Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2529: Thiên Kiếm Lưu



“Xùy~~! ”

Kiếm quang phun ra nuốt vào, tàn ảnh của Lý Vân Tiêu trực tiếp bị chém thành hai nửa, chân thân lại biến mất không thấy gì nữa.

Mạch Tu kinh hãi, lập tức cầm kiếm mà đứng, trở nên cảnh giác.

Có thể đột nhiên biến mấtdưới thần trí của hắn và uy áp tập trung, tuyệt không phải loại đơn giản.

“Ào ào Xoạt! ”

Vòi rồng đầy trời tản ra, vô số cát bụi bay lên, Trần Thiến Vũ cùng Khâu Mục Kiệt vẫn đứng thẳng bất động, trên thân thể hai người lóe lên một tầng quang mang nhàn nhạt hộ thể, phong bạo không thể tổn thương chút nào cả.

Mạch Tu đứng trong gió lốc, trong hai tròng mắt một mảnh bình tĩnh như nước, bất động như núi.

– Ở đây!

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, kiếm thế múa ra một đạo cầu vồng, đâm tới sau lưng, xỏ xuyên qua không gian!

“Phanh! ”

Trường kiếm bị ngăn trở, trong gió lốc chậm rãi lộ ra thân nahr Lý Vân Tiêu.

Kim quang nhàn nhạt bảo vệ toàn thân, một tay thả lỏng phía sau, một vươn tay ra, hai ngón nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm.

“Chi! ”

Da đầu Mạch Tu run lên, hoảng hốt không thôi. Đồng tử hắn bỗng nhiên co lại, nguyên lực toàn thân không ngừng rót vào trong kiếm, tạo nên từng vòng vầng sáng tản ra trên thân kiếm, còn có bảo kiếm chiến minh.

Toàn bộ lực lượng trên trường kiếm càng ngày càng nặng, lại tựa hồ như không thể tiến thêm nửa phần, Lý Vân Tiêu thủy chung một bộ gió nhẹ mây bay, như kim thân bất động vậy.

Mà ngay cả Khâu Mục Kiệt và Trần Thiến Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình không thôi.

Kỳ thật Lý Vân Tiêu nhìn như nhẹ nhàng, kì thực trong ngón tay kia ẩn chứa lý giải cực cao đối với võ đạo và thần thông của hắn tăng thêm thi triển ra Bất Diệt Kim Thân, lúc này mới có thể hời hợt khắc địch như thế.

Lục tử còn lại trên bầu trời cũng lập tức ra tay, có thể đánh chết Du Tàng tuyệt không phải người đơn giản, bọn hắn không dám có nửa phần khinh địch.

Trên người lục tử đều lóe ra kiếm quang, từ các phương vị khác nhau rơi xuống, thoáng cái vây lấy Lý Vân Tiêu pử trung tâm, lộ ra một mảnh kết giới kiếm quang, giảo sát tới chính giữa.

Sáu đạo kiếm khí như trường hồng quán nhật, bầu trời bị đều chém ra.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, cong ngón búng ra, “Phanh” một tiếng chấn khai trường kiếm của Mạch Tu, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, một tay kia lại lăng không một trảo, Thiên Quang Kiếm Hạp rơi vào trong tay, hào quang lưu chuyển.

Mạch Tu chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, kiếm thế bị thay đổi, kiếm khí đầy trời không cách nào chém ra ngoài, cơ hồ không thể khống chế nổi.

Nội tâm của hắn hoảng hốt không thôi, cắn chặt răng lần nữa rút kiếm chém tới.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, trên kiếm hạp lập lòe ngân quang, ba mươi sáu kiếm đều bay ra, kết trận trên không, lập tức một cổ kiếm ý mênh mông đẩy ra, tự thành thế giới!

“Boong boong boong boong! ”

Bảy đạo kiếm khí của Thất Tán Tử chém xuống, bỗng chốc bị Vạn Kiếm Đồ trận ngăn trở, khí thế chém nứt bầu trời dễ như trở bàn tay lập tức bị ngưng lại!

– Cái gì?! Không có khả năng!!

Sắc mặt bảy người đại biến, trong nội tâm nhấc lên kinh đào.

Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm ngưng, một tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo Kiếm Phù bay lên khỏi người, thoáng cái bay vào trong Vạn Kiếm Đồ trận, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lập tức biến hóa lấy.

Đạo hóa thành nhất, nhất hóa nhị, nhị hóa tam, tam hóa vạn vật...

Trong khoảnh khắc đầy trời đều là bóng kiếm, ba mươi sáu kiếm thoáng cái hóa ra bảy mươi hai kiếm trận, ba trăm sáu mươi kiếm trận, một ngàn lẻ tám mươi kiếm trận...

Vô cùng vô tận, diễn hóa kiếm đạo cực hạn!

– Không tốt! Mau lui lại!

Mạch Tu đột nhiên hét lớn một tiếng, tuy rằng hắn không thể tin được, nhưng giờ phút này đã không cho phép hắn nghĩ nhiều nữa rồi, kiếm ý đầy trời kia mạnh mẽ hơn xa lĩnh ngộ của hắn

Sáu người khác cảm giác càng lớn, chỉ cảm thấy dưới một mảnh Kiếm Chi Thế Giới này, hoàn toàn không cách nào chống lại!

Tin tưởng và dũng khí của bảy người lập tức nứt vỡ, đột nhiên thu kiếm mà trốn.

Nhưng Lý Vân Tiêu lại tựa hồ như hồn nhiên chưa tỉnh, vẫn một tay bấm niệm pháp quyết, ở đằng kia diễn hóa kiếm trận, hắn giờ phút này tay áo tung bay, thần thái bình yên, giống như đã sáp nhập vào trong phiến Kiếm Chi Thế Giới kia rồi vậy.

Khâu Mục Kiệt và Trần Thiến Vũ cũng cảm thấy hoảng hốt.

Đặc biệt là Khâu Mục Kiệt, dùng chung cực chi thân của hắn cơ hồ chính là đệ nhất nhân dưới siêu phàm nhập thánh, nhưng giờ phút này trong nội tâm cũng run rẩy, suy nghĩ xem mình gặp phải kiếm trận thế này còn có thể bình yên ứng đối không? Nhưng không thể đưa ra đáp án.

Hơn nữa dùng thiên tư của Lý Vân Tiêu, bước vào siêu phàm nhập thánh cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, mà chung cực chi thân của hắn nếu không thể có đột phá lớn thì sợ là cả đời đều bị ngăn ở ngoài cửa lớn, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi một mảnh u ám, sắc mặt vô cùng khó coi.

– Ân, trốn?

Lý Vân Tiêu có chút mở mắt ra, tựa hồ hồi phục thần trí, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.

Đầu ngón tay dâng lên một đạo Kiếm Phù, điểm xuống hướng sơn mạch bảy người bỏ chạy, nói khẽ:

– Thiên Kiếm Lưu!

“XIU…. XIU… XIU…. XIU…! ”

Đầy trời tất cả đều là bóng kiếm phá không, như cá diếc sang sông, rậm rạp chằng chịt không thể đếm hết!

“Oanh! Oanh! Oanh! ”

Vô số kiếm quang đánh vào trong sơn mạch, toàn bộ sơn thể đứt gãy, mấy ngàn đạo quy vân tản về bốn phương tám hướng.

Mọi người dong binh đoàn Thanh Câu chỉ cảm thấy một hồi long trời lở đất, tử hôi chi khí chấn lên, quay cuồng trên trời cao, như có vô số yêu ma quỷ quái trong đó giương nanh múa vuốt.

Không ít người đau khổ chèo chống dưới uy thế cực lớn, trên mặt một mảnh đắng chát.

Kiếm khí cường địa trực tiếp chém vào trong sơn mạch, toàn bộ tầng nham thạch mấy trăm trượng không ngừng vỡ vụn, Chiến Hồn Sơn run lên kịch liệt.

– Di sơn đảo hải, rung chuyển trời đất! Thiếu niên này đến cùng là người nào ah!!

Người dong binh đoàn Thanh Câu kêu rên thảm thiết, không ít người bị chấn hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Tả Thừa vội vàng lấy ra một quả tiểu cầu màu vàng, đột nhiên đập nát ra.

“Phanh” một tiếng nhộn nhạo ra một đạo kết giới kim sắc, hào quang sáng lạn chói mắt, bao lấy tất cả mọi người vào, lúc này mới ổn định lại.

Giờ phút này toàn bộ sơn mạch triệt để biến hình, mảng lớn đỉnh núi trực tiếp bị gọt thành đất bằng, vô số khe hở xuất hiện trên vùng đất, vô cùng thê thảm.

– Cái này, cái này...

Trái thừa sắc mặt trắng bệch, nuốt nuốt nước miếng, trong cổ họng “Xì xào” vài tiếng, thủy chung nói không ra lời.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chết bốn người, chạy thoát ba người, chạy thật là nhanh nha.

Trên người hắn thu liễm tất cả kiếm quang, hai tay thả lỏng phía sau, chậm rãi hạ xuống.

Khâu Mục Kiệt khẽ nói:

– Không có uy thế kinh thiên, lực lượng không gì hơn cái này.

Hắn tuy rằng trên mặt khinh thường, nhưng ai nấy đều thấy được hắn giờ phút này nghĩ một đằng nói một nẻo.

Trần Thiến Vũ nói:

– Không phải nói trong núi có yêu thú Cự Lộc sao, động tác lớn như thế cũng không hấy một chút động tĩnh, chẳng lẽ Cự Lộc kia đã bị Vạn Tinh Cốc bắt đi rồi sao?