Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 464: Chân Tướng Thực Hư?



"Ngừng!"

Đến giờ phút này Triệu Minh mới tỉnh táo từ trong sự rung động, y sợ hãi phá không lao ra bắt lấy trường đao của Tô Vũ! Khắp khuôn mặt y tràn đầy sự run sợ!

Mẹ kiếp!

Cái quỷ gì?

Chết tiệt!

30 giây, nhiều nhất là 30 giây, nếu y không ra tay Hoàng Khải Phong sẽ bị một đao đó của Tô Vũ lấy mạng.

Cho dù không chết, lần này cũng xong đời.

Tứ chi đứt gãy, thần văn sụp đổ, biển ý chí rung chuyển!

Tiểu tử này quá độc ác!

Điển hình của loại chó cắn người thường không sủa!

Mẹ nó, thật tàn nhẫn.

Sao lúc đánh Dương Sa và Lưu Hạ hoàn toàn không nhìn ra chứ?

Dưới đài, tất cả mọi người đều choáng váng đến sững sờ.

Kẻ yếu hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe tiếng Hoàng Khải Phong kêu thảm, sau đó Tô Vũ suýt đánh chết gã, nếu không phải trọng tài ra tay, Hoàng Khải Phong chắc chắn sẽ bị Tô Vũ miểu sát!

Bọn họ đang nằm mơ à?

...

Giờ khắc này, tất cả mọi người thật sự choáng váng.

Hạ Hổ Vưu há to miệng!

Trịnh Vân Huy đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, ngu người, đùa ta à?

Chắc chắn ngươi đang đùa ta!

Sao lại mạnh như thế chứ?

Vạn Minh Trạch cũng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi tới không thốt ra lời. Lần trước may là chỉ so đấu thần văn, may mà mình không khiêu khích chọc giận Tô Vũ, bằng không cái tên này vì báo thù mà đánh mình thành ra bộ dạng này thì quá thảm!

Thật hung ác!

Ngoài đám đông, Ngô Gia vừa đuổi tới cũng không kịp hô "Sư đệ xuống đi" đã phải chứng kiến một màn kinh người này!

Thắng rồi ư?

Toàn thắng, ngược thảm Hoàng Khải Phong!

Trần Vĩnh cũng choáng váng, tình huống gì vậy, sư điệt của y đã mở bao nhiêu khiếu?

Má, mở gần hai trăm đi!

Đây là Thiên Quân à?

Có chắc là Thiên Quân không?

Cước pháp kia là võ kỹ gì, thật sự quá hung tàn, dù y chỉ quan chiến nhưng vừa rồi cũng cảm thấy hốt hoảng trong nháy mắt, đó tuyệt đối không phải thần văn huyễn cảnh, mà là thứ khác!

Lưu Hồng phía xa thì càng không cần phải nói, dưa rớt xuống đất luôn rồi.

Gã hốt hoảng lẩm bẩm: "Võ kỹ... Ít nhất Thiên giai trung cấp, sao hắn không phải là đồ đệ của ta..."

Sao không phải là đồ đệ của ta chứ?

Tại sao chỉ là Thiên Quân cảnh mà đã học được võ kỹ Thiên giai trung cấp rồi!

Vậy phải cần mở tới bao nhiêu khiếu huyệt?

Người của Chiến Tranh học phủ thì đúng là có khả năng đó, nhưng Văn Minh học phủ xưa nay... Thật sự không có!

Khai mấy trăm khiếu, nguyên khí vô cùng tinh thuần, đây không phải Văn Minh sư, đây rõ ràng là một bạo đồ của Chiến Tranh học phủ!

Những năm qua, bạo đồ Chiến Tranh học phủ đè Văn Minh sư bọn họ ra mà đánh!

Hôm nay, tình cảnh lặp lại. Nhưng đương nhiên là người Chiến Tranh học phủ không có hung tàn như vậy.

Bẻ gãy tứ chi, văn binh vỡ nát, thần văn vỡ nát, ý chí lực trọng thương...

Người Chiến Tranh học phủ không thể làm tổn thương ý chí lực của Văn Minh sư!

...

Trên lôi đài.

Tô Vũ thu hồi văn binh, hạ xuống sàn lôi đài trở lại.

Hoàng Khải Phong nằm thoi thóp dưới mặt đất, gã không ngừng nôn máu tươi, chỉ còn lại một hơi thở, hoàn toàn mất hết âm thanh, không nói nên lời.

Tô Vũ không quan tâm đến đối phương, hắn nhìn thấy Ngô Gia đằng xa thì vui vẻ tươi cười.

Nụ cười hết sức ôn nhu, dịu dàng mà bình thản.

"Sư tỷ, ta thắng rồi!"

Ngô Gia bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, nước mắt đột ngột ứa ra rồi chảy xuống!

Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy dường như toàn thế giới chỉ còn lại một mình sư đệ.

Giờ khắc này, những nữ sinh kia không nghĩ về Hoàng Khải Phong, cũng không lo chuyện thua tiền, chỉ có cảm động, hâm mộ!

Sư đệ như vậy, ta cũng muốn!

Tô Vũ cười thoải mái, quay đầu nhìn về phía Triệu Minh, "Lão sư, ta thắng chưa?"

"..."

Triệu Minh câm nín.

Ngươi suýt đánh người ta chết tươi còn hỏi ta thắng hay chưa à?

Tự ngươi nói xem ngươi thắng hay chưa?

30 giây, suýt đánh chết Hoàng Khải Phong, thế cục sắp biến rồi!

Bách Cường bảng... Không, bây giờ không phải là Bách Cường bảng!

Đơn thần văn nhất hệ, quan môn đệ tử của Sơn Hải cảnh bị ngươi đánh thành bộ dáng này, phiền toái rồi đây!

Đúng lúc ấy, một cỗ khí thế vô cùng cường đại bùng nổ từ đằng xa nhanh chóng lao tới!

Lúc bấy giờ, vẻ mặt Trần Vĩnh nhíu lại, nghiêng đầu nhìn về nơi xa, trong mắt tràn đầy tức giận!

Ngay sau đó, Trần Vĩnh bùng nổ khí thế lay động đất trời.

"Trịnh Ngọc Minh! Ngươi muốn chết à?"

Một tiếng gầm thét vang giữa đất trời, một người khổng lồ hiện ra cầm trong tay một đại đỉnh, ầm một tiếng đập hướng nơi xa!

"Hèn mạt!"

Một tiếng quát giận dữ vang lên.

Cự đỉnh bay ngược, mà nơi xa Trịnh Ngọc Minh vừa bay lên trời bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy trong tay!

Bịch một tiếng!

Tay khép lại, Trịnh Ngọc Minh bị bóp thân thể nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, từng thần văn hiện ra cũng bị bóp nát trong nháy mắt!

"Lớn mật!"

Thanh âm Vạn Thiên Thánh chấn động thiên địa, "Đơn thần văn nhất hệ muốn tạo phản à? Chu Minh Nhân, có tin hiện tại ta đích thân chém giết nghiệt chướng này hay không?"

Sau đó, từ một bí cảnh, Chu Minh Nhân vội vã bay lên trời, ông không hỏi gì, tóm lấy thân thể tàn khuyết bị quăng ra của Trịnh Ngọc Minh, thản nhiên cất tiếng: "Nhốt mười năm có được không?"

"Hừ! Ném ra chiến trường Chư Thiên, không giết được một tên Sơn Hải thì chết ở đó đi!"

Giờ khắc này Vạn Thiên Thánh bá đạo vô song!

Sau đó, hai vệt thần quang lấp lánh bay về một hướng, "Cút về!"

Khu vực vạn tộc học viện, vài vị cường giả vạn tộc kinh hồn táng đảm, dồn dập lui về.

Thật đáng sợ!

Chu Minh Nhân thở dài một tiếng, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng mang theo thân thể tàn khuyết của Trịnh Ngọc Minh tan biến.

Bầu không khí nhanh chóng trở về trạng thái êm đềm, gió êm sóng lặng.

Những người khác thì đương nhiên không thể bình tĩnh như vậy, bọn họ ngơ ngác như thể vừa nằm mộng mà chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trịnh Ngọc Minh... Điên rồi à?

Thế mà ông ta lại muốn ra tay với Tô Vũ!

Ra tay với Tô Vũ, ngay trong học phủ!

Ông ta nghĩ cái gì vậy?

Giờ khắc này, dù là Lưu Hồng cũng nghĩ không thông, đầu muốn nổ tung, cái quỷ gì đây?

Tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma ư?

Hay nghĩ mình là Các lão thì có thể không cần tuân theo quy củ rồi?

Thật lâu sau, có người mới nhỏ giọng nói: "Có lẽ ông ta chỉ muốn đón Hoàng Khải Phong đi..."

"..."

Im ắng.

Không ai nói gì.

Bên kia, Trần Vĩnh rơi xuống đất, cúi đầu không lên tiếng.

Y không biết gì cả.

Y thấy ông ta bay về hướng Tô Vũ nên mới ra tay, y không biết có phải ông ta muốn ra tay với Tô Vũ hay không!

Có phải y gây ra họa lớn rồi không?

Trần Vĩnh thật mệt tâm!

Y đã ra tay rồi, người khác đương nhiên coi là Trịnh Ngọc Minh muốn ra tay với Tô Vũ, nhưng rốt cuộc chân tướng ra sao?

Không ai biết!

Vạn Thiên Thánh biết không?

Là cố ý, hay là... chính ông cũng không rõ?

Trần Vĩnh cúi đầu, chột dạ, thật sự y không phải cố ý mà... Những Các lão đang nhìn trộm kia, có thể tản ý chí lực ra không?