Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 8: Hèn gì đội trưởng ngày đêm tương tư.



Thế Phương nhìn cô gái tay chân cứng nhắc bên ghế phụ, anh cười khổ: "Em sợ cái gì? Anh đâu nỡ mang em đi bán! Mau thắt dây an toàn vào!"

"Ồ!" Có vậy cũng đợi anh nhắc. Mình đúng là hai lúa lần đầu ngồi ôtô.

Trước con mắt giám sát của anh, Ngọc Mẫn luống cuống thắt dây an toàn, động tác không thành thục cho lắm, khi cô ngước mặt lên lại bắt gặp nụ cười ba phần bất lực bảy phần nuông chiều của anh.

"Để anh!" Nói xong, anh nhoài người qua tự nhiên cầm lấy hai đầu dây từ trong tay cô, giúp cô cài dây an toàn.

Anh đang cách cô rất gần. Hương xà phòng the mát mùi bạc hà từ mái tóc anh bay vào mũi cô, theo đó mùi gỗ mộc nam tính cũng ngang nhiên xông vào lòng khiến con tim cô càng đập dữ. Một chút xuyến xao hòa cũng chút khao khát làm tăng nhiệt ở hai gò má.

Anh ngẩng lên bắt gặp vẻ e thẹn của cô, lòng anh xao động: "Em đang câu dẫn anh, hả?"

Cô càng lúng túng, đưa tay đẩy đầu anh ra: "Đi thôi!"

Thế Phương mỉm cười. Tự nhiên muốn chọc cô chút bèn đưa tay búng một cái vào trán cô: "Khuấy nước đục lên rồi phủi tay bỏ đi hử?"

"Rốt cuộc anh có đi không?" Cô trừng mắt nhìn anh.

"Đi chứ em!" Anh hài lòng ngồi về ghế lái, khởi động xe. Chiếc Audi nhanh chóng hòa vào làn đường.Thế Phương im lặng, chuyên tâm lái xe. Cô cũng không ngu ngốc khơi chuyện với người tình cũ nên quay mặt ra hướng cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.

Xe đang đi vào trung tâm thành phố rồi bất chợt dừng trước một cửa hàng thời trang nữ cao cấp.

Anh xuống xe, mở cửa cho cô: "Vào trong đi!"

"Vào đó hả? Em..." Cô muốn nói cho anh biết: mình không có nhu cầu mua sắm trang phục xa xỉ đắt tiền. Mấy cửa hàng thời trang hàng hiệu này không dành cho một cô giáo dạy hợp đồng như cô.

Cô còn chưa kịp nói, anh đã ngắt lời: "Chiều nay có tiệc!" Anh muốn khoe người con gái anh yêu với bàn dân thiên hạ.

"Tiệc á?"

Trông vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh nghi ngờ: "Đừng nói: gặp lại anh, em mừng mà quên luôn hôm nay ngày gì đấy nhé?"



Hôm nay là ngày gì ý nhỉ?

Từ lúc gặp lại anh, đầu óc cô cứ lơ mơ lội ngược về quá khứ nên nhất thời quên béng mất những sự kiện ở hiện tại.

Khi cô còn lúng túng, anh đã đưa cô vào bên trong.

Cô nhân viên vừa trông thấy anh đã niềm nở: "Hoan nghênh quý khách!"

"Chọn giúp bạn gái tôi vài mẫu váy!" Anh quay sang cô mỉm cười nuông chiều: "Em thỏa mái chọn những gì mình thích!" Rồi đẩy lưng cô: "Đi đi em!"

Thời gian chờ người yêu chọn trang phục, Thế Phương nhàn nhã lướt iphone xem tin tức.

Chợt zalo nhảy ra tin nhắn. Anh chạm mở tin. Đó là tin của Nguyễn Lâm, đồng đội trong đơn vị. Dòng tin ngắn gọn, xúc tích: "Đội trưởng, lễ tình nhân chúc anh có bạch tuộc!"

Anh phì cười. Bạch tuộc gì chứ? Cầu cho con mực bốn xúc tua kia quấn là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Anh chỉ cần Ngọc Mẫn mở lòng đón nhận tình cảm của anh, tin tưởng yêu anh, vui vẻ ở bên cạnh anh như thuở trước.

Thời gian nghỉ phép của anh có hạn. Trong ba mươi ngày phép này, anh quyết tâm hâm nóng trái tim bạn tình.

"Thế Phương?" Tiếng gọi như rót mật vào tai.

Anh ngước mặt lên. Là một cô tiểu thư khuôn mặt tròn nhỏ nhắn có đôi mắt màu nâu đen biết cười, trong chiếc váy trắng viền bèo, tay ngắn, phối nút xinh xắn, cực kì đáng yêu. Trái tim anh lại rộn ràng. Ánh mắt nhìn cô đắm đuối, bàn tay vô thức chạm vào bên má cô, môi chợt run run: "Ngọc Mẫn, em...thật xinh!"

Lời khen và cái áp tay không kiêng dè của anh đốt nóng đôi má cô đỏ ửng. Cô e thẹn cúi mặt lườm anh: "Anh đừng nhìn nữa!" Da mặt cô rất mỏng, anh cứ nhìn kiểu ăn tươi nuốt sống đó, cô thật sự chịu không nổi.

Thế Phương rất thích thú với dáng vẻ này của cô, anh không những không thu lại ánh mắt mà càng trực diện dán đôi mắt mang dung nham chằm chằm vào gương mặt nhỏ đang có nguy cơ bùng cháy.

"Ngọc Mẫn, em lại làm lòng anh xao xuyến."

Phía gần cửa ra vào bất chợt có tiếng cười sảng khoái, theo sau đó là một giọng nói ngả ngớn: "Aiyo, thật không dám tin, những lời nói vừa rồi xuất phát từ miệng đội trưởng."



Cả hai người đồng thời quay mặt về hướng đó.

Là một người đàn ông trạc bằng tuổi anh. Cô không quen.

Nhưng anh thì hình như khá thân: "Nguyễn Lâm, sao cậu lại ở đây?"

Người đàn ông tên Lâm đi nhanh về phía hai người. Ánh mắt anh ấy chỉ thoáng qua Thế Phương một giây rồi công khai nhìn chăm chú vào cô gái đứng bên cạnh sếp. Càng nhìn anh ấy càng nhận ra một điều: "Hèn gì đội trưởng ngày đêm tương tư."

"Nguyễn Lâm, cậu thật nhiều chuyện! Sao cậu có mặt ở đây?"

Nguyễn Lâm lười biếng trả lời, anh ấy đưa tay chỉ ra chiếc xe Audi đang đỗ trên lề rồi kiến nghị: "Đội trưởng, anh cũng nên giới thiệu một tiếng."

Thế Phương thật muốn tung một cước cho tên đồng đội xuất hiện không đúng lúc này bay ra cửa. Anh đang khan hiếm thời gian. Vậy mà nhảy ra tên cô hồn tháng Bảy ám anh từ đơn vị về tới nhà.

Theo cái đà này, anh mà không thỏa trí tò mò cho cậu ta thì khó bình yên có được khoảng trời riêng tư.

Được, muốn biết chứ gì? Vậy để anh mày nói: "Chị dâu tương lai của cậu, Ngọc Mẫn!" Anh mỉm cười, choàng tay qua ôm eo cô, khẽ tăng chút lực kéo sát cô vào cơ thể mình.

"Đây là Nguyễn Lâm, bạn anh!" Anh thờ ơ chỉ vào tên đồng đội.

Nguyễn Lâm nhìn người con gái mặt còn búng ra sữa trước mặt thật khó mở miệng gọi tiếng 'chị dâu'. Anh ấy mãi ấp úng, hả miệng rồi lại ngậm miệng. Khó khăn lắm mới nói được tiếng: "Chào...Tôi tên Lâm!" Rồi chìa tay ra muốn bắt tay xã giao.

"Chào..." Ngọc Mẫn nói chưa xong. Thế Phương đã cắt ngang: "Khỏi, mình qua kia thôi!" Sau đó, ngang nhiên giữ chặt tư thế ôm eo đưa cô qua bên quầy thu ngân, bỏ lại tên đồng đội mặt mày xám xịt, kiềm nén cơn tức muốn nổ luôn cả phổi.

"Cô lấy hết những chiếc váy đẹp đó chứ?" Cô nhân viên hỏi rồi không quên lấy lòng vài câu: "Mấy mẫu mới đó, em mặc mẫu nào cũng dễ thương!"

"Dạ, thôi...!

"Tôi lấy hết!" Thế Phương chốt đơn. Mở ví rút ra chiếc thẻ đặt trên quầy.

Năm phút sau, Nguyễn Lâm ở ngoài hiên thấy vị sếp mặt sắt của mình một tay xách mớ đồ, tay còn lại cầm tay cô gái như nữ sinh cấp ba, cười ngọt ngào đi về phía chiếc Audi.