Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 404





Chương 405

Thế nhưng, ông ta lại bị sát khí trong mắt thanh niên áo trắng làm cho giật mình mà lùi lại.

Ông ta cảm thấy rằng nếu mình nói một câu nữa, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.

Mọi người đều lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đây chính là đại lão Hoa Đỉnh cao cao tại thượng của thánh địa bọn họ? !

Tại sao lại…

Ngay khi thanh niên áo trắng mỉm cười và muốn tiếp tục nói.

Hắn ta chợt nhíu mày, sau đó, di chuyển thân ảnh và biến mất.

Khi xuất hiện một lần nữa, hắn ta đã đứng ở trước mặt đám người cách Thái Tuế thánh địa không xa. Đó chính là Lão Từ, Lâm Tiêu và những người khác đã trở lại trong ngồi trong thuyền.

Có điều, ánh mắt hắn ta chỉ dán chặt vào một người, không phải Lâm Tiêu hay Lão Từ, mà là Can Anh Túc ở bên cạnh Lâm Tiêu.

“Chân long huyết mạch thuần khiết như vậy?! Ngươi. . . Ngươi là ai?” Vẻ mặt thanh niên áo trắng nghi ngờ hỏi.

Nhìn thấy thanh niên áo trắng đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đám người Lão Từ cảm thấy tim của họ đột ngột ngừng đập và hô hấp bị tắc nghẽn.

Đây là sự tồn tại có thể đánh trọng thương một cường giả Hoá Đỉnh cảnh chỉ bằng một đòn duy nhất. Bây giờ họ đang cảm thấy cái chết cận kề.

“Yêu Vương Bất Diệt, hai người này không phải là người Thái Tuế thánh địa, xin mời ngươi—— ”

Lão Từ còn chưa nói xong, thanh niên áo trắng khẽ phẩy ngón tay lên. Ông ta giống như gặp phải pháo nổ, đập mạnh xuống mặt đất.

“Ta không hỏi ngươi, câm miệng!” Thanh niên áo trắng cảnh cáo một câu.

Rồi hắn ta lại hướng ánh mắt về phía thiếu nữ mặc đồ đỏ trước mặt.

“Ngươi là ai? ?” Hắn hỏi lại câu này.

“Ta…tại sao ta phải nói với ngươi!!” Can Anh Túc không hề sợ hãi, đi thẳng qua đó.

Mọi người và Lão Từ đều kinh ngạc nhìn nàng ta.

Đại tỷ ơi! Biết rằng bình thường ngươi không sợ trời không sợ đất nhưng vị trước mặt là một yêu tộc đại năng!

Lỡ như chọc giận đối phương, người ta niệm một cái, tất cả mọi người sẽ đi đời.

“Vậy để ta đổi một câu hỏi khác, chân long huyết mạch trên người ngươi là từ đâu tới?” Thanh niên áo trắng không hề tức giận, ngược lại còn nheo mắt nhìn đối phương, dáng vẻ rất hứng thú.

Can Anh Túc lạnh lùng nhìn đối phương, không trả lời.

Nàng ta đương nhiên biết thực lực của đối phương rất đáng sợ nhưng khi sự sống và cái chết nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nàng ta càng không có ý định cúi đầu.

Muốn giết thì giết.

Nàng ta thà chết để giữ được con người thật của mình cũng không muốn chịu uất ức rồi lại bị giết.

“Rất tốt, ngươi là con người đầu tiên ta gặp sau nhiều năm dám coi thường ta như vậy.” Thanh niên áo trắng khen ngợi một câu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

Không ngờ vẫn chưa tìm được tôn thượng mà lại tìm được một nhân loại thú vị.

Ánh sáng đỏ trên người hắn ta loé lên.