Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 10: C10



Trương Phàm không ngờ Hoa Vân lại nhảy ra bênh vực. hắn như vậy.

Nhưng nếu cô nàng đã ra mặt, Trương Phàm cũng không ngăn cản, hẳn chỉ lắng lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.

“Cô là ai?” Sắc mặt Trương Tân khó coi, nếu không phải hãn phát hiện ngoại hình của Hoa Vân hình như không kém gì Tô Nhược Tuyết thì anh ta đã sớm động thủ rồi.

“Anh không cần biết tôi là ai! Chỉ cần biết, nếu Trương tiên sinh là phế vật trong lời nói.. Vậy tất cả mọi người trên thế giới ngay cả phế vật cũng không bãng đâu!” Hoa Vân nói với vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí kiên định nói

Trương Phàm ngạc nhiên liếc nhìn Hoa Vân, cô gái này thật lợi hại, mắt sáng như đuốc!

Trương Tân cười nhạo một tiếng, chỉ vào Trương Phàm rồi nói với Hoa Vân:

“Cô bị cậu ta lừa rồi!”

Hoa Vân lập tức phản bác lại, nhưng đột nhiên cô bị Trương Phàm ngăn lại, hẳn thản nhiên nói:

“Tôi đói bụng rồi!"

“Vậy chúng ta mau đi ăn!” Hoa Vân vội vàng nói.

“Đứng lại!” Trương Tân trực tiếp ngăn Trương Phàm lại.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!" Hoa Vân tức giận nói


“Tôi là anh họ của anh ta! Cô có chác là muốn xen vào việc của chúng tôi không?” Trương Tân cười tủm tỉm nói với Hoa Vân.

Hoa Vân do dự, thấy Trương Phàm không phản bác, cô im lặng lui ra...

Mặc dù cô thật sự rất muốn giúp Trương Phàm giải quyết tất cả những phiền phức, nhưng liên quan đến việc nhà, vậy thật sự là mạnh mế can thiệp thì cũng không tốt lầm.

“Trương Phàm, đến đây, để tôi xem cậu rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!” Vẻ mặt Trương Tân nghiêm túc.

Hôm qua bị Trương Phàm đánh, Trương Tân cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cho nên anh ta cũng không sốt ruột báo cáo. với gia tộc là Trương Phàm có thể luyện võ, mà là muốn giáo huấn Trương Phàm trước rồi nói sau.

“Anh chắc chẵn muốn tiếp tục bị đánh sao?” Vẻ mặt Trương Phàm rất kỳ quái.

Nếu như ngày hôm qua còn có thể tính là thể lực hản với Trương Tân tương đương. Nhưng bây giờ hản đã có Thần Hoàng Càn Khôn Thể cùng với Luyện Khí Sơ Kỳ, Trương Tân chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên, Trương Tân này là đang tự đến chịu đánh mà thôi!

“Đế cho cậu nhìn xem rốt cuộc là ai mới bị đánh!” Trương Tân nhìn dáng vẻ tự tin của Trương Phàm như vậy liền cám thấy chán ghét, anh ta lập tức trực tiếp ra tay.

Trên mặt Trương Phàm tràn đầy nụ cười châm biếm, đối mặt với sự ra tay của Trương Tân, hẳn vươn tay nằm lấy cổ tay Trương Tân như hôm qua.

Nhưng Trương Tân liền đề phòng một chiêu này của Trương Phàm. Anh ta cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên thay đối chiêu thức. Một chân bay lên, đạp thẳng vào ngực Trương Phàm.

Cú đá này, cộng thêm nội lực của Trương Tân, không chỉ nhanh mà lực độ còn đạt đến đỉnh điểm, như thể anh ta muốn nhìn thấy cảnh Trương Phàm bay ra ngay dưới chân mình.


“Cẩn thận!” Sác mặt Hoa Vân lập tức thay đổi, cô cũng là người luyện võ nên đương nhiên nhìn ra được cú đá của Trương Tân có uy lực như thế nào.

Mà Trương Phàm trông lại yếu đuối như vậy... Một cú đá này hạ xuống, sợ là muốn trực tiếp lấy nứa cái mạng của hẳn.

Chỉ là, rất nhanh Hoa Vân liền ngạc nhiên mở to hai mắt. Bởi vì Trương Phàm vậy mà lại thật sự né tránh được sự thay: đổi chiêu thức đột ngột của Trương Tân. Không chỉ có thế, hản còn đột nhiên phản kích, một quyền nện xuống đùi Trương Tân, khiến Trương Tân phát ra một tiếng thét thảm thiết, suýt chút nữa là ngã xuống.

Chưa hết, dưới sự điên cường tấn công của Trương Tân đang thẹn quá hoá giận, phản ứng của Trương Phàm thật sự quá điêu luyện, khiến cô có cảm giác rãng Trương phàm vẫn luôn đùa bốn với Trương Tân.

Trong lòng Hoa Vân lập tức nổi sóng, cô không thể hiểu tại sao ở tuổi trẻ như vậy Trương Phàm lại có thể đạt được thành tựu chói mắt như này trong y đạo và võ đạo.

Cái này không khoa học, không hợp lý chút nào!

Về phần Tô Nhược Tuyết, lúc này cô ta cũng hoàn toàn sợ. đến ngây người

Thật ra ngày hôm qua sau khi trở về, cô ta nghe Trương Tân giải thích rắng anh ta bị đánh lén, không chuẩn bị tốt nên mới bị Trương Phàm chiếm tiện nghị, hơn nữa cô ta cũng tin hơn phân nửa

Không còn cách nào, danh tiếng phế vật của Trương Phàm thật sự quá vang dội, thật sự khó có thể tin được Trương Phàm đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng bây giờ... Tô Nhược Tuyết không tin cũng không được, bởi vì tất cả đều là cô ta tận mắt nhn thấy.

Cô ta luôn oán thán về số phận của mình. Cho dù cô ta đang ở trong một gia tộc như nhà họ Tô khiến nhiều người hâm mộ không thôi, thậm chí còn nghĩ cách nịnh bợ gia định cô ta. Nhưng cô ta, thậm chí cả gia tộc của cô ta đều không thể quyết định được số phận của cô ta.


Chỉ vì cô ta có hôn ước với Trương Phàm từ nhỏ. Chỉ vì Trương Phàm là người nhà họ Trương!

Cho dù Trương Phàm có vô dụng đến đâu, có không đúng như thế nào, sớm muộn gì cô ta cũng đều phải gả cho Trương Phàm!

Nói cách khác, kiếp này cô ta chỉ có thể gả vào nhà họ Trương.

Cô ta sao có thể cam tâm?

Cho nên, dưới tình huống không có cách nào rời khỏi nhà họ Trương, cô ta đã chấp nhận sự sắp xếp khác của gia tộc, qua lại với Trương Tân. Cho dù cô ta không có cảm giác gì với Trương Tân nhưng cô ta vẫn giả vờ thành dáng vẻ rung động. Chỉ vì gả cho bất kỳ người nào ở nhà họ Trương cũng tốt hơn nhiều so với gả cho Trương Phàm!

Nhưng bây giờ, Trương Phàm đột nhiên không còn là phế vật nữa, biến đối vô cùng lớn, Tô Nhược Tuyết nhất thời mê. mang...

“Cút về đi, đừng quấy rầy vị hôn thê của tôi nữa. Nói cho. bất cứ tất cả người trong gia tộc, cô ấy là vị hôn thê của Trương Phàm tôi. Tôi có thể không cần, nhưng các người không có quyền can thiệp!"

Ngay lúc Hoa Vân đang kinh ngạc, suy nghĩ của Tô Nhược. Tuyết đang loạn lên thì Trương Phàm đã chơi đủ rồi, hãn lại đập thêm một đấm vào bụng Trương Tân, lạnh lùng nói

Sắc mặt Trương Tân đỏ lên, hẳn không thế chấp nhận được việc mình bị Trương Phàm đánh bại trực diện

“Mày, làm sao có thể luyện võ, tại sao có thể mạnh hơn tao chứ!”

Trương Tân từ nhỏ đã được người trong gia tộc đốc thúc rèn luyện cùng với cung cấp tài nguyên. Nói màu đông luyện Tam Cửu, mùa hè luyện Tam Phục cũng không quá. Vất vả lắm anh ta mới có thể trở thành một trong những người nổi bật trong gia tộc. Anh ta thế nào cũng không nghĩ ra được mình lại có thế thua Trương Phàm - một người anh ta luôn nghĩ là phế vậu

Sự thật như vậy đối với anh ta thật sự là đả kích quá lớn.

“Ếch ngồi đáy giếng!" Trương Phàm thản nhiên nói một câu, sau đó nhìn Tô Nhược Tuyết:

Tôi không hạn chế cô tiếp xúc với bất cứ ai. Thậm chí là chuyện quá đáng hơn thì tôi cũng không quan tâm. Nhưng vẫn là câu nói đó, tôi không buông tay, thân phận của cô sẽ không bao giờ thay đổi!”


Nói xong, Trương Phàm không thèm nhìn Trương Tân và Tô Nhược Tuyết nữa mà trực tiếp đi vào nhà hàng.

Hoa Vân vội vàng đi theo Trương Phàm, ngọn lửa buôn chuyện càng mãnh liệt hơn...

“Tôi về trước đây!" Trong mắt Tô Nhược Tuyết lóe lên một chút bất đắc dĩ cùng bí thương, cô ta lạnh lùng nói với Trương Tân rồi lập tức rời đi

Trương Tân không có tâm trạng nhận ra sự thay đổi thái độ của Tô Nhược Tuyết. Anh ta siết chặt nấm đấm, nhanh chóng rời khỏi xe, sau đó lập tức gọi điện thoại

“Cha...”

Trong nhà hàng, Trương Phàm không cho Hoa Vân cơ hội tiết kiệm tiền, hẳn gọi một bàn lớn đồ ăn, ăn thành một cái bụng tròn.

“Anh cũng luyện võ nha!" Thấy miệng Trương Phàm cuối cùng cũng nhàn rỗi lại, Hoa Vân cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi

“Đi thôi!" Trương Phàm đứng dậy rời đi.

Hoa Vân bĩu môi, vội vàng tính tiền rồi đi theo, nhưng khi lên xe, cô vẫn hỏi lại:

“Thân phận của anh là gì vậy? Lâm lão gia là ông ngoại của anh. Người lúc nấy là anh họ của anh, họ Trương. Trương gia trong miệng các anh nói sẽ không phải là Trương gia cổ võ. chấn danh thế giới kia chứ?”

“Tôi đã bị trục xuất khỏi gia tộc từ lâu!” Trương Phàm không phủ nhận.

“Trời ạ, nghe đồn nhà họ Trương đã được truyền thừa hơn một ngàn năm, là một trong năm đại gia tộc trong giới cổ võ! Anh thế mà lại..” Hoa Vân không ngờ cô lại thật sự nói đúng, hai mắt đột nhiên mở to.

“Liên quan gì đến tôi?” Giọng nói của Trương Phàm có chút lạnh lùng.

Hoa Vân trợn tròn mắt, cô nói với giọng đầy hấp dẫn: “Tôi không có ý định suy đoán tâm tư của anh. Nhưng từ những gì tôi biết bây giờ, nhà họ Trương và nhà họ Lâm nợ anh rất nhiều, họ chắc chản đã cho anh rất nhiều bất công! Vậy thì anh có muốn khiến bọn họ phải triệt đế hối hận không?”