ông ta lại không thể trực tiếp xuống tay với ta, ta sợ ông ta làm gì? Ông ta khiêu chiến ta trước, cùng lắm thì ta nhận thua thôi, ngươi thật sự cho rằng ta sĩ diện đến chết à? Ở trong mắt các ngươi, chắc đến chết cũng không chịu nhận thua, chiến đấu đến cùng như sư tỷ ta mới là chuyện ta nên làm, đúng không?"

"Đúng!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu!

Tất cả mọi người nghĩ như vậy, kể cả Chu Minh Nhân, cho nên ông ta mới đưa ra điều kiện như vậy.

Đối với thiên tài mà nói, thất bại là sỉ nhục!

Với thực lực của Tô Vũ, học viên có thể hạ gục hắn không nhiều!

Cho nên, mọi người nghĩ rằng, người hạ gục được Tô Vũ không nhiều, cho dù cuối cùng thật sự có người đánh bại Tô Vũ cũng chả sao, đó là chuyện của mấy người kia.

Chu Minh Nhân trả nổi sao?

Được chứ!

Vài người mà thôi, ta cho các ngươi!

Mà Tô Vũ sau mấy lần thất bại còn có nhuệ khí như hiện tại sao?

Chỉ sợ là sẽ mất đi!

Đây là suy nghĩ của bọn họ, hoặc là nói quan niệm của tất cả mọi người.

Tô Vũ không thèm để ý, thất bại một lần đã hỏng mất ư?

Thứ gì đấy!

Lão tử thất bại mấy ngàn lần, lần nào cũng bị yêu quái giết, nếu thất bại một lần đã tuyệt vọng, ta bị giết nhiều lần như vậy đã sớm phế thành cặn bã rồi!

Quen rồi thì để ý cái gì?

Sau khi ân uy tịnh thi, sẽ có người cảm thấy Tô Vũ hắn phế vật sao?

Nói đùa à!

Ngươi nhớ lại tình cảnh khi Hoàng Khải Phong xuống đài liền biết!

Thời điểm nên tàn nhẫn, Tô Vũ sẽ không kém bất kì ai.

Đến lúc đó mọi người sẽ chỉ cảm kích hắn, Chu Minh Nhân không thực hiện, mọi người sẽ chỉ oán giận, đường đường là Sơn Hải, nói chuyện lại giống như đánh rắm! Mất thể diện đến cực điểm!

Tô Vũ cảm thấy có lẽ không cần đến mấy vạn người, hắn thua mấy chục lần chắc sẽ xảy ra sự cố hoặc điều gì phiền toái, đám Chu Minh Nhân bên kia sẽ phản kích.

Nghĩ vậy, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Không vội, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm đám cường giả Sơn Hải cảnh kia! Chờ bọn họ bế quan hoặc là ra ngoài, hoặc là đi họp, lúc đó ngươi nói cho ta biết, ta đi tổ chức khiêu chiến cho bọn họ không có thời gian phản ứng!"

Ánh mắt Hạ Hổ Vưu lấp lóe, cấp tốc nói: "Ta đi tìm người, tìm Các lão! Mở họp! Cầm chân mấy người bọn họ, Tô Vũ, ngươi trả tiền kiểu gì?"