Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 483: Đồ tham ăn Nguyên Nguyên! (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ngủ say ngàn năm, Bát Hoang Hư Không Viêm phỏng chừng đã tiến vào giữa kỳ trưởng thành.

Mộ Khinh Ca rùng mình, trong lòng có chút lo lắng. Nguyên Nguyên chỉ mới sinh còn mới tiến vào trưởng thành. Nếu đối thủ là Bát Hoang Hư Không Viêm kỳ trưởng thành, chỉ sợ không đấu lại.

...

Ra khỏi phòng tộc lão, sắc trời đã tối mịt.

Thành trì Hổ tộc bị bao phủ bởi bóng đêm.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía chân trời, lốm đốm đầy sao, dường như duỗi tay ra là có thể bắt lấy.

Lát sau, Phục Thiên Long từ bên trong đi ra, tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nhìn sườn mặt nàng: "Tộc lão đã nghỉ ngơi."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Một lát sau, Phục Thiên Long nói: "Ta không nghĩ tới Bát Hoang Hư Không Viêm khủng bố như thế, ngươi thật sự còn muốn đi tìm sao?"

Mộ Khinh Ca không lập tức trả lời.


Bởi vì, nàng cũng có chút do dự. Nếu là chính nàng đi chống lại Bát Hoang Hư Không Viêm, nàng sẽ nhất định không chút do dự gật đầu, muốn đi thử một lần. Nhưng đối thủ của Bát Hoang Hư Không Viêm là Nguyên Nguyên. Tiểu gia hỏa bụ bẫm kia đến đứng còn không xong, có thể thắng sao?

"Quá nguy hiểm, đừng nên đi. Ngươi hiếm khi tới Ba quốc, không bằng đi chơi cùng ta. Sau đó chúng ta trở về Ngu quốc." Phục Thiên Long khuyên nhủ.

Mộ Khinh Ca đang muốn nói chuyện, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm mềm mại ngạo kiều của Nguyên Nguyên: "Hừ, Bát Hoang Hư Không Viêm cái gì, đều là đồ ăn vào miệng tiểu gia! Mẫu thân lão đại, ngài đừng có đi mà! Nguyên Nguyên vất vả lắm mới gặp được đồ ăn ngon!"

Mộ Khinh Ca mím môi, ánh mắt mang theo điểm bất đắc dĩ: 'Ngươi đánh thắng được không? Theo ta phỏng đoán Bát Hoang Hư Không Viêm đã tiến vào kỳ trưởng thành. Ngươi là nhóc con đánh thắng thế nào? Đừng nói đến không ăn được đồ ăn ngon, có khi lại ném mạng mình đi.'


"Đánh thắng được đánh thắng được mà!" Nguyên Nguyên liều mạng nhảy nhót trong không gian, như muốn chứng minh mình rất lợi hại: "Mẫu thân lão đại, đi thôi đi thôi! Chúng ta đi xem, khong được rút lui! Đi đi đi đi... Nguyên Nguyên đói bụng..."

Thanh âm vô tội mà đáng thương truyền đến khiến lòng Mộ Khinh Ca mềm nhũn, nói với Phục Thiên Long: "Không được. Nếu đã tới Ba quốc rồi, ta nhất định phải lĩnh giáo Bát Hoang Hư Không Viêm."

"Nhưng Bát Hoang Hư Không Viêm kia rất khó đối phó!" Phục Thiên Long có chút lo lắng nói.

"Ta có tính toán." Mộ Khinh Ca nói ngắn gọn một câu, kết thúc thảo luận vấn đề này.

Phục Thiên Long há miệng, rồi lại bất đắc dĩ ngậm lại, gật đầu.

Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng ca động lòng người. Khuôn mặt Phục Thiên Long tươi cười, lên tiếng mời Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, bên kia bắt đầu ca hát lửa trại rổi, chúng ta mau qua đi."


Nghỉ ngơi ở Hổ tộc hai ngày, Mộ Khinh Ca định lên đường tới Bát Hoang lĩnh trước.

Thấy nàng đã hạ quyết tâm, Phục Thiên Long đành từ bỏ khuyên bảo.

Hai người rời khỏi Hổ tộc đi tới Bát Hoang lĩnh. Sau mấy ngày đêm, rốt cuộc đến được chân núi Bát Hoang lĩnh.

"Ngươi về đi." Mộ Khinh Ca xoay người nói với Phục Thiên Long.

Phục Thiên Long sửng sốt, lắc đầu nói: "Ta không về, ta phải cùng ngươi lên Bát Hoang lĩnh. Vạn nhất có chuyện gì, ta có thể giúp đỡ."

Mộ Khinh Ca lắc đầu từ chối: "Không cần, chuyện kế tiếp ngươi không giúp được gì. Trở về đi."

Phục Thiên Long vội la lên: "Mộ Ca có phải ngươi khinh thường ta không!"

Mộ Khinh Ca giải thích: "Không liên quan, chỉ là chuyện này ta cần phải đi một mình. Ngươi yên tâm, nếu không thể làm, ta sẽ không mạo hiểm, sẽ rời đi."
Phục Thiên Long không yên tâm nhìn nàng mấy lần. Thấy nàng quyết định rồi, không thể sửa đổi, đành phải lưu luyến từng bước rời đi.

Tiễn Phục Thiên Long, Mộ Khinh Ca mới xoay người nhìn về phía độ cao Bát Hoang lĩnh so với mặt biển không tính là cao.

"Nguyên Nguyên, kế tiếp phải nhờ vào ngươi." Mộ Khinh Ca nói với Nguyên Nguyên trong không gian. Giữa dị hỏa với nhau có cảm ứng, chỉ cần đến gần là có thể xác định vị trí.

Giống như lúc trước ở Vô Cấu sơn trang, Nguyên Nguyên có thể cảm ứng được Bạch Cốt Yêu Diễm tồn tại.

"Mẫu thân lão đại yên tâm đi!" Nguyên Nguyên tràn đầy tự tin nói.

Gật đầu, Mộ Khinh Ca đi vào sâu trong Bát Hoang lĩnh.

Trên đường, nàng đều không ngừng dựa vào Nguyên Nguyên cảm ứng để thay đổi phương hướng, nhưng vẫn phải mất mấy ngày mới xác định được, đi tới vị trí cuối cùng mà Nguyên Nguyên chỉ.
"Nơi này là..." Mộ Khinh Ca đứng ở một nơi toàn đá vụn, kinh ngạc nhìn đến hồ đầm thanh tịnh.

Không nghĩ tới, trong Bát Hoang lĩnh cư nhiên có sơn cốc như vậy. Trong sơn cốc vậy mà có một hồ nước lớn. Hình dáng hồ nước hẹp dài, uốn lượn. Xa xa nhìn lại, trông giống như cự mãng, lại thấy giống rồng nước.

Chủ yếu là, hồ nước trong veo thấy đáy, có thể nhìn rõ ràng màu sắc và hình dạng đá vụn dưới đáy hồ.

"Bát Hoang lĩnh này đúng là kỳ quái." Mộ Khinh Ca nhìn mặt hồ, nheo mắt lầu bầu.

Từ lúc đi vào đến giờ, nàng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào ở Bát Hoang lĩnh. Vô luận là chim bay cá nhảy, hay là xà chuột kiến, cũng không phát hiện được. Mà ở hồ nước trong như vậy, cũng không thấy cá con nào.

"Tuy nói, nước trong quá ắt không có cá. Nhưng cả Bát Hoang lĩnh không hề có bất kỳ sinh mệnh gì, không khỏi quá kỳ quái." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Đi lại mấy ngày trong Bát Hoang lĩnh, cho nàng cảm giác chính là không khí trầm lặng.

Bát Hoang Hư Không Viêm thật sự ở đây sao? Nếu nàng chỉ tới một mình, chỉ sợ đã hoài nghi. Nhưng Nguyên Nguyên khẳng định Bát Hoang Hư Không Viêm đúng là ở đây, cũng dựa vào cảm ứng mà dẫn nàng tới bên hồ nước.

"Bát Hoang Hư Không Viêm, không màu sắc không độ ấm." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng lẩm bẩm trong miệng, nhẩm lại lời tộc lão Hổ tộc từng nói.

"Nguyên Nguyên, Bát Hoang Hư Không Viêm rốt cuộc ở đâu?" Mộ Khinh Ca nói xong, bên cạnh chợt lóe ngân quang, Nguyên Nguyên xuất hiện bên người nàng.

Chân tay tiểu gia hỏa bò dưới đất, giống như trẻ con nhà bình thường hay gào khóc đòi ăn. Khác nhau duy nhất chính là, đứa trẻ phấn điêu ngọc trác đặc biệt đáng yêu. Đôi mắt to đen nhánh như cất giấu hai đóa lửa. Làn da sáng mịn không tỳ vết, giống như cánh đồng tuyết trắng.
"Mẫu thân lão đại, Nguyên Nguyên có thể cảm ứng được gia hỏa đó ở đây, còn đang ngủ say." Nguyên Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Mộ Khinh Ca tràn đầy tính ỷ lại.

Còn đang ngủ say!

Mộ Khinh Ca sáng mắt, tin tốt!

"Xem ra là cơ hội." Mộ Khinh Ca khom lưng, duỗi tay ôm Nguyên Nguyên dưới đất lên.

Nguyên Nguyên cũng vươn hai tay nhỏ nhắn ra ôm cổ Mộ Khinh Ca.

"Nguyên Nguyên, chuẩn bị tốt chưa?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Nguyên Nguyệt gật gật đầu. Cặp mắt sáng ngời ẩn ẩn mang theo nóng ruột, đầu lưỡi không nhịn được liếm khóe miệng.

"Chiến đấu kế tiếp ta không giúp được ngươi, nhưng nếu ngươi cần gì ta sẽ hết sức phối hợp." Mộ Khinh Ca lại nói.

Nguyên Nguyên lại không thèm để ý: "Mẫu thân lão đại yên tâm đi!"

'Chủ nhân, cuộc chiến giữa dị hỏa là cần phải trải qua trong quá trình trưởng thành của bọn chúng. Ngài phải tin tưởng Nguyên Nguyên.' Thanh âm Manh Manh vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu, nói với Nguyên Nguyên: "Đi thôi. Nếu không thể địch lại thì lui về, tương lai còn dài."

"Biết rồi..." Nguyên Nguyên gấp không chờ nổi nhảy khỏi lòng ngực Mộ Khinh Ca, nói một câu có lệ.

Ngay sau đó, cả người giống như đạn pháo bắn tới mặt hồ thanh tịnh.

Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại, trong lòng vang lên một thanh âm: 'Chẳng lẽ hồ nước này chính là Bát Hoang Hư Không Viêm!'

Rống ---!

Oanh --!

Theo Nguyên Nguyên nhảy vào, mặt hồ bình tĩnh trong veo phát ra tiếng hô phẫn nộ.

Phảng phất tức giận đang ngủ say thì bị quấy rầy làm phải tỉnh lại...

'Chết tiệt! Nguyên Nguyên ngu ngốc này!' Mộ Khinh Ca lạnh mắt, tràn ngập lo lắng. Nguyên Nguyên không đánh lén thừa dịp Bát Hoang Hư Không Viêm ngủ say, vậy mà trực tiếp đánh thức nó. Xem ra không thể tránh một trận ác chiến.
"Chủ nhân, mau lui lại." Manh Manh lên tiếng nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca nghe lời thối lui đến nơi xa, không thể vì mình mà làm ảnh hưởng trận chiến kế tiếp.

"Manh Manh, ta có thể xuất thủ giúp đỡ Nguyên Nguyên không?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.

Manh Manh nghĩ nghĩ, nói với Mộ Khinh Ca: "Tốt nhất không nên tham dự cuộc chiến giữa dị hỏa. Nhưng nếu Nguyên Nguyên thật sự gặp nguy hiểm, chủ nhân có thể nhúng tay, nhưng phải cẩn thận bị dính phải Bát Hoang Hư Không Viêm, sẽ rất phiền toái."

Mộ Khinh Ca ngưng trọng nhẹ gật đầu, mím môi trầm mặc. Hai mắt nhìn chằm chằm chiến đấu nơi xa, không dám bỏ lỡ một phút một giây.

Bát Hoang Hư Không Viêm bị Nguyên Nguyên đánh tỉnh, phẫn nộ dâng lên khỏi mặt đất. Lúc lên giữa không trung, Mộ Khinh Ca mới phát hiện mặt hồ hẹp dài đúng là hình rồng, thậm chí còn có cả râu rồng sừng rồng, vuốt rồng cũng có.
Bát Hoang Hư Không Viêm thức tỉnh, sống lại giữa không trung. Nó chiếm cứ thân thể, căm tức nhìn Nguyên Nguyên: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!" Thanh âm trầm thấp mà thô bạo, từ trong miệng cự long trong suốt truyền ra.

"Hừ! Bát Hoang Hư Không Viêm, hôm nay ta muốn ăn ngươi! Bảo bảo muốn lớn lên!" Cánh tay bụ bẫm chống eo, khuôn mặt nõn nà tràn đầy tự tin.