Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 25: Bệnh nhân ủ kĩ thân nhân.



Rất nhanh các bác sĩ đã có mặt tại giường bệnh của Thế Phương. Họ kiểm tra chỉ số dấu hiệu sinh tồn.

Ngọc Mẫn đứng bên cạnh dõi theo. Đem từng cử chỉ và nét mặt của vị bác sĩ đang kiểm tra thu hết vào mắt.

"Dạ, sao rồi bác sĩ?" Vừa thấy người ta kéo ống nghe tim mạch ra khỏi tai, Ngọc Mẫn hỏi ngay.

Vị bác sĩ trẻ nhìn cô, mỉm cười: "Các chỉ số ổn định, cô đừng quá lo lắng, nội ngày nay, chồng cô sẽ tỉnh!"

Ngọc Mẫn nghe vậy vui mừng, phù họa theo lời: "Chồng tôi tỉnh lại thật chứ?"

Vị bác sĩ gật đầu: "Ừm, nhanh thôi!"

"Ôi, em cảm ơn các anh đã nhiệt tình chăm sóc chồng em! Em xin thay mặt anh ấy gửi đến các anh lòng biết ơn chân thành!" Cô cúi đầu trước các bác sĩ rồi ngẩng mặt nhìn trần nhà: "Con xin đa tạ ông trời! Cảm ơn ông đã đoái thương giữ lại sinh mệnh nhỏ cho anh ấy để con có cơ hội được cận kề chăm sóc!"

Và..trong niềm vui hoan hỉ này, cô không quên hướng về phương Bắc, nơi có hai ngôi sao không chỉ một địa danh mà còn là biểu tượng tinh thần gắn liền với câu chuyện tình chung thủy được lưu truyền ở nhân gian: "Cảm ơn hai người đã đồng cảm Ngưu Lang - Chức Nữ, Ngọc Mẫn - Thế Phương xin cảm ơn!"

"Ngọc...Mẫn!" Có tiếng gọi khe khẽ.

"Em đây!" Cô áp sát vào tai anh.

Nghe giọng nói ngọt ngào đầy ắp nhớ thương nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy cô. Anh cố mở thêm mắt kiếm tìm và gọi lớn hơn: "Ngọc...Mẫn!"

"Chồng ơi! Em đây!" Cô nôn nóng ôm mặt anh kéo gọi anh trở về thực tại: "Ngọc Mẫn của anh đây! Chồng à!"

Anh cố dướn mi.



Giây phút thấy mắt anh mở ra, cô vui mừng khôn tả, hấp tấp kéo cánh tay vị bác sĩ đang ở gần đó: "Bác sĩ! Chồng em thật sự tỉnh rồi!"

"Thế Phương, cậu thật cừ!" Sau khi kiểm tra và rút mặt nạ dưỡng khí cho anh, vị bác sĩ trẻ vui mừng động viên: "Cố lên! Rồi cậu sẽ trở về đội nhanh thôi! " Anh ấy không quên liếc nhìn cô gái mặt mày hớn hở như đứa con nít bị mẹ bỏ đi lâu ngày mới về, nói thêm với anh vài lời: "Có cô vợ luôn bám sát bên cạnh, tỉ tê âu yếm, cậu mà không mau chóng khỏe lại, tụi độc thân này e ăn cẩu lương lòi họng!"

Nói xong, vị bác sĩ cười ha hả. Nắm tay anh, liếc nhìn cô gái đang thẹn thùng đỏ cả mặt, hài lòng rời đi.

Ngọc Mẫn sáp ngay vào anh: "Thế Phương!" Cô nở nụ cười tươi như nắng sau đêm Thất tịch.

Anh cố mở thêm đôi mắt. Ánh mắt rời rạc dần dần có tiêu cự. Khuôn mặt xinh xắn gần ngay trong gang tấc. Môi anh khẽ kéo một đường cong.

Anh vươn cánh tay muốn chạm vào người tình. Ngọc Mẫn thấy vậy, cô cầm tay anh áp luôn vào má, cười ngọt ngào: "Anh cảm nhận được chưa?"

Thế Phương cười. Nụ cười vì vết thương còn đau nên hơi héo. Nhưng đối với cô, nụ cười đó đẹp tựa vầng Thái dương sau cơn bão dữ. Ấm áp sưởi ấm ngay lòng cô, nắm giữ trái tim thấp thỏm lơ lửng ba ngày nay dần bình ổn trở lại.

Cô hôn tay anh, hôn từng vết chai sần trong lòng bàn tay, từng vẹo sẹo mờ trên mu bàn tay, dịu dàng hỏi lại: "Sao sao? Giờ cảm nhận rõ hơn chưa?"

Anh khẽ lắc đầu nhưng nụ cười đã len lên đôi mắt.

Ngọc Mẫn chiều anh. Cô không kiêng dè mấy con mắt thần trong phòng Hồi sức tích cực, nhoài người hôn trán anh, hôn lên sóng mũi cao ngất như chí khí của người lính rồi khẽ khàng chạm nhẹ vào môi anh.

"Lần này rõ rồi chứ?"

Anh cho cô ánh mắt tàm tạm.

Ngọc Mẫn cười hì hì, nói với anh: "Anh cố gắng tĩnh dưỡng mau khỏe rồi chúng ta cảm nhận nhau nhiều hơn!"

Thế Phương hài lòng với câu nói đó nên sức khỏe anh hồi phục thần kì. Các bác sĩ ở viện Quân y, các chú lãnh đạo ở đơn vị và đồng đội của anh đều nói: "Nhờ sức mạnh của thần tình yêu!"



Khác với các lần nằm viện trước, một mình anh tự bơi qua các hồ nước tử thần. Miệng đắng, cơm nhạt chẳng muốn ăn. Nhắm mắt là mơ hoài những giấc mơ li biệt. Nên cả đêm dài, anh thao thức năm canh. Lần này, anh thấy ngon miệng hơn. Chắc có lẽ, cơm do tay người yêu bón. Anh ngủ cũng sâu giấc hơn vì biết có người con gái mình thương luôn ở ngay bên cạnh, cùng anh vượt qua ải sinh tử này.

"Em yêu! Lên nằm gần anh, cho anh ôm em xíu!" Trong phòng bệnh, nửa đêm anh khều người con gái nằm ngay chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Ngọc Mẫn mắt nhắm, mắt mở trèo lên giường dành cho bệnh nhân. Trong cơn say ngủ, cô mơ mơ màng màng cảm nhận, dường như có đôi môi nóng rẫy chạm vào trán, vào mũi, vào má và môi. Cái nóng đó mãi dây dưa lưu luyến không muốn rời.

Cô vỗ vỗ vào tấm lưng rộng vững chắc: "Ngủ đi anh! Ngủ đi, em thương! Trời sắp sáng rồi!"

Có tiếng cười rất khẽ. Giọng anh trầm ấm vọng vào tai: "Thật không muốn ngủ một chút nào!"

Bàn tay cô lại vỗ vỗ vào lưng anh dỗ dành: "Ngủ đi! Chồng yêu! Ngoan, mai mốt về nhà em cho kẹo ngọt!"

"Em hứa nhớ giữ lời đấy nhé!" Anh hôn thêm cái lên đôi môi mềm.

"Ừm, đã đóng dấu! Anh yên tâm!" Ngọc Mẫn đưa tay vuốt má anh rồi đặt luôn ở đó.

Thế Phương hạnh phúc khép chặt thêm vòng ôm, thủ thỉ vào vành tai người con gái trong lòng: "Vậy ngủ thôi, vợ yêu!"

Trong hơi ấm tình yêu, giấc ngủ muộn rất ngon nên trời sáng bảnh mà hai người trên giường vẫn còn ôm nhau ngủ.

Cảnh người chăm bệnh được bệnh nhân ủ kĩ trong lòng làm cô y tá vừa bước vào thất kinh.

Cô ấy há to miệng, giương to đôi mắt nhìn sững vào hai người ôm nhau trên chiếc giường dành cho bệnh nhân cả mười phút mà không biết mở miệng gọi người ta dậy bằng cách nào.

Đành giả mù đóng lại cánh cửa rồi rời đi.
— QUẢNG CÁO —