Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 289





Chương 290

“Đại, đại nhân, tên này có khí tức của tôn thượng. Lúc chúng ta công kích hắn, thì cả người như bị ép buộc dừng lại.” Một con yêu thú vừa chạy vừa kêu rên kể lể.

“Cái gì??? Khí tức của tôn thượng? Đầu ngươi bị úng nước à!” yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh không tin.

Tôn thượng là ai cơ chứ, sao có dính dáng tới một tên nhân loại. Khẳng định là tên nhân loại này đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó.

Nghĩ tới đó yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh lao lên trên, những con yêu thú khác thấy vậy thì tránh ra. Hắn muốn đích thân giết tên nhân loài này.

Nhưng chỉ sau hai hơi thở, từ hai con đang bị đuổi bây giờ biến thành ba con. Sau đó rất nhanh lại biến thành hai con. Bởi vì một trong số ba con không cẩn thận bị Lâm Tiêu tìm được cơ hội, túm được đuôi sau đó……dĩ nhiên là không còn sau đó nữa.

Lâm Tiêu bộc phát trọng lực cảnh ý ngàn cân, trực tiếp áp con yêu thú kia xuống đất. Một lần, hai lần, ba lần……

Cho đến khi con yêu thú kia biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, yêu đan vỡ nát. Lúc này Lâm Tiêu mới dừng lại.

Điên rồi, điên thật rồi!! Bây giờ đứa nào mới là yêu thú!

Con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh bây giờ đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Tình hình đúng là y như lời hai con yêu thú cao cấp kia vừa nói.

Trên người kẻ này có khí tức của tôn thượng, chỉ cần bọn chúng muốn ra đòn công kích thì cơ thể tự động dừng lại. Không cần biết là bao nhiêu lần, nhưng không cách nào ra đòn công kích.

Đáng ghét, quá là đáng ghét!

Cứ như vậy thú triều từ từ dừng lại. Lâm Tiêu từ trong thú triều đi ra ngoài, từ đầu tới chân hắn như được tắm trong máu.

Mấy còn yêu thú bình thường còn lại sợ tới mức đứng im. Mấy con cao cấp thì ba chân bốn cẳng chạy trốn, chỉ cần không cẩn thận một chút là lên thớt ngay.

Cả một trận thú triều này cứ như công viên giải trí của Lâm Tiêu. Rõ ràng là nhân loài, nhưng lại không cần nghỉ ngơi, càng chiến càng hăng.

Cuối cùng Lâm Tiêu với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhân loại liên thủ, sau khi giết được hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, còn lại vài con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh gào lên như không cam lòng.

Nhưng chúng cũng chả còn cách nào, đành phát tín hiệu rút quân. Cả thú triều cứ như vậy biến mất.

Không cần biết là yêu thú bình thường hay những con cao cấp, trong lòng đều thở phào khi được lệnh rút lui. Cuối cùng cũng được về nhà rồi.

Những người đứng trên thành và đang chiến đấu đều tỏ ra vui mừng.

Chỉ có người thiếu niên thần bí kia, mắt đỏ ngầu đuổi theo đám thú triều.

Tiểu đội tinh anh: “???”

Những người đứng trên tường thành: “???”

Đám yêu thú cấp thấp: “???”

Đám yêu thú cấp cao: “Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi!!”

Nhìn tình hình thì thanh niên kia đang xông vào thú triều. Một vị tu sĩ bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhìn thấy thế hét lên: “Tiểu hữu, đừng đuổi theo chúng, cần thận thú triều phản công!”