Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 860: Cọp mẹ nhà Tước gia! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Có nha!" Khương Ly chớp chớp mắt không cần nghĩ.

Mộ Khinh Ca nghe thế lập tức dựng người dậy bấu chặt vai Khương Ly, ánh mắt nóng rực: "Thật!"

"Bản đồ gì đó làm ngươi kích động vậy à?" Khương Ly gật gật đầu.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười, tiếng cười mang theo sự thoải mái.

Nếu Khương Ly có cách giải quyết, vậy quả thực chính là giúp nàng đại ân. Tư Mạch từng nói phải xem qua tình hình cụ thể mới biết được có cách nào tách bản đồ xuống không.

Bảo Tư Mạch nhìn lưng Huyễn Nhã và Tuyết Gia, Mộ Khinh Ca không rộng lượng đến vậy.

Nhưng nếu là Khương Ly thì không cần phải cố kỵ.

Dù sao mọi người đều là nữ nhân!

Định thần, Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly: "Ta cần tìm một cuốn kinh, manh mối bị khắc vào cơ thể hai người. Hiện tại có hai biện pháp, một là cướp đi tấm thân xử nữ của các nàng để lấy manh mối. Hai là chuyển thác bản đồ trên lưng các nàng sang cho người khác, rồi dùng cách thứ nhất."

Khương Ly nghe đến co rút khóe miệng, buông tay nói: "Chẳng phải là cùng một cách sao?"

Mộ Khinh Ca cười khổ gật đầu.

Khương Ly chuyển động mắt vàng, nở nụ cười: "Là hai vị đại mỹ nhân đi theo ngươi đó à?"

"Chính là họ." Mộ Khinh Ca buồn rầu gật đầu.

Khương Ly tiến đến trước mặt nàng, cười xấu xa: "Họ có biết ngươi là nữ nhi không? Với cả vị mặc bạch y kia, ta cảm thấy hơi thở nàng ta áp chế ta, nàng ta là ai?"

Bạch Li chưa từng hiện thân trước mặt Khương Ly, đương nhiên nàng không biết. Chẳng qua trong cơ thể Khương Ly có huyết mạch Tu Xà viễn cổ, rất mẫn c4m với hơi thở của Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng.

"Lai lịch các nàng có chút phức tạp, tạm thời ta không muốn nói cho họ. Còn người kia tên là Bạch Li, là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, nguyên nhân mà Vạn Thú Tông truy sát ta không bỏ." Mộ Khinh Ca giải thích.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng!" Khương Ly sợ tới mức kinh hô ra tiếng.

Phản ứng thất thường của nàng khiến thần sắc Mộ Khinh Ca cổ quái nhìn sang: "Có cần hốt hoảng vậy không?"

Sắc mặt Khương Ly thay đổi mấy lần, chen đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói: "Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng cư nhiên bị ngươi thu phục, ngươi đúng là quái vật!" Nói xong, gương mặt tuyệt mỹ suy sụp: "Thảm! Ta ở bên cạnh ngươi, chẳng phải bị nàng ta khắc chế gắt gao sao? Đáng ch3t, vì sao huyết mạch trong người ta lại là Tu Xà?"

"Yên tâm đi, nàng ấy sẽ không xằng bậy. Hơn nữa, qua một thời gian nàng ấy cũng sẽ rời đi." Mộ Khinh Ca an ủi.

Khương Ly lại không yên tâm, bám chặt cánh tay Mộ Khinh Ca, cường ngạnh nói: "Ta mặc kệ! Tóm lại thời điểm nàng ta ở đó, ngươi nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ ta!"

"Ngươi sợ nàng ăn ngươi à?" Mộ Khinh Ca buồn cười nói.

Khương Ly lẩm bẩm: "Ăn thì chắc không, ta không có mấy lượng thịt, còn chưa đủ cho nàng ta mắc kẽ răng. Nghĩ đến ta đường đường là một nữ hoàng, tổng không thể vì quan hệ huyết mạch áp chế mà bị nàng ta sử dụng đi."

Vừa nghĩ tới, nàng chỉ vào Mộ Khinh Ca chất vấn: "Nói! Lúc trước hai ta đánh nhau, huyết mạch trong cơ thể ta tự dưng bị áp chế, có phải do nàng ta giở trò quỷ không?"

Mộ Khinh Ca chân thành gật đầu: "Lúc đó nàng ấy chỉ là một quả trứng."

"Linh áp một quả trứng mạnh như vậy, huống chi là bây giờ?" Khương Ly lập tức đau khổ.

"Hiện tại ngươi là tu vi gì?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.

Khương Ly thất thần nói: "Sau khi vào Trung Cổ Giới, tu vi của ta tăng lên Ngân cảnh tầng một. Nếu kích hoạt huyết mạch thì có thể tăng lên Ngân cảnh tầng ba. Mai sư huynh của ngươi thì kém hơn chút, hiện tại là Hôi cảnh tầng bốn."

Mộ Khinh Ca hít ngược một hơi!

Lúc trước nàng vào Trung Cổ Giới có tu vi bao nhiêu? Hôi cảnh tầng năm!

Mà Khương Ly cư nhiên lập tức lên Ngân cảnh tầng một, quả thực đáng sợ! Huyết mạch Cổ Vu quốc quả thực khó lường!

Mai sư huynh cũng không đơn giản, cư nhiên đã lên Hôi cảnh tầng bốn.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, không nhịn được nói: "Ngươi uống thuốc bổ à!"

Quá bi3n thái!

Khương Ly trừng mắt liếc nàng: "Huyết mạch của bổn nữ hoàng há là người phàm như ngươi có thể so?"

"Dạ dạ dạ. nữ hoàng đại nhân uy vũ!" Mộ Khinh Ca cười làm lành.

Khương Ly đắc ý nhướng mắt, lại cẩn thận hỏi Mộ Khinh Ca: "Mỗi lần Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng chuyển sinh đều sẽ mất đi ký ức và năng lực, cần chậm rãi thức tỉnh. Nói thật đi, ngươi nuôi nó khôi phục tới trình độ nào rồi?"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, lắc đầu: "Cái này ta đúng thật là không biết." Nàng không hỏi nhiều về tu vi Bạch Li. Dù sao mỗi lần giao việc cho Bạch Li, nàng ấy đều hoàn thành xuất sắc. Không chỉ nàng ấy, ngay cả Ngân Trần và Nguyên Nguyên nàng cũng không hỏi nhiều.

Thấy Khương Ly lại suy sụp, Mộ Khinh Ca đành phải nói: "Nếu ngươi thật sự để ý, vậy ta thu hồi nàng là được." Tuy trong không gian có Hống khiến Bạch Li bất an, nhưng hiện tại sức chống đỡ của nàng đã tăng dần rồi. Không gian lại rất lớn, mỗi người ở một nơi cũng sẽ không có chuyện gì.

"Bỏ đi. Không cần phiền phức." Khương Ly lắc đầu cự tuyệt: "Ta cho huyết mạch Tu Xà trong cơ thể ta ngủ đông, vậy thì khỏi lo hơi thở của nàng ta ảnh hưởng đến ta."

"Làm vậy được sao? Có hại gì với ngươi không?" Mộ Khinh Ca không yên tâm hỏi.

"Không sao, không đánh nhau sẽ không bị ảnh hưởng." Khương Ly cười nói.

Mộ Khinh Ca lúc này mới yên tâm gật đầu.

"Đúng rồi, hai mỹ nhân kia của ngươi, chờ trời sáng thì gọi họ ra để ta nghiên cứu xem. Nói không chừng ta có cách giúp ngươi lấy được bản đồ." Khương Ly nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Hai người lại nằm xuống giường tám chuyện khuê mật.

Khương Ly hỏi về Tư Mạch, Mộ Khinh Ca cũng không có giấu, nói nàng và Tư Mạch vừa tạm biệt không lâu.

Hai người nằm trên giường không hề buồn ngủ, trong lúc trò chuyện, Mộ Khinh Ca nói ra mục đích của mình: "Khương Ly, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Khương Ly im lặng một hồi, mới lên tiếng trong sự chờ đợi của Mộ Khinh Ca: "Nói thật, nếu là ta, ta sẽ không nhận vị mẫu thân này. Mặc kệ bà ta có nỗi khổ tâm gì, bỏ lại ấu nữ thì chính là không đúng."

"Tang Lam Nhược không có quan hệ gì với ta, ta cũng không rối rắm việc nhận hay không nhận. Chỉ là gia gia ta hiển nhiên hy vọng cả nhà đoàn tụ. Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần cần phải về Mộ gia, nếu không chấp nhận Tang Lam Nhược, hai người họ e là..." Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Đây mới là căn nguyên phiền não của nàng.

Tang Lam Nhược với nàng chỉ như người xa lạ, một mẫu thân trên danh nghĩa.

Mục đích gặp bà cũng chỉ là muốn nói rõ ràng, sau đó mang Mộ Liên Thành đi.

Nhưng sự tồn tại của Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần khiến mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. Bọn họ khác nàng, lớn lên bên cạnh Tang Lam Nhược. Nếu muốn họ hoàn toàn tách khỏi Tang gia, trở về Mộ gia, không còn quan hệ gì với Tang Lam Nhược nữa, vậy hiển nhiên không thực tế.

"Ngươi hà tất phải rối rắm?" Khương Ly khuyên nhủ: "Ngươi có biết đôi khi ngươi làm việc quá mức thỏa đáng mới khiến cho ngươi phiền não không. Chuyện năm đó dựa theo lời nói của hai đứa kia, Tang Lam Nhược bị Tang gia trực tiếp mang đi, không kịp thông tri Mộ gia. Nhưng nếu muốn thông tri Mộ gia, thì cần gì phải tự mình đi? Ở Tần quốc ai mà không biết Mộ gia? Bà ta tùy tiện tìm một người truyền khẩu tin hoặc viết thư đưa về là được, ta không tin lúc ấy bà ta gấp đến độ không có thời gian nói được mấy câu. Càng không tin trùng hợp đến mức không gặp được ai. Người Trung Cổ Giới muốn trở về, cũng không phải nói đi là đi được. Nói thẳng ra là, lúc nghe tin phụ thân có thể cứu sống, thì chuyện gì cũng quên sạch bách. Có lẽ bà ta cho rằng chỉ cần trở lại Trung Cổ Giới là có thể cứu sống phụ thân ngươi, sau đó cùng phụ thân ngươi trở về, sẽ không mất nhiều thời gian. Lại không ngờ rằng vừa đi chính là mười chín năm. Mà mười chín năm nay bà ta có thử truyền tin về Lâm Xuyên không? Ta cảm thấy đây mới là trọng điểm. Nếu bà ta cố gắng làm, là một chuyện. Nếu mười chín năm nay bà ta căn bản không nghĩ tới tình huống Mộ phủ Lâm Xuyên, nghĩ tới nói cho ngươi tin tức bà ta còn sống, đây mới là không thể tha thứ. Cho nên ngươi gặp bà ta thì phải làm rõ ràng chuyện này. Còn vấn đề ngươi rối rắm, thật ra dễ giải quyết. Vì hai đứa nhỏ kia bảo bà ta cũng trở lại Mộ gia thì có sao đâu, coi như trong nhà nuôi thêm một người rảnh rỗi thôi. Ngươi vẫn là Tiểu tước gia, nên làm gì thì làm, bà ta đừng mong dùng thân phận mẫu thân quản ngươi, ngươi cũng không cần đặc biệt hiếu kính bà ta."

Khương Ly nói, khiến trước mắt Mộ Khinh Ca rộng mở thông suốt.

Nàng tự giễu: "Ngươi nói đúng! Thân ở trong cục nên mơ hồ." Nàng bị rối bởi thân phận Mộ Khinh Ca, bị vây giữa huyết mạch thân tình, trái lại trở nên trì độn.

"Vô luận sau này thế nào, Tang Lam Nhược đã không còn quan trọng." Mộ Khinh Ca hít thật sâu. Tang Lam Nhược, chỉ là danh xưng mẫu thân mà thôi. Có huyết thống thì thế nào? Tình cảm giữa người với người không phải có thể khái quát bằng huyết thống đơn giản.

Lúc trước nàng thay Mộ Khinh Ca không đáng giá, nhưng quên mất hiện giờ nàng mới là Mộ Khinh Ca, cảm thụ của nàng mới là quan trọng nhất!

Những lời này, Tư Mạch đã từng nói, Mộ Hùng cũng từng nói. Mà nàng, thẳng đến hôm nay bị Khương Ly nói, nàng mới hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.

"Khương Ly, đa tạ ngươi." Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly.

Khương Ly cù eo nàng, hai nữ tử đùa giỡn lăn lộn trên giường.

...

Mặt trời lên cao, Tuyết Gia đứng ngoài cửa phòng Mộ Khinh Ca, do dự không vào.

Huyễn Nhã đi tới từ phía sau, đứng cạnh nàng. Dò hỏi: "Muội muội sao vậy?"

Làn da Tuyết Gia mấy ngày nay đều tái nhợt đi, thậm chí trong suốt. Nàng mím môi khiến sắc môi hồng nhuận chút, mới đáp: "Vị nữ tử kia cùng ở với Thiếu chủ, hiện giờ hai người còn chưa dậy."

Huyễn Nhã nhìn cửa phòng đóng chặt, bên trong rất an tĩnh. Nàng che miệng cười nói: "Ta còn tưởng muội muội đã buông xuống, thì ra vẫn còn hoài tâm Thiếu chủ."

Gương mặt Tuyết Gia càng thêm tái nhợt, tâm sự bị chọc trúng khiến nàng có xúc động muốn chạy trốn.

"Muội muội, nghe tỷ tỷ khuyên một câu. Chúng ta chỉ là hầu nô, không thể can thiệp vào lựa chọn của Thiếu chủ. Nếu Thiếu chủ thương chúng ta, là vinh hạnh của chúng ta. Nếu không muốn, chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đừng vọng tưởng vào điều không nên có, trái lại vượt qua quy củ chọc cho Thiếu chủ sinh ghét." Huyễn Nhã nghiêm túc nhìn Tuyết Gia.

Đôi mắt phiếm hồng quang yêu dã nhàn nhạt, mang theo chút đau lòng.

Nàng may mắn hơn Tuyết Gia, sau khi nhìn thấy tình huống Tuyết Gia, đã khắc chế tốt tâm mình để không hãm sâu vào. Nhưng nàng có thể hiểu được cảm giác cầu mà không được.

Thiếu chủ của họ quá mức chói mắt, ai bỏ qua cho được? Nếu không phải có Tuyết Gia làm ví dụ, sợ rằng nàng cũng sẽ hãm sâu vào không kiềm chế được.